Tị Tuyết Truyền Kỳ

Chương 5: Vũ nguyệt




Kha Đô cắt mấy miếng lớn thịt sói, chặt cành gai nhóm lửa. Thịt sói tuy dai ngoách nhưng cả ba đều cảm giác món ngon trên đời đến thế là cùng.

Ba người ăn thật no, lấy lại tinh thần rồi quả quyết đi về phía đông. Qua một ngày rưỡi, tử vong tựa hồ không còn đáng gì, tâm tình lấy mạng ra đánh bạc lúc đặt chân vào đầm lầy lưu sa cũng không còn.

Quả nhiên đi liền mấy dặm là đặt chân lên mặt đất, sau cũng vùng lưu sa trăm dặm cũng ở lại sau lưng, có điều trước mắt họ vẫn là mênh mang cát vàng.

Vừa thoát khỏi hiểm cảnh, tâm tình cả ba thư thái, vừa cười vừa nói. Nhưng được mấy dặm, tất cả lại im lặng, lữ trình dằng dặc đơn điệu khiến họ phải kiệm lời, hà huống trong sa mạc hành động khó khăn, mặt trời rừng rực treo trên đầu, nóng như đổ lửa mà không tìm được nơi nào trú chân. Họ chỉ đành nhận chuẩn phương hướng cất bước, không hiểu phải đi bao ngày nữa mới thoát khỏi Bộc Hỏa Sa Mạc đầy hoang lương chết chóc này...

Sáng ngày thứ hai qua đi. Mặt trời hừng hực đổ nắng. Hô Vô Nhiễm và Kha Đô còn chịu nổi, Hồng Cầm không biết võ công nên chật vật nhất, bao nhiêu biến cố vừa qua khiến nàng kiên cường hẳn, tuy loạng choạng nhưng không hề kêu than, cố chống chịu.

Ngày thứ ba, thịt sói cũng hết mà vẫn chưa tìm được ốc đảo nào để bổ sung thực vật và nước uống, cả ba cố nén cơn khát lên đường, máu rỉ ra từ khóe môi khô ran nét nẻ. Hô Vô Nhiễm thụ thương nặng nhất, lại không có dược vật trị liệu, nước liên tục rỉ ra, Hồng Cầm rũ bỏ vẻ dửng dưng, quan tâm săn sóc y. Cả ba chật vật dìu nhau cất bước, tốc độ càng chậm, làm bạn với họ chỉ có thinh không mênh mông và những đàn chim thỉnh thoảng bay ngang...

Ngày thứ tư, bạch mã gục ngã, Hồng Cầm không hề khóc, mặc cho Hô, Kha cắt thịt nó, nhưng trong sa mạc không tìm được vật đánh lửa, cả nhóm đánh nhắm mắt nuốt thịt sống.

Ngày thứ năm, Hô Vô Nhiễm gần như không chịu nổi vết thương, mấy lần đề nghị Kha Đô bỏ y lại mà đưa Hồng Cầm đi tiếp, Kha Đô kiên quyết không nghe, y đành miễn cưỡng chống chọi. Hồng Cầm mặc kệ y phản đối, lấy cho mỗi người một đóa tuyết liên, tuy ăn vào không giảm cơn khát nhưng cũng hồi phục được một chút nguyên khí. Thân thể chịu giày vò đã đành nhưng sa mạc mênh mang dần hút cạn ý chí cầu sinh của ba người. Lẽ nào, thoát được Cuồng Phong Sa Đạo truy sát và đầm lầy lưu sa mà họ lại bị sa mạch nóng bỏng nuốt chửng?

Tận tối ngày thứ sáu, cả ba mới tìm được một ốc đảo, uống nước thỏa thích rồi nhóm lửa nướng thịt ngựa ăn thật no, lúc đó thể lực cạn kiệt mới từ từ khôi phục.

Cả ba nằm dưới một gốc đại thụ, nhìn vầng trăng lạnh trên không, cảm thụ gió mát phất qua, cơ hồ không muốn động đậy.

Hô Vô Nhiễm thể chất tráng kiện, sau khi ăn uống và rửa sạch vết thương, thương thế tốt lên nhanh chóng, dấu chí cũng dần dâng cao, bất giác ngẩng đầu nhìn vầng minh nguyệt, lòng chợt lạnh đi.

Hiện tại đã là đêm trăng tròn.

"Thiết Soái là người thế nào?" Y tỏ vẻ nghĩ ngợi, chầm chậm hỏi.

Kha Đô ngẩn người hồi lâu: "Không rõ lắm."

Hô Vô Nhiễm tỏ ra kinh ngạc, Kha Đô từ tốn đáp: "Mỗi Thiết Huyết kị sĩ chỉ biết thống soái là người sức lay đổ núi, võ công cái thế, đi theo ngài là sẽ giành được thắng lợi cùng vinh dự nhưng xưa nay chưa có ai hiểu được suy nghĩ của ngài."

Hồng Cầm cũng lấy làm hứng thú: "Ta vẫn nhớ ngươi nói Thiết Soái là người Khiết Đan, một mình ông ta sao lại tập kết nổi ba vạn thiết kị?"

Kha Đô đáp: "Không ai biết lai lịch Thiết Soái, cũng không ai dám hỏi. Từ nhỏ tại hạ đã được dạy chỉ cần luyện tập võ công cho giỏi để thành một Thiết Huyết kị sĩ. Vì sao phải thế, quả thật bản thân tại hạ cũng không biết."

"Nhân vật như vậy quả thật khiến ta muốn gặp một lần." Hô Vô Nhiễm thở dài.

Hồng Cầm hiếu kì: "Ông ta bao nhiêu tuổi?"

Kha Đô lắc đầu: "Không rõ. Lúc Thiết Soái xuất hiện trước mặt Thiết Huyết kị sĩ luôn mặc kim giáp đao thương không xuyên qua được, đội mũ sắt chỉ lộ ra đôi mắt, chỉ có vài người thân cận nhất từng thấy tướng mạo." Y bổ sung: "Thân thủ người nhanh nhẹn, khí phái bức nhân, chắc đang độ tráng niên."

Hô Vô Nhiễm và Hồng Cầm nhìn nhau kinh ngạc, trên thảo nguyên, Thiết Soái tất nhiên là một nhân vật truyền kì nhưng không ngờ lại thần bí đến thế, ngay cả cận vệ như Kha Đô cũng chưa được thấy chân diện mục.

Hồng Cầm lén nhìn Hô Vô Nhiễm, buột miệng hỏi: "Nữ nhân của Thiết Soái chắc thấy mặt ông ta?"

Kha Đô ho khan: "Chuyện này...tuy Thiết Soái có hai nhi tử nhưng chưa ai thấy nữ nhân của người."

Hô Vô Nhiễm cười lạnh: "Vì sao ông ta còn muốn Tỵ Tuyết thành dâng lên mỹ nữ đẹp nhất?"

Kha Đô ngượng ngập, lắp bắp: "Theo ý tiểu đệ, ngài chỉ muốn Tỵ Tuyết thành thần phục."

Hồng Cầm ngẩng đầu nhìn lên một gốc cây thấp cạnh đó, lòng chua xót vô vàn. Vốn nàng cho rằng Thiết Soái muốn sắc đẹp của mình, giờ mới biết đó chỉ là cái cớ cho ông ta dòm ngó Tỵ Tuyết thành, mà khiến nàng và Hô Vô Nhiễm không thể thành mộng đẹp, phải bôn ba trong đại sa mạc.

Hô Vô Nhiễm đột nhiên đại nộ, cố nén cơn giận đang dâng lên, cười trào phúng: "Hóa ra Thiết Huyết kị sĩ được tôn kính nhất trên sa mạc lại đi nghe lệnh một tên điên."

Nên biết, các tộc Tái ngoại trọng võ, Thiết Soái và ba vạn Thiết Huyết kị sĩ tung hoành gây chiến khắp nơi, nhưng uy danh bất bại ăn sâu trong lòng mỗi người, vừa khiến người ta hoảng sợ, vừa được tôn sùng.

Kha Đô hít sâu một hơi: "Hô đại ca nhầm rồi, mỗi Thiết Huyết kị sĩ đều tâm cam tình nguyện phục tùng Thiết Soái, ngài không phải là kẻ điên."

Hô Vô Nhiễm hừ lạnh: "Sẽ có ngày các vị tự thấy mình ngu xuẩn biết bao."

Kha Đô xanh mặt, nói từng chữ một: "Đại ca không hiểu Thiết Soái!" Ngữ ý bình tĩnh, ngữ khí cao vút. Trong lòng gã, Thiết Soái tuyệt đối không thể bị ai khinh thường, nếu không phải cùng sinh tử tương giao với Hô Vô Nhiễm suốt dọc đường, chắc gã đã trở mặt.

Hô Vô Nhiễm cũng cố nén tình cảm trong lòng, một dũng sỹ không nên nói xấu người khác sau lưng.

Kha Đô tiếp tục nói: "Thiết Soái từng nói rằng dân tộc du mục chúng ta khác với người Hán ở Trung Nguyên. Ở đó rộng lớn, phong cảnh vô vàn, đất đai trù phú, người dân quen sống yên vui nên yêu chuộng hòa bình, ở Tái ngoại, có bò dê sống thành đàn trên thảo nguyên, cả những ngọn núi tuyết hùng vĩ quanh năm băng phủ, có cùng sơn ác thủy trong sa mạc Qua Bích, có đàn sói và chim ưng bay lượn. Vì thế các tộc Tái ngoại luôn phải đối mặt với hoàn cảnh ác liệt, muốn thoát khỏi tình trạng nhàn tản, họ phải không ngừng khích lệ bản thân trong chiến trận, mới sống sót được trong những nơi thiếu thốn như thế..."

Hô Vô Nhiễm và Hồng Cầm ngây người, tuy biết đạo lý vị tất như vậy nhưng nhất thời không nghĩ ra lý do phản bác.

Mắt Kha Đô lóe lên tia tôn kính và cuồng nhiệt: "Các vị xem, mấy trăm năm nay có bao giờ các tộc Tái ngoại sống hòa bình với nhau lâu dài không, vì một mục trường liền tranh giành sinh tử hoặc vì cơn giận nhất thời mà bạt đao. Tất cả là bản tính ngoan cường bất khuất, không chịu thỏa hiệp của người sống trên đại thảo nguyên thượng."

Hô Vô Nhiễm bất phục: "Vì thế Thiết Soái tập kết các người lại, để thỏa mãn bản tính thích chiến đấu? Thế thì có nghĩa lý gì?"

Kha Đô thở dài: "Thiết Soái tuy không nói ra nhưng theo tại hạ, lý tưởng của ngài là kiến lập một vương quốc thống nhất trên đại thảo nguyên." Gã dừng lại một chút, nhấn mạnh ngữ khí: "Chỉ khi thống nhất mới mang lại hòa bình vĩnh viễn cho thảo nguyên."

Hô Vô Nhiễm rúng động, từ cổ đến giờ có biết bao bất thế anh hùng của các tộc Tái ngoại muốn nhất thống mảnh đất rộng lớn này nhưng chưa ai làm được. Như Kha Đô nói, trong người các dân tộc thảo nguyên chảy dòng máu ngoan cường bất khuất, quyết không thần phục ai. Thiết Soái có chí lớn như thế, sẽ còn nhiều máu đổ xuống, lửa chiến còn lan xa...

Thiết Soái có lẽ là nhất đại kiêu hùng, hoặc là một kẻ điên!

Dù thế nào, y không thể gạt bỏ sống chết của mấy vạn người Tỵ Tuyết, phải dùng mọi cách ngăn đại quân Thiết Soái giáng lâm Tỵ Tuyết thành!

Nhưng hiện giờ đã là đêm trăng tròn, không thấy bảo châu mỹ nữ của Tỵ Tuyết thành dâng lên, Thiết Soái sẽ làm thế nào? Ông ta có cho thêm mấy ngày chăng?

Hô Vô Nhiễm chìm trong suy tư, Kha Đô cúi đầu im lặng, Hồng Cầm lại ngẩng nhìn vầng trăng trên không và ngàn sao lấp lánh, không hiểu đang nghĩ gì.

Nhất thời cả ba cùng có suy tư nên im lặng. Bên tai chỉ còn tiếng gió sa mạc thổi giữa màn đêm.

"Trăng tròn rồi." Hồi lâu sau, Hô Vô Nhiễm mới thở dài, trải qua bao vất vả trên đường đi mà vẫn chưa gặp Thiết Soái, tuy đã tận lực, lòng y không khỏi dấy lên cảm giác vô lực.

Kha Đô nỗ lực an ủi: "Yên tâm đi, tiểu đệ sẽ gắng sức khuyên Thiết Soái...." Giọng y nhỏ dần, tự biết Thiết Soái quân lệnh như sơn, đã nói là làm, ba vạn Thiết Huyết kị sĩ chắc đã nhổ trại hướng về Tỵ Tuyết thành, mà giờ này cả ba vẫn đang chật vật trong Bộc Hỏa Sa Mạc.

Hô Vô Nhiễm nghiêm mặt: "Hy vọng chúng ta ngăn được đại quân Thiết Soái ở ngang đường."

Kha Đô cười ảm đạm gật đầu, gã hiểu rõ hơn ai hết, không ai ngăn được Tỵ Tuyết thành khỏi diệt vong!

--- Nhưng qua mấy ngày đồng sinh cộng tử, gã sớm coi Hô Vô Nhiễm là bằng hữu, huynh đệ, sao dám cho y biết hiện thực tàn khốc đó?

Hồng Cầm ngoái nhìn Hô Vô Nhiễm, cười buồn: "Hô tướng quân hiện tại còn chưa quên ngăn cản Thiết Soái ư?"

Hô Vô Nhiễm đắng lòng, biết nàng đang nhớ đến hôn ước giữa hai người, liền chua chát đóp: "Ta từng thề trước tộc thần phải mang bảo châu và công chúa Thiết Soái trướng."

Hồng Cầm tựa hồ không nghe thấy, ngây ngô nhìn vầng trăng trong, giọng nói mênh mang chứa đầy oán thán: "Ánh trăng đẹp biết bao."

Kha Đô sững người nghe nàng nói. Mỹ nữ rũ hết cát bụi lại khôi phục dung quang, được ánh trăng đêm chiếu vào càng thêm kiều diễm. Chỉ là giữa chân mày ẩn chứa đôi phần u oán, nụ cười miễn cưỡng càng đau đớn hơn. Đối diện với kết cục tất yếu của Tỵ Tuyết thành, với nỗ lực vô ích của hai người, gã thật muốn cho họ biế tất cả. Nhưng như vậy có phải là phản bội Thiết Soái?

Gã không nói gì cả, nghiến chặt môi cố giữ trầm mặc.

Kinh qua vô số cuộc huấn luyện tàn khốc cùng những lần chiến đấu sinh tử, trong lúc này, gã muốn bật khóc.

Hồng Cầm khẽ mỉm cười, làn môi hé nở đỏ tươi, tay áo phất lên, vòng tiểu yêu uốn nhẹ, ca múa dưới ánh trăng dịu dàng, màn đêm như nước.

Hô Vô Nhiễm cố làm ra vẻ nhẹ nhàng, mỉm cười với Kha Đô: "Nhãn phúc của huynh đệ không tệ, tài ca múa của Hồng Cầm nổi danh nhất Tỵ Tuyết thành."

Chỉ nghe nàng hát:

Thế thượng đích thảo nhi hòa hoa đóa,

Ly bất khai thiên thượng đích vũ thủy,

Cử khởi ngân bôi đích nãi tửu,

Kính cấp bích ngọc đích lam thiên?!

Thế thượng đích thanh tùng căn căn tương liên,

Vĩnh viễn dã bất năng phân khai,

Cử khởi ngân bôi đích nãi tửu,

Kính cấp thanh sắc đích đại sơn?!

Tự kỷ thiêu tuyển đích tình nhân nha,

Yếu tương thân tương ái hoạt đáo lão,

Xuất giá đích cô nương nha,

Nhượng ngã môn chúc phúc nễ môn?! (1)

............

Kha Đô nghe giọng nàng lúc cao lúc thấp, phong tư xinh đẹp thanh thuần, tà váy phất phơ như bèo trôi mặt nước, gió đùa cành liễu, như cưỡi gió vờn mây. Tâm tư gã hoang mang, phảng phất thất được một đôi tình nhân ngồi tình tự nhỏ to trên bãi cỏ thơm ở thảo nguyên mênh mông tươi đẹp, màu xanh nối lên chân trời lấp lánh.

Hô Vô Nhiễm cũng chìm trong lời ca điệu múa của nàng, bất giác nhớ lại lúc mới gặp nàng, y dẫn huynh đệ đi săn quay về, các nữ hài tử quăng khăn tơ cho những anh hùng chiến thắng nhưng nàng không hề, đứng tách khỏi hơn ngàn thiếu nữ đang hoan hô trên đầu thanh, nụ cười xinh đẹp đó khiến y như thấy được tòa núi cao hùng vĩ, lấp lánh như băng tuyết đầu mùa, vẻ kinh diễm rạng rỡ vô ngần.

Hồng Cầm đã vong ngã!

Múa trong ánh đất trời rực sáng, múa giữa làn gió sớm, múa trong nỗi đau, múa giữa nỗi sầu.

Lúc này, nàng không còn là công chúa Tỵ Tuyết thành, chỉ là một nữ tử bình phàm.

Hãy để nàng làm một nữ tử thử khoe áo mới trước mặt tình lang tâm ái, uyển chuyển cất tiếng oanh hát ca dâng chén rượu, thể hiện hết vẻ đẹp. Hãy để tiếng oán thán bay xa, tình tự triền miên suốt đêm. Hãy để nàng một mình đi trên con đường dài tít tắp này, bao nhiêu nhu tình mơn man giữa kẽ tay, lan khắp thân thể...

"Anh hùng của thiếp." Hồng Cầm cúi xuống yêu kiều, quỳ khẽ trên mặt đất, như tình từ lồng ngực dâng trào, bầu ai oán không nén được nữa, mặc cho lệ nhuốm đầy mặt, khóc không thành tiếng: "Trong đêm trăng tròn này, để thiếp làm tân nương của chàng."

Kha Đô như tỉnh mộng: "Tiểu đệ ra ngoài kia xem xét." Gã không dám nhìn Hô Vô Nhiễm và Hồng Cầm mà đứng dậy, không cần nhận rõ phương hướng, lao bổ đi, để lại sau lưng vùng thiên địa u oán và một đôi si tình oán lữ đang nổi sóng lòng..

Chạy một mạch mấy trăm bước, gã mới dừng bước thở dài, ngực như bị ai rút ra, phiền muộn bao ngày trút sạch, sướng khoái vô cùng.

--- Đây có phải là phản lại Thiết Soái?

Gã thầm trách mình, lần đầu tiên lòng trung thành với Thiết Soái lay động.

Hô Vô Nhiễm ôm chặt Hồng Cầm, dịu dàng lau hết nước mắt đọng trên mặt nàng.

Bên tai y vang vọng hào ngôn tráng ngữ lúc thề trước thần tượng ở điện đường tiền, trước mắt hiện lên hình ảnh táng liệt giơ đao chặt ngón tay.

Nhưng những thứ đó giờ ở đâu?

Trong lòng y hiện giờ, cả thiên địa hiện giờ chỉ còn y và nữ tử khắc sâu trong tim này.

Có lẽ đời người không chỉ là lời thề nhất thiết phải giữ, có lẽ đời người cần những phút giây buông xuôi tất cả. Bỏ mặc hết, dù gì thời khắc này, lòng y ngập trong hơi thở dài không hề hối hận, tay y nắm chắc mảnh chân tình, gương mặt nàng chỉ còn niềm vui, mắt nàng chỉ còn hai dòng nước mắt trong veo...

Y nhắm mắt, ôm lấy vòng tiểu yêu mềm mại, hôn lên làn môi nõn nà...

Trên đầu họ là vầng trăng năm cũ, nối với trời xanh một cách cao ngạo mà thanh liệt, trút xuống ánh sáng như sương như tuyết.

(1) Tạm dịch: Hoa cỏ trên đời, và những giọt mưa không rời khỏi trời cao, nâng chén bạc đựng rượu sữa hiến dâng cho vòm trời xanh như ngọc bích. Thông xanh trên đời rễ đan chặt vào nhau vĩnh viễn, nâng chén bạc đựng rượu sữa hiến dâng cho núi xanh om. Tình nhân được lựa chọn ơi, ta muốn sống tương thân tương ái đến già, cô nương xuất giá này, để chúng ta chúc phúc cho nàng...