Hựu Hựu hoảng sợ muốn nuốt bánh hạt súng trong miệng xuống, nhưng miếng bánh quá lớn, cậu nghẹn trợn trắng mắt, Chung Duy Duy vội vàng ôm lấy cậu, đôi tay nhắm ngay phần trên của bụng cậu nhanh chóng vuốt lên, lại dịu dàng trấn an cậu:’’Không sợ, không sợ, có ta ở đây.’’
“Oa!’’ Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu Hựu phồng đến đỏ bừng, nước mắt lượn vòng, chẳng những phun ra toàn bộ bánh hạt súng ăn lúc trước, còn phun ra một ít thức ăn trước đó nữa.
Sức khỏe cũng quá yếu rồi! Chung Duy Duy sợ hết hồn, bận bịu vỗ nhẹ lưng cho cậu, lại bảo cung nhân lấy nước cho cậu súc miệng.
Một bóng người chen đến, định kéo Hựu Hựu từ trong ngực nàng qua, giọng điệu không tốt nói:’’Nào có người chăm sóc trẻ con thế này? Ta chỉ đến trễ một chút thôi, ngươi liền biến điện hạ thành bộ dạng này, rốt cuộc là có ý gì?’’
Chung Duy Duy tức giận, lạnh lùng nhìn về phía người tới:’’Ngươi là ai? Nơi này là chỗ ngươi quát tháo sao?’’
Người đến là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, ánh mắt nhìn Chung Duy Du tràn đầy địch ý:’’Ta là ai? Hựu Hựu, ngươi nói cho nàng biết ta là ai.’’
Hựu Hựu còn chưa trở lại bình thường, đau khổ ho khan, hai mắt mở thật to nhìn người đàn bà kia, trên mặt rõ ràng có vẻ sợ hãi.
Trong lòng Chung Duy Duy mơ hồ đã có tính toán, dưỡng mẫu trước của Hựu Hựu gặp họa bất ngờ, Trọng Hoa thân là một nam nhân, không thể cũng không làm được chuyện tự mình chăm sóc nó, cho nên tất nhiên sẽ lại tìm người chiếu cố Hựu Hựu. Vậy thì người đàn bà này, chắc là người trông nom Hựu Hựu khoảng thời gian này. Cho nên đối phương bây giờ là tới tìm nàng chiến đấu, cướp người về.
Chung Duy Duy nhàn nhạt nói:”Ngươi là nhũ mẫu của hoàng trưởng tử? Thất lễ rồi.’’
Người đàn bà ngạo mạn ưỡn bộ ngực to đùng ra, đưa tay kéo Chung Duy Duy:’’Ai cho ngươi lá gan đối xử với hoàng trưởng tử như vậy! Cho dù ngươi lấy lòng ta ra sao đều không có tác dụng, bệ hạ giao Hựu Hựu cho ta chăm sóc, thì ta phải có trách nhiệm đối với Hựu Hựu! Chuyện mới vừa rồi ngươi làm ta cũng nhìn thấy, bất kể ngươi xuất phát từ dụng ý gì, ta đều sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi! Đi, đi, cùng ta đi gặp bệ hạ!’’
Chung Duy Duy tát “ba’’ một cái, thoát khỏi tay của người đàn bà, không vừa ý phủi phủi chỗ nàng ta đã chạm, ra hiệu cung nhân lôi nàng ta ra:’’Người điên từ đâu tới, lại dám kêu la om sòm với điện hạ, trong mắt không có tôn ti, ăn nói bừa bãi, kéo xuống vả vào miệng!’’
Người đàn bà sững sốt, ngay sau đó khóc toáng lên, lê đầu gối đến chỗ Hựu Hựu:’’Điện hạ, điện hạ, điện hạ đáng thương, còn tưởng rằng vào cung chính là những ngày tốt đã tới rồi, ai ngờ là lọt vào trong ổ sói. Bệ hạ, bệ hạ, ngài ở đâu? Mau tới phân xử công bằng, không thể nuôi trẻ con thế này, vung tay liền mặc kệ được.’’
Thấy cung nhân đến gần mình, liền hung dữ nói:’’Ai dám chạm vào ta? bệ hạ chính miệng ra lệnh cho ta tiếp tục ở bên chăm nom hoàng trưởng tử, không sợ chết thì đến đi!’’
Cung nhân bị gây khó dễ tiến lùi đều không xong, do dự không nhúc nhích.
Chung Duy Duy vô cùng chán ghét, đứng lên đi ngay, tay áo lại bị Hựu Hựu nắm chặt, mặt cậu đỏ lên, khẩn trương lại sợ hãi ngửa đầu nhìn nàng, nhỏ giọng năn nỉ:’’Dì Duy, dì Duy...’’
Nhũ mẫu như vậy, xem trẻ con thành tiền đặt cược tranh giành đoạt lợi, sẽ có bao nhiêu là thật lòng đây? Khó trách đứa bé này luôn có vẻ bị ức hiếp ăn chưa no. Lòng Chung Duy Duy từ từ mềm lại, khẽ hỏi cậu:’’Hựu Hựu không muốn ta đi sao?’’
Hựu Hựu gật đầu, từ từ nhích lại gần nàng.
Nhũ mẫu thấy vậy, khóc lớn tiếng hơn:’’Điện hạ ơi, làm người không thể không có lương tâm như vậy, lúc ngài bị bệnh, là lão nô chăm ngài mấy ngày mấy đêm mới cứu được ngài mà... ngài cảm thấy lão nô quản quá nhiều, đó cũng là vì tốt cho ngài, nếu không ngài sẽ bị nhiều bệnh...’’
Hựu Hựu bị nàng ta khóc lóc khiến cho cậu bất đắc dĩ, ngước đầu dè dặt nhìn về phía Chung Duy Duy, giống như là muốn xin giúp, lại chẳng sao dám mở miệng. Chung Duy Duy thở dài, dắt Hựu Hựu ra ngoài, phân phó cung nhân:’’ Dọn sạch sẽ nơi này đi, mở cửa sổ ra hóng mát một chút.’’
Nhũ mẫu thấy nàng chẳng để ý đến mình, dắt Hựu Hựu muốn đi, nào chịu phớt lờ, lảo đảo đuổi theo, túm chặt tay Chung Duy Duy, muốn đoạt Hựu Hựu về, tiếng khóc vô cùng thê lương bi thảm:’’Hoàng trưởng tử, hoàng trưởng tử...’’
Cung nhân đang trực trong Thanh Tâm điện nghe tiếng, đều nhìn về phía đám người Chung Duy Duy, Chung Duy Duy phiền não muốn chết, xụ mặt hỏi cung nhân đi ngang qua:’’Bệ hạ vẫn ở trong đại điện à?’’
Cung nhân chưa kịp trả lời, Trọng Hoa đã trầm mặt đi tới:’’Xảy ra chuyện gì?’’
Nhũ mẫu ác nhân cáo trạng trước, rất nhanh nhào đến dưới chân Trọng Hoa:’’Bệ hạ, bệ hạ, nô tỳ không phải cố ý quấy rối. Quả thực là không nhìn thêm được nữa, không dám không nói...’’
Phóng to nói chuyện Chung Duy Duy cho Hựu Hưu ăn bánh ngọt, rồi làm hại Hựu Hựu ói ra sao:’’... Hoàng trưởng tử tỳ vị yếu ớt, không thể ăn những thứ này, lại sắp đến giờ cơm, ăn rồi lát nữa ăn sẽ không ngon nữa, không có lợi cho dưỡng sinh. Lão nô nói chưa hơn một câu, vị cô nương này liền kêu đánh kêu giết, làm hoàng trưởng tử sợ nên bị nghẹn, nàng không biết đút nước thuận khí cho hoàng trưởng tử, ngược lại vỗ mạnh vào bụng của hoàng trưởng tử, hại hoàng trưởng tử ói hết cả ra, ói luôn cả đồ đã ăn buổi sáng.
Lão nô không nhìn nổi nữa, không nhịn được lại nói mấy câu, nàng lại muốn giết chết lão nô... chỉ cần hoàng trưởng tử tốt, lão nô chết cũng chẳng tiếc, chỉ là giao hoàng trưởng tử cho người không hiểu gì như vậy chăm sóc, lão nô quả thực không yên tâm... Bệ hạ...’’
Giọng nói thê lương của nhũ mẫu quẩn quanh ở trong Thanh Tâm điện, Chung Duy Duy thờ ơ đứng ngoài quan sát, chỉ xem Trọng Hoa đối đáp thế nào, nàng thề, chỉ cần trên mặt hắn lộ ra chút hoài nghi hoặc là có vẻ không vui, nàng liền buông Hựu Hựu ngay lập tức, xoay người rời đi. Sau đó dù là hắn muốn chém đầu nàng, nàng cũng không kiên nhẫn chạm vào đứa bé này nữa.
Trọng Hoa lại không nhìn nàng, vẻ mặt u ám hỏi nhũ mẫu:’’Ý ngươi là nói, Chung đồng sử không biết chăm sóc con nít, còn có ý xấu, ác ý dọa dẫm làm tổn thương xúi giục hoàng trưởng tử?’’
Nhũ mẫu lặng lẽ liếc Trọng Hoa một cái, hy vọng có thể nhìn ra chút manh mối từ trên mặt hắn, nhưng mà nàng ta chẳng nhìn ra được gì, liền ngập ngừng nói khẽ:’’Chung đồng sử là người bệ hạ tự mình lựa chọn, chắc hẳn là sẽ không có ý xấu, chẳng qua không biết chăm sóc trẻ con là thật, tính khí cũng chẳng tốt.’’
Trọng Hoa cười lạnh một tiếng:’’Ai cho ngươi lá gan, để cho ngươi ở trong cung này muốn làm gì thì làm? Ngươi tưởng trẫm là kẻ mù, kẻ điếc, kẻ ngốc sao? Có thể mặc cho ngươi định đoạt?’’
Nhũ mẫu sợ hết hồn, liều mạng dập đầu:’’Bệ hạ minh giám, bệ hạ minh giám, nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ là đau lòng hoàng trưởng tử, không muốn xa cách với người... lần trước nô tỳ chỉ rời đi có mấy ngày, ngài liền ói tiêu chảy, ban đêm cũng không ngủ được, gầy mất mấy cân... Nô tỳ sợ chăm sóc không ổn thỏa, sẽ khiến cho người bị bệnh lần nữa.’’
Vẻ mặt Trọng Hoa càng ngày càng lạnh, nhũ mẫu thấy tình thế không tốt, liền quay đầu khóc với Hựu Hựu lần nữa:’’Hựu Hựu, điện hạ... Ngài thương xót tội nghiệp ta đi mà...’’