Tia Nắng Từ Anh

Chương 43: Chương 43: Lưu Manh Dịu Dàng





Ngoài trời, thời tiết vô cùng đẹp. Bên trong căn phòng mà Thư Giao đang bị giam lỏng nói nó âm u thì không phải mà nói thoải mái cũng chẳng đúng. Căn phòng hoàn toàn sạch sẽ tựa như căn phòng bình thường của một chung cư cao cấp nào đó. Thế nhưng nó không hề đem lại cảm giác cho Thư Giao, có ai bị giam lỏng mà cảm thấy thoải mái bao giờ. Thư Giao vừa bực trong lòng nhưng cũng không biết phải làm sao cho đúng. Chợt nhớ đến Đại Vũ cô càng hận đến nghiến răng, nghiến lợi, anh ở đâu không chịu xuất hiện trong khi kẻ thù của anh lại tìm đến cô gây rối đây là cái lí quái quỷ gì thế.
Thư Giao đi lanh quanh căn phòng mãi mà chẳng tìm được cái vị trí nào cho cô trốn khỏi đây cả.
Tiếng núm xoay cửa vang lên, Thư Giao nhảy lên giường giả chết. Cô biết bọn họ không làm gì cô nhưng ít ra cô sẽ không để bọn họ đề phòng cô, có như vậy cô mới có thể tìm cách chạy trốn được.
Cánh cửa vừa mở, một thân ảnh không gọi là quá điển trai nhưng cũng không tệ, khuôn mặt non choẹt. Một đầu tóc lộn xộn cho cái gọi là phá cách. Hắn đi đến bên giường đặt một cặp lồng cơm lại liếc mắt nhìn trên giường. Hắn nhíu mày có chút ngờ vực.
- Quái! Bà chị này bị đánh có một cú mà ngủ đến giờ chưa tỉnh.
Hắn lẩm bẩm mấy tiếng rồi đi ra ngoài, đợi khi cánh cửa khép lại Thư Giao mới hé một con mắt nhìn. Cô biết người vừa bước vào chính là tên nhóc kia. Cô hừ lạnh trong lòng nếu để cô thoát cô nhất định cho hắn một bài học nhớ đời. Cô thở nhẹ một cái, nhìn lồng cơm trên bàn đôi mày thanh tú nhíu lại càng sâu. Trong cơm này không phải lại hạ thuốc mê đấy chứ, nếu họ không làm gì cô dĩ nhiên cô có giá trị lợi dụng rồi. Cái cô quan tâm chính là bọn họ muốn lợi dụng cô để đạt được mục đích gì? Mục đích đó có liên quan gì đến Đại Vũ hay không? Hoặc dã bọn họ vốn không phải là kẻ thù của Đại Vũ mà là của một người khác? Thư Giao không ngừng đưa ra lập luận nhưng cũng không có cách nào tự lí giải được. Thư Giao rón rén đi đến gần cửa phòng, cố dán tai vào sát cánh cửa muốn nghe một chút động tĩnh bên ngoài. Bên ngoài thật im ắng, cô lại không nghĩ bên ngoài không có người, càng im lặng thì càng đáng sợ.
Thư Giao từ bỏ việc chạy trốn bằng cửa chính vì căn bản là cửa phòng đã khóa. Cô lại đi vào nhà vệ sinh ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy khung cửa kính thông ra bên ngoài. Ánh mắt cô lóe lên tia hưng phấn, được rồi cô sẽ nghĩ cách đi ra bằng con đường này. Dù sao cũng phải trốn, cho nên đi theo con đường nào cũng vậy cả thôi. Đáng tiếc cái khung cửa kính dày cộm ngộ nhỡ cô đập vỡ mà gây tiếng động lớn như vậy thì người không ổn chắc chắn là cô rồi.
Thư Giao cảm thấy rối loạn không ngừng đi qua đi lại trong nhà vệ sinh cả mấy lần vẫn không biết cách nào có thể ra ngoài.
Một hồi quyết tâm, Thư Giao tìm trong phòng một cái ghế. Thư Giao đứng nhìn khung cửa sổ mà nuốt mấy ngụm nước bọt. Hơ, lần đầu cô cảm thụ được cảm giác trốn chạy rất hồi hộp. Trước khi ra tay Thư Giao khóa chặt cửa nhà vệ sinh như vậy dù bọn họ có nghe tiếng động ít nhất cô còn có thời gian mà bò qua khung cửa bé nhỏ kia.
“Bang, bang”
“Răn rắc,…”
Sau một loạt tiếng động, khung cửa kính hi sinh nứt ra thành mảnh nhỏ, một phần rơi vào trong một phần rơi ra bên ngoài. Thư Giao nhảy ra một chút rồi dựng ghế, lấy thế trèo lên khung cửa. Khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo có chút thống khổ, bàn tay trắng muốt ra sức nắm chặt khung cửa nhỏ, những mảnh kính còn dính lại đâm vào lòng bàn tay Thư Giao. Cô cố nhịn đau, dùng cả hai tay bám lấy, chân ra sức vẫy đạp hết sức có thể.
Cùng lúc này bên ngoài căn phòng, hai thanh niên canh giữ cửa phòng căng mắt nhìn nhau một lúc mới hoàn hồn.
- Nguy rồi! Xông vào!
Cánh cửa bị một lực lớn đẩy ra, bên trong căn phòng hoàn toàn trống rỗng. Người vốn bị cho là đang ngủ hiện giờ lại không thấy. Hai thanh niên chạy vào phòng nhìn quanh rốt cuộc dừng trước nhà vệ sinh. Hai người ra sức đập cửa.
- Mở cửa, mở cửa, cô chạy không thoát đâu!
Vừa nghe mấy lời này, trong lòng Thư Giao run lên không ngừng. Bàn tay đang không ngừng rỉ máu nhưng cô không có đường lui. Thư Giao dùng hết sức chui qua khung cửa nhỏ kia. Cái bất tiện ở đây là cô đang mặc váy, cô chưa bao giờ hận váy như lúc này. Nếu cô ăn mặc thoải mái như thường ngày không chừng đã nhanh nhẹn hơn rồi. Thư Giao vừa bám, vừa bò qua ngay cả chân cũng bị thương chút ít. Cô cũng chẳng quan tâm làm gì. Tiếng đập cửa rầm rầm đinh tai nhức óc như kích thích mãnh liệt. Thư Giao cúi cùng dùng hết sức bò qua, cố bám vào thành tường. Khi nhìn xuống dưới, Thư Giao hoảng sợ khuôn mặt trắng bệch, cái này là lầu ba làm sao lại cao như vậy.
Cửa nhà vệ sinh một lần nữa bị đạp ra, hai thanh niên nhìn khung cửa kính bị vỡ tan tành trong lòng mắng thầm. Bọn họ trèo lên nhìn qua khung cửa nhưng chẳng thấy được gì cả.

- Cô ta trốn rồi, đi báo cho Lục Đông đi._một tên tức giận nói.
- Này nhìn kĩ xem, một cô gái làm sao mà từ lầu ba trốn thoát được._tên còn lại biểu lộ ý nghĩ không tin.
- Cô ta có võ mày quên Lục Đông nói cần cẩn thận sao?
Hai người thấu hiểu lại chạy ra ngoài hô hoán có người bỏ trốn. Trong khi Thư Giao lại đang nép sát bức tường bị che đi bởi mái che nơi cửa sổ. Cô đứng đó run rẩy liên hồi, không có cách nào không hoảng sợ cả. Thư Giao men theo cửa sổ của tòa nhà mà leo xuống. Đến lầu hai, cô nhìn thấy cửa sổ hé mở liền theo đó chui vào. Cô biết giờ này bản thân đi ra ngoài nhất định sẽ bị bắt. Bọn họ nhất định là cho người chờ sẵn phía dưới, cô không ngốc đến mức đấy. Thế nhưng hiện tại cô chui vào một căn phòng không rõ là của ai thế này thì không ổn lắm thì phải.
Người trong phòng trợn mắt nhìn Thư Giao có chút không dám tin. Tuy vậy chỉ là trong giây lát phút chốc trong mắt liền hiện lên ý cười. Anh đến muộn rồi thì phải. Thư Giao vừa bò xuống trong một căn phòng tại lầu hai, hai mắt trợn trắng nhìn người đang đứng tựa cửa sổ. Giọng nói trầm thấp vang lên:
- Có cần tôi giúp em xuống không?
----------------------------------------------------
Đại Vũ về tới RN không lâu thì nhận được tin tức của Thư Giao. Anh nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt nhưng lạnh lẽo vô cùng.
- Bắt cái tên Lục Đông đó về đây!
Lạc Minh cùng Lạc Nhật nhìn sắc mặt Đại Vũ rất bình thản lại nở nụ cười nhưng giọng nói rõ ràng vô cùng tức giận.
- Vũ ca vậy có cần tụi em đi cứu chị hai trước không ạ?
Bọn họ cảm thấy an nguy của Thư Giao vẫn quan trọng hơn. Lạc Nhật còn lộ ra chút áy náy vì không bảo vệ được Thư Giao.
- Không cần, mình tôi đi là được rồi.
Lạc Nhật lộ ra vẻ lo lắng:
- Một mình anh đi có ổn không, em thấy bọn chúng rất đông.
- Không sao, chỉ là mấy tên nhảy nhép huống hồ tôi không có đi đánh nhau, tôi sẽ tìm cách im lặng nhất.
Lạc Minh cùng Lạc Nhật lại nhìn nhau một cái, Vũ ca đi có lần nào không đánh nhau chứ. Trăm lần đã có chín mới chín lần vết thương đua nhau tìm đến. Họ nhớ cách đây không lâu, anh đột nhiên về trong đêm cánh tay còn bị thương nhưng lại được băng bó rất cẩn thận. Chẳng thấy anh bực mình, trong mắt đều lộ ra ý cười dịu dàng. Bọn họ rất muốn hỏi anh bị thương vì ai? Thế nhưng lời đến cổ họng liền trực tiếp nuốt trở về. Vũ ca là Vũ ca, ngoài cười nhưng trong không cười cho nên không hỏi vẫn tốt hơn.
Lạc Minh cùng Lạc Nhật gật đầu đi ra ngoài, Đại Vũ đứng bên cửa sổ đưa tay vén rèm nhìn ra bên ngoài. Nét cười trong mắt biến mất mà biểu lộ ra nét phiền muộn khó nói nên lời. Anh hít sâu một cái, nhìn con dao nhỏ trên bàn cỏ vỏ bao bọc. Nhìn qua nó giống như một thứ đồ chơi vậy nhưng lại che đi vẻ sắc bén bên trong. Nó giống như anh vậy bình thường sẽ sống trong lớp vỏ này để che đi sự lãnh khốc nhưng một khi bị tước đi lớp vỏ thì sẽ trở nên vô tình hơn bất cứ ai. Anh không phạm ai thì cũng không muốn ai phạm anh, đến một giới hạn nào đó anh sẽ không buông tha bất cứ ai. Anh cầm lấy con dao, tước đi lớp vỏ, ánh mắt đen sáng quắc hằn tia lạnh lẽo.
- Đạt, cậu muốn bày kế cũng đừng trách tôi vô tình, đáng lẽ cậu vẫn có thể sống yên nhưng hiện tại…

Đại Vũ đút lưỡi dao sắc bén trở lại lớp vỏ rồi mang theo bên người, lặng lẽ rời khỏi RN. Anh nhìn tòa nhà cao ngất trước mặt, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười nhạt. Khách sạn Giang Hoành sừng sững đứng đó. Quả nhiên Mai Đình có vấn đề, nếu không sẽ không để Hoàng Đạt giấu người trong chính khách sạn của gia đình mình. Tòa nhà lớn như thế cho lại làm ăn lớn, không ai có thể ngờ bọn họ sẽ giữ người ở nơi này.
Nữ tiếp tân thoáng ngây người một lúc nhìn chàng trai tuấn mĩ đang đến gần. Ánh mắt sâu đen lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn thẳng. Chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu nổi bật lên làn da hơi ngâm nhưng rắn chắc.
- Xin hỏi anh cần gì?
Đại Vũ hơi nhếch lên một nụ cười xả giao:
- Cho tôi thuê phòng 305 tại lầu ba.
Cô tiếp tân mỉm cười:
- Quý khách chờ một chút.
Đại Vũ nhìn xung quanh một lúc lại khẽ nhíu mày vì anh nhìn thấy Đỗ Hoàng. Gặp mặt hắn chưa lâu hiện tại chạm mặt cũng không có gì tốt.
- Xin lỗi quý khách, căn phòng này có người vừa thuê rồi. Quý khách có thể chuyển sang phòng 304 bên cạnh không ạ?
- Người thuê phòng là người vừa đi lên theo thang máy kia à?
- Vâng đúng vậy, anh ấy là người quen của cô chủ.
Đại Vũ bày ra bộ mặt đã hiểu, anh suy nghĩ một chút lại lắc đầu:
- Vậy chọn một căn phòng 206 đi!
Cô gái đưa mắt khó hiểu nhìn Đại Vũ nhưng vẫn làm tròn chức trách của mình. Rất may căn phòng này không có người, đa số khách thuê phòng đều chọn lầu ba trở lên cho nên lầu hai khá vắng.
- Chìa khóa của quý khách đây ạ.
Đại Vũ nhận lấy chìa khóa rồi nhanh chóng đi lên. Anh có cảm giác Thư Giao sắp gặp nguy hiểm. Sở dĩ anh muốn chọn phòng 305 vì Thư Giao bị giữ tại phòng 306. Thế nhưng Đỗ Hoàng lại thuê ngay căn phòng này thật sự anh cảm thấy rất khó hiểu. Mai Đình không lẽ ngu ngốc đến nỗi không biết để nơi giam giữ người như vậy rất dễ bị lộ sao? Đỗ Hoàng chẳng lẽ lại dính liếu đến chuyện này? Trực giác của anh chưa bao giờ sai chẳng lẽ lần này anh thật sự đánh giá sai Đỗ Hoàng rồi sao?
Đại Vũ căng thẳng đi lên lầu hai, anh vừa mở căng phòng ra liền đi tới bên cửa sổ mở cửa ra. Anh ngước nhìn xung quanh, bên phía đối diện cũng có một khách sạn. Theo điều tra của Lạc Minh thì tối qua Hoàng Đạt đã thuê một căn phòng ở phía đối diện lại còn là lầu ba, nếu theo tầm mắt hẳn là quan sát căn phòng giữ Thư Giao. Anh nhíu mày muốn tìm cách leo lên căn phòng phía trên.
Anh còn đang loay hoay không biết nên làm thế nào liền thấy một đôi chân thò xuống, anh giật mình trợn mắt nhìn. Một cô gái mặc váy cư nhiên bò theo đường cửa sổ. Khuôn mặt Đại Vũ mất tự nhiên quay mặt đi nơi khác, tựa vào một bên. Đợi đến khi cô gái bám đến phía dưới lộ ra khuôn mặt, anh hơi kinh sợ lại hiện lên ý cười khó che giấu. Cái đầu nhỏ lộ ra, Thư Giao kinh ngạc nhìn anh.
Đại Vũ mỉm cười:

- Có cần tôi giúp em xuống không?
Thư Giao nuốt khan một cái, đưa tay về phía anh. Dù cô hiện tại không muốn anh thấy bộ dạng chật vật của mình nhưng cũng không còn cách nào khác. Đại Vũ muốn đưa tay nắm lấy bàn tay cô nhưng ánh mắt anh thoáng cái tối sầm lại. Lòng bàn tay đầy rẫy vết thương, lòng anh có chút đau xót không nói nên lời. Anh trực tiếp ôm lấy eo cô kéo xuống, Thư Giao hốt hoảng nhưng lại cố bình tĩnh. Đợi anh kéo cô xuống xong, đứng vững trên sàn, Thư Giao không nhịn được nữa than mấy tiếng vì đau. Đại Vũ nắm chặt hai vai cô, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, tay chân đều có vết thương. Cô dùng cách gì trốn ra mà phải ra nông nỗi như vậy?
- Em ngốc sao? Đó là lầu ba em muốn chết sao?_anh hiện tại lại rất tức giận.
Tức giận vì cô không biết bảo vệ chính mình, cô đúng là thông minh biết tìm cách chạy trốn nhưng lại làm cho bản thân thương tổn nhiều như vậy. Quả thật cô không có đầu óc.
Thư Giao phủi phủi bụi trên người, lại chỉnh váy chỉnh tề lúc này mới trừng mắt nhìn anh nổi giận.
- Anh mới ngốc, nếu tôi không trốn chẳng lẽ ở lại chờ chết à?
Đại Vũ nhìn cô hung hăng mắng lại không khỏi ngây người một lúc mới thở dài một cái. Anh đưa tay vuốt mấy lọn tóc rối của cô.
- Xin lỗi, vì tôi sợ em gặp nguy hiểm thôi.
Lần này lại đến lượt Thư Giao ngây người, anh…anh nổi giận là vì lo lắng cho cô sao? Thư Giao mở mắt hết cỡ nhìn anh. Cảm xúc của cô hết sức phức tạp vừa ấm áp mà cũng vừa khiếp sợ. Cô sợ hình ảnh hiện tại chỉ là ảo giác. Ánh mắt sâu đen đó thật sự rất dịu dàng. Đây gọi là lưu manh cũng có lúc dịu dàng sao? Đại Vũ bị cô nhìn đến mức tự nhiên, anh ho khan một cái đẩy cô ngồi trên ghế.
- Em ngồi xuống đi, tôi đi ra ngoài xem một chút.
Anh nhanh chóng đóng cửa sổ lại, kéo rèm che kín rồi đi ra mở cửa phòng nhìn xung quanh cảm thấy không có động tĩnh gì mới quay trở lại. Anh kinh ngạc nhìn Thư Giao sắc mặt tái nhợt, tay còn có chút run. Anh ngồi xuống trước mặt cô lại lo lắng nhìn bàn tay cô.
- Em làm sao vậy?
- Tôi sợ…
- Sợ cái gì?
- Sợ…độ cao lúc nãy đấy.
Đại Vũ khó hiểu nhìn cô một lúc lại bật cười sang sảng, giọng cười réo rắt chứng tỏ tâm trạng anh đang rất tốt.
- Thư Giao em thật đúng là một cô gái khác người, lúc nãy leo trèo sao không thấy em sợ.
Thư Giao đưa tay đẩy gọng kính cố gắng trừng mắt cảnh cáo tiếng cười của anh. Đại Vũ vẫn nhìn cô cười. Có trời mới biết cô dùng bao nhiêu phần can đảm để trèo từ lầu ba xuống lầu hai. Nhưng mà cô khó hiểu tại sao Đại Vũ lại ở đây nhỉ?
- Anh…anh thì biết cái gì, trong hoàn cảnh đó tôi không có lựa chọn. Anh nói xem bọn người kia có phải là kẻ thù của tên lưu manh nhà anh không?
Đại Vũ sờ cằm tỏ vẻ suy nghĩ:
- Có thể phải mà cũng có thể không phải.

- Hừ, tôi ghĩ trăm phần trăm là kẻ thù của anh rồi.
Đại Vũ hứng thú nhìn cô:
- Vậy bọn họ vì sao phải bắt em mà không trực tiếp nhắm thẳng vào tôi?
Thư Giao đơ lưỡi cái gì cũng không thể nói. Đây cũng là câu hỏi cô muốn hỏi đấy. Chẳng lẽ lại nói cô cùng anh có quan hệ mờ ám không rõ ràng à? Cô tức giận không thèm đếm xỉa đến anh, khuôn mặt lại đỏ lên. Đại Vũ lắc đầu cười khẽ một tiếng.
- Thế tại sao anh lại ở chỗ này?
- Tôi nói tôi đến cứu em, em có tin hay không?_giọng nói anh thản nhiên tựa hồ không hề liên quan đến anh.
Thư Giao thoáng hiện ý cười trong mắt long lanh nhưng vẫn không nói ra miệng. Cô chính là thích đạp đổ đi ý tốt của người ta.
- Có ma mới tin.
Đại Vũ nhún vai bộ dạng cô tin hay không thì thế giới vẫn hòa bình. Anh đứng dậy lấy ra con dao trong người. Thư Giao hốt hoảng, giọng nói cũng trở nên run run. Cô đang nghĩ anh không phải nghĩ đến chuyện giết người diệt khẩu đấy chứ?
- Này, này anh…anh muốn làm cái gì, dao rất nguy hiểm.
Đại Vũ nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô lại nhìn đến con dao trên tay. Anh thở dài một tiếng, trong đầu cô gái này rốt cuộc là suy nghĩ cái gì vậy? Thế nhưng anh mỉm cười lại tiến đến trước mặt cô.
- Em nói xem tôi lấy dao ra để làm gì?
Giọng nói anh mười phần quỷ dị tuy nhiên lại đè nén ý cười. Trong lòng Thư Giao hoảng sợ nào có để ý đến phần ý cười đè nén kia. Cô nhắm chặt mắt không dám nhìn, đôi tay nhỏ nhắn không ngừng xua.
- Tôi…tôi không biết, anh đừng có lại đây nếu không tôi la lên đấy.
- Em la lên cũng chẳng có ích gì, nơi đây cách âm rất tốt nếu không vì sao bọn họ dám giữ em ở chỗ này chứ.
Anh nhàm chán nhìn cô một cái rồi xoay người về phía giường đưa dao khoét lấy một mảnh vải trắng từ ra giường. Thư Giao nghe tiếng vải bị xé rách bén ngót vang lên mới hé mắt nhìn. Cô thấy Đại Vũ vừa cất đi con dao đang cầm mảnh vải tiến về phía cô, anh liếc mắt khinh thường cô một cái lại ngồi trước mặt cô thuần thục băng bó vết thương. Thư Giao chỉ có thể trơ mắt nhìn hành động dịu dàng của anh.
- Không ngờ gan của em nhỏ như thế.
Thư Giao bĩu môi không thừa nhận:
- Đó là bản năng bảo vệ tính mạng không phải nhát gan.
Đại Vũ nhếch môi cười chế nhạo:
- Phải không? Tôi thấy sắc mặt của em còn xanh hơn cả tàu lá ấy chứ.
Thư Giao không biết nói gì nên im lặng nhìn anh đang chăm chú băng bó ình. Anh còn nâng chân cô lên xem xét vết thương, Thư Giao muốn rụt chân lại bị anh nắm chặt. Nhìn anh nhíu mày lo lắng cô có cảm giác buồn cười. Cô nhìn ra kĩ thuật băng của anh rất tốt, cô nghĩ chắc là do bị thương nhiều lần nên mới rành như vậy. Tuy nhiên nhìn anh ở góc độ này lại giống y đúc một người. Đột nhiên cô nhìn thấy trên cánh tay của anh có vết sẹo mờ do tay áo xăn lên một đoạn. Cô chợt liên tưởng đến Trí Hi. Toàn thân cô đột nhiên run lên. Không thể nào!