Tia Nắng Từ Anh

Chương 35: Chương 35: Nỗi Đau Của Trí Hi





Trong trời chiều lộng gió, mặt sông mênh mông mang theo dòng chảy êm đềm. Những con sóng nhỏ lăn tăn nô đùa trên mặt nước,ánh nắng chiều rọi xuống mang một vẻ đẹp lấp lánh. Ở phía xa có một chàng trai cao ngất đứng đó, bóng lưng thẳng tắp mang theo vẻ cương nghị lạnh lùng. Chàng trai đứng đó trong chiếc áo sơ mi trắng dưới ánh chiều tà, xung quanh thân người chàng trai giống như có hào quang phát sáng. Nhìn từ xa người này giống như một thiên thần trong cõi mơ, muốn đưa tay chạm vào nhưng sợ sẽ làm mất đi vẻ đẹp trước mắt. Nếu ai đó nhìn thấy một cảnh tượng như thế cũng muốn một lần nhìn thấy gương mặt cùng một nụ cười của chàng trai. Nếu người này cười chắc cũng sẽ rạng rỡ và đẹp đẽ như ánh nắng chiều tà kia có muôn vạn tia hào quang. Đáng tiếc người này thủy chung không quay lại chỉ đưa mắt nhìn về phía xa như mang theo nhiều suy nghĩ, chàng trai chỉ để lại cho người một bóng lưng ưu nhã.
Thư Giao cảm thấy rất hiếu kì, cô tại sao không để ý nơi cô sống có một nơi yên tĩnh và đẹp đẽ thơ mộng như thế. Nếu cô biết sớm chắc chắn cô sẽ đến đây mỗi chiều để ngắm nhìn mặt trời lặn.Thư Giao có cảm giác thích thú khi nhảy lên trên bãi cỏ xanh mướt ven sông. Cô thích cảm giác thả lỏng bản thân, giống như hiện tại cô đã bước ra khỏi cuộc sống của một cái đô thị nhộn nhịp để chìm vào thế giới của riêng mình. Thư Giao đang bước thì thấy một chàng trai đứng đó cách cô chừng mười bước. Cô đứng nhìn bóng lưng chàng trai một lúc lâu. Trong mắt cô đột nhiên lóe tia lên tia sáng.
- Đại Vũ!
Đúng thế người cô nhìn thấy chắc chắn là Đại Vũ, có điều tại sao anh xuất hiện ở nơi này. Không những vậy anh còn đứng quay lưng về phía cô, tác phong này không giống anh. Anh một khi gặp cô sẽ không ngừng trêu chọc hoặc lạnh lùng bỏ đi sẽ không im lặng như thế. Sự im lặng của anh làm cho Thư Giao cảm giác không vui cùng bất an. Anh có chuyện gì muốn nói với cô phải không? Anh sẽ đi xa phải không? Cô đang chờ anh về để cho anh đáp án nhưng tại sao chẳng thấy anh quay lại tìm cô. Anh đã thật sự quên lãng cô rồi phải không? Đột nhiên Thư Giao vội vàng lùi mấy bước, cô muốn bỏ chạy vì cô sợ một khi anh quay lại và nói với cô rằng: “Tôi và em không cùng một thế giới.”. Làm sao bây giờ, cô nên bước về phía trước hay quay đầu bỏ chạy?
Không đợi Thư Giao suy nghĩ, chàng trai đã động thân người xoay người đối diện cô. Ánh mắt anh tỏa sáng lấp lánh nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười thật đẹp. Nụ cười kia rực rỡ như ánh mặt trời giữa trưa làm người ta chói mắt. Thư Giao cũng không nhìn rõ nụ cười của anh, nơi đây lại như có một tầng hào quang ngăn không cho nhìn thấy anh. Cô nhận thấy anh đang tiến tới gần cô. Cô mở mắt thật to muốn nhìn cho rõ thế nhưng ngoài dự liệu của cô, người cô nhìn thấy không phải Đại Vũ mà lại là Trí Hi. Thư Giao hoảng sợ, thân thể run rẩy đến kì lạ. Không! Cô không muốn gặp con người này, tại sao người cô gặp không phải anh. Thư Giao cảm thấy rất tuyệt vọng.
Đại Vũ!
Đại Vũ!
Anh ở đâu?
Cô vẫn gọi nhưng không nghe anh đáp lại. Anh lặng lẽ rời xa cô mất rồi. Cô thấy anh rồi. Anh đứng ở một hướng khác lẳng lặng nhìn cô cùng Trí đang đứng cạnh nhau. Bỗng Trí Hi cúi đầu in lên trán cô một nụ hôn. Cô thấy Đại Vũ quay lưng bỏ đi. Không thể như vậy được. Cô muốn chạy theo anh nhưng đã bị Trí Hi níu tay giữ lại. Tại sao không để cô giải thích cùng anh?
- Không!
Thư Giao bật người tỉnh dậy, trên trán mơ hồ có những giọt mồ hôi lấm tấm làm ướt tóc mai của cô. Thư Giao thở hổn hển, cô đã mơ một giấc mơ thật đáng sợ. Đó là những điều trong lòng cô thầm giấu sao? Cô thật sự sợ Đại Vũ sẽ rời xa cô cho nên mới hoảng hốt như thế khi thấy anh rời đi.
Thư Giao cố lấy lại bình tĩnh, cô nhìn xung quanh thấy căn phòng trắng toát, rèm cửa màu xạnh nhạt nhẹ đung đưa. Thư Giao cảm đầu nặng trịch mà bản thân cũng không có một chút sức lực nào cả.
Cánh cửa bị đẩy ra, Thư Giao ngẩng đầu nhìn lại thì thấy mẹ cô đưa mắt nhìn cô đầy khẩn trương và lo lắng. Cô tự hỏi đã xảy ra chuyện gì.

- Giao, con tỉnh rồi. Con bé này làm mẹ lo lắng gần chết.
Bà Hạnh đi đến bên giường bệnh, đặt một cái bình giữ nhiệt xuống cái bàn. Bà lại ngồi bên cô, ôm cô một cái.
- Mẹ? Đã xảy ra chuyện gì, sao con lại ở đây?
Cô nghĩ ở đây chắc là bệnh viện rồi, mùi thuốc sát trùng nồng nặc như thế. Lúc trước vào những kì nghỉ hè cô vẫn thường vào bệnh viện những lúc rãnh rỗi để phụ giúp làm những việc lặt vặt ấy cụ già không người thân. Đôi khi cô sẽ phụ giúp phát cơm từ thiện cho nên cô nhìn một cái liền biết mình đang nằm viện. Chẳng qua cô đánh giá đây là phòng dịch vụ đặc biệt. Nếu để cô chọn chắc chắn cô sẽ không chọn nằm ở cái nơi đắc tiền như thế. Là ai đã đưa cô vào đây?
- Con còn hỏi mẹ. Mẹ đợi mãi đến trưa không thấy con về, gọi điện thì tắt máy. Mẹ nghĩ con không sao nhưng đột nhiên lại có người đến tận nhà đón mẹ đến đây bảo rằng con ngất xỉu. Mẹ suýt chút thì rớt tim ra ngoài rồi.
Thư Giao cười méo xệch, cô cư nhiên ngất xỉu. Từ trước đến giờ cô vẫn khỏe mạnh kia mà cùng lắm là cảm sốt, uống vào vài viên thuốc sẽ khỏi nào có nghiêm trọng như bây giờ.
- Con không sao, mẹ đừng lo. Bây giờ con cảm thấy tốt lên nhiều rồi.
Bà Hạnh khẽ cười dí trán cô một cái:
- Đã như vậy rồi con không biết tự chăm sóc bản thân. Nếu sau này con đi học xa mẹ làm sao mà yên tâm đây.
- Ầy mẹ đừng nghĩ nhiều quá, chuyện này chỉ nhỏ như con thỏ con sẽ không sao đâu. À,mà người đến đón mẹ là ai thế?
- Là một thanh niên đẹp trai, tên là gì ấy nhỉ? À…là Triết thì phải. Cậu ta nói là có công việc nên đưa mẹ đến đã đi rồi. Mẹ vào thấy con đã truyền nước ngủ say, một lát sau con bé Thy cũng đến, nó nói thay mẹ trông chừng con nên mẹ về nhà nấu cháo cho con rồi mới trở vào.
Đôi con người Thư Giao lóe sáng một cái rồi tắt. Cũng không rõ là cô đang nghĩ đến người nào nữa.
- À,khi mẹ đến có thấy ai nữa không?_Thư Giao cảm thấy cần biết người đưa cô vào đây là ai.
Bà Hạnh chợt nhớ đến lúc trưa khi bà chạy vào phòng bệnh. Liền bị một màn kia làm cho sửng sốt không nhẹ. Một chàng trai xa lạ đang ngồi bên giường bệnh con bà, không chỉ ngồi người này còn nắm tay Thư Giao thật chặt còn cúi đầu đặt lên trán Thư Giao một nụ hôn. Hành động kia nói có bao nhiêu dịu dàng liền có bấy nhiêu dịu dàng. Bà là người sống theo thời đại cho nên không cổ hủ hay câu nệ những chuyện của giới trẻ thế này nhưng vẫn cảm thấy có chút bất ngờ. Lúc đó bà chỉ có thể ho nhẹ một tiếng để lấy lại sự chú ý của chàng trai kia. Người kia nhìn thấy bà lộ ra vẻ mặt kinh ngạc rồi sau đó mỉm cười. Bà than trong lòng một tiếng. Từ khi nào con gái bà lại có duyên với những chàng trai vừa đẹp trai vừa cao quý như vậy. Nói đến chàng trai này đúng là ưu tú hơn người, chỉ nhìn một lần bà nhất định không thể quên. Hơn thế , người này vừa lễ độ vừa nhã nhặn lịch thiệp. Bà nhớ lúc đó bà còn hỏi:

- Cậu là ai thế tại sao lại ở trong phòng bệnh con gái tôi còn…
Chàng trai thoáng hiện lên vẻ lúng túng nhìn bà rồi nhìn về phía Thư Giao sau đó khẽ cười:
- Cháu là bạn của cô ấy- Trí Hi, hôm nay cháu mời cô ấy dùng cơm nhưng cô ấy lại đột nhiên ngất cho nên cháu đưa cô ấy vào đây. Tiền viện phí cháu đã thanh toán cả rồi. Hiện giờ cháu có việc bận nên về trước, làm phiền cô chăm sóc Thư Giao hộ cháu khi xong việc cháu sẽ đến.
Bà ngẩn ra chẳng hiểu chuyện gì. Đây là con gái bà, làm sao mà trong lời nói của chàng trai này giống như Thư Giao thuộc quyền sở hữu của anh mà bà chỉ là được anh nhờ cậy mà thôi. Thế nhưng lúc đó bà lại không có cách nào phản bác, bà đang lo cho Thư Giao làm sao còn để ý đến anh đang nói cái gì. Bà đành mỉm cười gật đầu:
- Thư Giao là con cô cho nên cô sẽ chăm sóc nó thật tốt, thật làm phiền cháu bận rộn như vậy còn vướng phải chuyện này. Lần sau cô sẽ mời cháu ăn bữa cơm.
Trí Hi nhìn bà mỉm cười:
- Vậy cảm ơn cô, cháu đi trước đây ạ!
Bà Hạnh gật đầu nhìn theo bóng lưng Trí Hi rời đi phòng bệnh, nghi vấn càng sâu. Bóng lưng người này cùng góc cạnh gương mặt người này sao lại quen như vậy. Bà tin chắc mình chưa gặp Trí Hi nhưng tại sao cảm thấy giống như đã gặp rồi. Hơn nữa anh có quan hệ như thế nào cùng Thư Giao. Nhìn hành động của anh dành cho Thư Giao rõ ràng là tình cảm nam nữ, nào giống bạn bè đơn thuần chứ.
Bên giường bệnh, Thư Giao đang chăm chú nhìn bà Hạnh chờ bà cho cô câu trả lời. Thế nhưng cô chỉ thấy bà ngẩn ra giống như đang nghĩ đến cái gì.
- Mẹ! Rốt cuộc mẹ có thấy ai hay không?
Bà Hạnh giật mình:
- À, là một chàng trai rất tuấn tú và nhã nhặn tên Trí Hi. Con cùng cậu trai trẻ này quen biết thế nào vậy?
- Trí Hi? Con cùng anh ấy chỉ quen biết sơ thôi, anh ấy là anh trai của thầy dạy võ của con.

Sơ thôi? Sơ thôi mà cả một nụ hôn cũng cho rồi đây là sơ đến mức độ nào rồi? Nếu Thư Giao nói quen biết thân thiết thì đến mức độ nào đây? Vậy hành động của Trí Hi nói lên điều gì? Chàng trai này không phải lợi dụng lúc Thư Giao ngất mà hôn trộm chứ? Nhìn bề ngoài của anh cũng không phải như vậy. Dựa vào vẻ ngoài cùng khí chất của anh, bà nghĩ chỉ cần vẫy tay một cái đã có hàng tá con gái xinh đẹp chạy đến xếp hàng. Lại nhìn đến Thư Giao một bộ dạng bình thường nhìn đến kính cận lại còn tưởng cô có chút ngốc. Nhưng nếu thật giữa hai người có cái loại tình cảm kia bà cũng không xen vào, chỉ cần Thư Giao vui là được. Bởi vì bà nhìn ra được Trí Hi cũng không phải người xấu.
- Con và cậu trai trẻ ấy thật sự không có gì à?
- Có gì là có gì? Chỉ đơn giản là quen biết mà thôi.
Thư Giao cảm thấy mẹ cô rất kì quái. Tại sao lại quan tâm mối quan hệ của cô cùng Trí Hi như vậy. Hơn nữa mỗi lần bà nhắc đến Trí Hi thì giống như thấy được bảo vật vậy, hai mắt sáng ngời.
Bà Hạnh nhìn biểu hiện bình tĩnh của Thư Giao không khỏi thở dài một cái. Xem ra chính là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình rồi. Nghĩ đến một chàng trai cao quý như vậy thầm mến con gái bà lại không được đáp lại. Thật đáng tiếc!
- Thôi không bàn nữa, con mau ăn cháo đi rồi nghỉ ngơi một đêm dưỡng sức bác sĩ bảo sáng mai con có thể xuất viện rồi, chỉ do suy nhược cơ thể ăn uống điều độ lại sẽ không sao.
- Con biết rồi.
Thư Giao mỉm cười một cái cầm lấy chén cháo bà Hạnh múc ra từ bình giữ nhiệt.
- À lúc chiều còn có Trác Quang đến thăm con đấy, thằng bé trông có vẻ rất lo lắng cho con nhưng nói là có nhiệm vụ gì đấy rất gấp nên trở về đơn vị rồi.
- À, lần sau gặp con sẽ cảm ơn anh ấy.
Hai mẹ con ngồi nói chuyện một lúc, cho đến khi Thư Giao ăn xong rồi uống thuốc đã là tám giờ tối rồi. Cô lại không ngủ được. Cô thấy bà Hạnh mệt mỏi như vậy trong lòng cảm thấy rất áy náy. Bà Hạnh bị Thư Giao kéo lên giường nằm bên cạnh cô, cô giống như con mèo nhỏ ôm lấy bà. Bà Hạnh bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Con gái bà đã lớn đã sắp trở thành sinh viên phải học tập xa nhà tại sao vẫn trẻ con như vậy. Về điểm này bà vừa mừng vừa lo. Mừng là vì cô không ưu không sầu, lo là sợ cô vào đời sẽ thua thiệt. Mãi suy nghĩ vì quá mệt mỏi bà Hạnh ngủ rất dễ dàng. Ngược lại Thư Giao không dễ dàng chợp mắt được. Cô đã ngủ cả một buổi chiều làm sao còn ngủ được nữa. Thư Giao cứ nhắm mắt rồi mở mắt nhìn gương mặt hiền từ của mẹ mình rồi nhìn trần nhà. Cứ như vậy thời gian tích tắc trôi qua trong yên lặng, đồng hồ trên tường điểm mười một giờ khuya cô vẫn không ngủ được.
Thư Giao nhẹ vén chăn rồi nhẹ nhàng rời khỏi giường mà không đánh thức bà Hạnh. Cô mỉm cười nhìn mẹ một cái đeo lên mắt kính rón rén mở cửa đi ra hành lang nhìn bầu trời đêm.
Bên ngoài hành lang đèn điện vẫn sáng như ban ngày, lâu lâu vẫn có vài y tá, bác sĩ trực ban đi ngang nhìn cô thì khẽ cười. Bởi vì trong số đó có một vài người đã gặp qua cô. Đôi khi họ còn đứng lại hỏi thăm bệnh tình của cô rồi khuyên cô nên đi ngủ sớm. Nói xong họ nhanh chóng rời đi làm nhiệm vụ cũng không dám lơ là ca trực của mình. Nói đến nghề y chính là có trách nhiệm và phải cẩn thận từng li từng tí, sai một li đi một dặm đối với mạng người ảnh hưởng rất lớn. Thế nhưng càng khó khăn, càng thử thách Thư Giao càng muốn làm. Khi nghĩ đến sau này cô cũng có thể tự chăm sóc bệnh nhân liền cảm thấy trong lòng rất hưng phấn.
Thư Giao đưa mắt nhìn bầu trời đêm đầy sao lấp lánh. Nghĩ đến cô thông qua chiếc kính mà Đại Vũ đưa à nhìn thấy sao lại có chút quái dị. Có phải anh cũng đang ngắm sao? Cô nhiều lần vẫn hỏi như vậy nhưng một lúc sau lại tự lắc đầu cho qua. Anh không phải là con người nhàm chán như cô. Nghĩ như vậy Thư Giao lại khẽ cười.
Nhưng cô chợt nghĩ đến Trí Hi. Anh có phải cũng sẽ nghĩ như vậy chăng? Cô nhớ lại giấc mơ kia không khỏi hoảng sợ trong lòng. Không lẽ cô cùng Đại Vũ thật sự không có duyên sao?
Trong biệt thự nhà họ Vũ, trong căn phòng trang nhã chìm trong không khí im lặng. Một chàng trai tuấn mĩ ngồi đó nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính. Đôi mày cương nghị anh tuấn không ngừng nhíu lại. Sắc mặt nhìn người trong màn hình lộ ra chút dịu dàng nhưng cũng không hài lòng.

- Vẫn là không có đầu óc, đêm khuya lạnh như vậy sức khỏe không tốt lại đi ra ngoài hứng gió. Thư Giao tôi thật sự không biết em có suy nghĩ hay không nữa.
Người này chính là nhìn bóng người đang đứng trên hành lang kia qua màn hình vi tính. Vì anh chọn cho cô phòng bệnh đặc biệt cho nên trước cửa phòng có lắp camera để quan sát xem những ai từng đi vào phòng hay đi ngang qua. Đây là dãy phòng bệnh thường dành cho những cán bộ hay những nhà kinh doanh hàng đầu. Cho nên họ yêu cầu có lắp đặt camera, đôi khi họ vẫn có kẻ thù cho nên việc này rất cần thiết. Mà Thư Giao hồn nhiên không biết mình nằm ở một phòng bệnh hạng sang như vậy.
Vì vừa kết thúc công việc, Trí Hi lại muốn nhìn xem có những ai đến thăm Thư Giao cho nên bật lại camera quan sát. Cái này chính anh tự mình cài vào máy tính của anh cùng máy tính của bệnh viện thiết bị truyền dữ liệu đặc biệt nên mới có thể giám sát được. Việc này đối với anh không khó. Anh tua lại một lần liền thấy rất nhiều người đã đến thăm Thư Giao vào buổi chiều. Người đến sau khi anh rời đi bao gồm Lan Thy, Lâm Tường, ba mẹ Lan Thy, Thiệu Dương, Khương Hàn người cuối cùng đến vào lúc chạng vạng là Trác Quang. Đôi mắt Trí Hi híp lại nhìn hình ảnh Trác Quang. Người này là người ở lại lâu nhất sau Lan Thy. Anh rất muốn biết Trác Quang làm gì bên trong phòng bệnh. Dù biết bên trong còn có mẹ Thư Giao nhưng anh vẫn cảm thấy rất không vui.
Lại nhìn đến cô gái ngu ngốc kia đã tỉnh nhưng vẫn không biết quý trọng thân thể mình đứng trong đêm lạnh lẽo như thế. Anh thật không biết phải đối với cô thế nào nữa. Cô không biết rằng khi thấy cô ngất trong vòng tay anh, anh đã lo sợ đến mức nào. Sắc mặt cô trắng bệch, đôi tay mềm nhỏ lại lạnh vô cùng. Lúc đó anh có thể cảm nhận bàn tay anh đang run rẩy sợ hãi đến mức nào. Lần đầu tiên anh cảm thấy hoảng hốt như thế, ngay cả khi tận mắt thấy mẹ anh qua đời anh cũng không run rẩy đến mức đó.
Ai cũng nói anh quá vô tình, quá lạnh lùng ngay cả mẹ ruột qua đời cũng không rơi một giọt nước mắt. Anh cười lạnh, đúng thế anh vô tình anh lãnh đạm là do ai tạo ra đây? Chính người phụ nữ đã sinh ra anh, đã để anh gọi mẹ bảy năm nhưng bà chưa hề nở với anh một nụ cười. Đến lúc chết bà cũng không hề nhắc đến anh. Anh rất muốn hỏi tại sao? Tại sao sinh ra anh lại không yêu thương anh? Tại sao bà không dành cho anh dù chỉ một chút ấm áp. Từ bé anh chỉ cần phạm một lỗi nhỏ roi vọt sẽ vung đến để lại những vết thương đầy rẫy. Anh không đau thể xác chỉ cảm thấy những vết thương kia đã hóa thành một loại vết thương vô hình nào đó cắm sâu vào trái tim anh. Đau! Đau đớn đến không muốn sống. Sau này anh mới biết thì ra là anh quá giống ba. Giống ba ruột cũng là một cái tội sao? Trong mắt mẹ anh, anh chính là một tội nhân. Bởi vì mẹ anh hận ba. Ba anh có người phụ nữ bên ngoài mà cũng không phải. Từ đầu người ba anh yêu cũng chỉ có người phụ nữ ấy. Là mẹ anh đã dùng thủ đoạn để vào được nhà họ Vũ, một gia tộc danh giá mà bao cô gái mong ước. Anh chính là cái cầu nối để bà vào được nhà họ Vũ. Thế nhưng bà mãi mãi không thể chiếm được tình yêu của ba anh cho nên mọi ưu thương, phiền muộn bà đều trút tất cả lên con người anh. Đến khi bà cắt mạch máu trên cổ tay để dòng máu tùy ý chảy xuống như suối. Bà điên cuồng cười nhìn anh.
- Ha ha, Trí Hi mày thấy không đến khi tao chết ba mày vẫn không đến. Ba mày chắc là đang ôm ấp con đàn bà vô sỉ kia rồi. Mày không biết sao? Mày có một đứa em cùng cha khác mẹ đấy. Đáng tiếc là người đàn bà đó không hề được ông nội mày thừa nhận. Ha ha, đáng đời cho cô ta. Hai người họ yêu nhau thì sao người thắng vẫn là tao, tao cướp ba mày từ tay cô ta đấy. Ha ha, tao mới là người thắng.
Những lời đó làm anh giật mình sững sờ đến mức không biết phản ứng như thế nào. Anh có một đứa em cùng cha khác mẹ. Tin này khiến anh choáng váng không dám tin. Anh mím môi đứng đó nhìn mẹ anh điên cuồng cười, điên cuồng gào thét rồi điên cuồng khóc trong thê lương.
- Tại sao? Tại sao anh có thể vô tình với tôi như vậy hả Đại? Anh tại sao nhất quyết thà yêu người phụ nữ đó cũng không yêu tôi? Là tôi sai khi dùng thủ đoạn với anh phải không? Thân phận tôi hơn cô ta rất nhiều, cao sang hơn rất nhiều sao lại không chiếm được tim anh. Rốt cuộc tôi thua cô ta ở điểm nào?
Anh nhìn thấy mẹ anh khóc xong thì khẽ nhắm mắt lại nằm trên chiếc giường rộng lớn đó. Mọi người trong nhà bắt đầu nhốn nháo. Người chạy vào chạy ra đưa mẹ anh đi bệnh viện. Anh lại như cái xác không hồn cố thu người lại trượt xuống một góc tường ngồi co rút ở đó. Lúc đó chẳng ai để ý đến anh cả. Đến khi có người nhớ đến anh đã gần qua một ngày rồi. Anh vì không thể tiếp thu hết những gì mẹ nói mà mơ hồ suy nghĩ rồi ngủ thiếp đi. Anh tỉnh lại sau khi nghe một tiếng gọi dịu dàng:
- Trí Hi tỉnh lại con!
Anh ngẩng mặt nhìn là một người phụ nữ xa lạ nhưng nở với anh một nụ cười hiền từ đúng mực. Anh đang lạc lỏng, chìm trong tận cùng cô đơn anh rất cần sự ấm áp. Nụ cười của người phụ nữ ấy giống như trong tưởng tượng của anh về một người mẹ. Lúc này anh đã hoàn toàn mất đi kiên cường mà nhào vào lòng người phụ nữ đó khóc lên. Anh là nam nhi thì sao, nam nhi cũng có lúc yếu đuối huống hồ anh chỉ là một đứa trẻ mới bảy tuổi. Những đứa trẻ khác ở độ tuổi này vẫn vui chơi, được tận hưởng mọi sự yêu thương từ mẹ nhưng anh thì không. Chính vì vậy người phụ nữ xinh đẹp trước mắt xuất hiện với nụ cười dịu dàng ấy như một cái phao kéo anh ra khỏi sự cô đơn lạnh lẽo. Người phụ nữ đó lặng lẽ ôm anh, vỗ lưng anh đầy yêu thương. Anh tự hỏi tại sao mẹ anh chưa từng làm với anh những động tác yêu thương đó.
- Mẹ…mẹ…máu…máu rất nhiều.
- Không sao rồi, không sao rồi bé Hi ngoan đừng khóc, có dì Trân ở đây rồi.
Lúc ấy anh hoảng sợ làm sao còn để ý người phụ nữ ấy là ai, anh tham luyến sự dịu dàng và ấm áp đó. Sau khi lễ an táng mẹ anh qua đi. Người phụ nữ ấy thường xuyên lui tới nhà anh hơn, yêu thương chăm sóc anh vô cùng chu đáo. Ông bà nội mặc dù không mấy hài lòng khi thấy ba anh đưa người phụ nữ ấy về nhưng cũng không phản đối. Bởi vì hiện tại anh mất mẹ rất cần có người chăm sóc dạy dỗ mà lúc ấy cũng chỉ có người phụ nữ ấy là thích hợp nhất. Bởi vì anh không nhận ai chăm sóc ngoài người phụ nữ ấy cả. Ba năm sau đó, ba anh ngỏ ý muốn cưới người phụ nữ ấy để danh chính ngôn thuận tiện bề chăm sóc cho anh. Anh cũng không phản đối nhưng sau đó anh vô tình nghe được ba và người phụ nữ ấy đã có một đứa con nhỏ hơn anh hai tuổi. Anh nhếch môi cười lạnh lùng.
Hóa ra người phụ nữ ấy lại chính là người đem đến bất hạnh cho anh cũng là người khiến mẹ anh vì cảm thấy thua thiệt mà uất ức đến chết. Anh nên trách ai đây? Trách ba anh nhu nhược nếu không yêu sao phải cưới mẹ anh làm gì để có sự xuất hiện của anh trên đời này. Anh biết anh không thể trách người phụ nữ ấy bởi vì chính mẹ anh đã nói là bà cướp ba anh từ tay người phụ nữ ấy. Anh chỉ là một đứa con xui xẻo mà thôi. Và đứa con của người phụ nữ kia lại vì anh xuất hiện cho nên không được nhà họ Vũ công nhận cho nên vẫn ở bên ngoài từ nhỏ, không được hưởng lợi ích từ nhà họ Vũ. Bởi vì dù anh không phản đối cái đám cưới đó nhưng nó không diễn ra được vì ông nội anh không chấp nhận người phụ nữ ấy. Bởi vì nhà ngoại anh cũng có thế lực không nhỏ, họ cho rằng chính người phụ nữ ấy hại con gái họ chết cho nên họ nhất định không để hôn lễ diễn ra. Chính vì vậy người phụ nữ đó cùng con trai chỉ có thể sống bên ngoài danh bất chính ngôn bất thuận làm vợ ba anh. Tuy vậy lúc nào người phụ nữ ấy cũng cam chịu, luôn cười dịu dàng với anh dù biết anh đã dần xa lánh. Chỉ đến khi ba anh qua đời vào năm anh mười lăm tuổi ông nhờ anh chăm sóc hai mẹ con bọn họ nên mối quan hệ mới dần cải thiện.
Trí Hi thở dài dựa vào thành ghế xoay đưa mắt nhìn trần nhà một cách mông lung. Từ lâu anh vẫn nghĩ kể từ ngày mẹ anh qua đời anh đã trở nên lãnh đạm xa cách vô cùng nhưng không ngờ lại có thể vì sợ mất một người con gái mà hốt hoảng đến thế. Anh sẵn sàng vì cô gái đó mà muốn tìm cách thoát đi cái bóng đã được anh xây dựng mười năm qua. Trí Hi xoa nhẹ mi tâm, anh cầm áo khoác đứng dậy rời khỏi phòng đi đến nơi có người con gái ấy.