Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa

Chương 82: Cảnh cáo (4)




Cặp mắt Cát Tương Quân ửng đỏ:’’Là Tiểu Chung nói với ngươi?’’

Tiền cô cô khẽ hất cằm:’’Ngươi nghĩ, Tiểu Chung sẽ ở sau lưng ngươi nói những lời này? Nếu như nàng biết việc này, ta cũng sẽ không nhúng tay vào. Ngươi cho là tại sao ta phải quay về cung? Chẳng lẽ ta không sống nổi ở bên ngoài à?""

Cát Tương Quân nghĩ đến một khả năng đáng sợ, nhưng vẫn không chịu tin:’’Chẳng lẽ không phải là bệ hạ cần ngươi giúp một tay ư?’’

Tiền cô cô nhìn nàng bằng ánh mắt thương hại:”Đúng là bệ hạ cần ta giúp đỡ, chỉ là không phải là vì chính hắn, mà là vì Tiểu Chung. Ngươi cho là ngươi làm ra loại chuyện đó, rồi chạy ra ngoài nhận sai với bệ hạ là xong rồi sao? Chẳng phải, hắn không đuổi ngươi, là bởi vì không muốn khiến cho Tiểu Chung đau lòng, bảo ta quay về cung, là bởi vì không tin tưởng ngươi nữa. Ngươi còn muốn tìm chỗ chết nữa sao?’’

Bệ hạ đã biết! Hắn không tin nàng nữa! Hắn rất ghét nàng! Sắc mặt Cát Tương Quân trắng bệch trong nháy mắt, chút may mắn còn sống kia cũng biến thành tuyệt vọng và sợ hãi, hai chân nàng mềm nhũn, quỳ rạp xuống trước mặt Tiền cô cô, khóc nức nở thành tiếng:’’Cô cô, cô cô tốt, xin ngài tha cho ta, ta sai rồi, ta đã bị quỷ mê hoặc đầu óc, ta chưa từng nghĩ sẽ hại nàng, nếu không ta cũng sẽ chẳng chủ động tìm bệ hạ nhận tội, ta chỉ là, ta chỉ là...’’

Nàng ta không nói nên lời, vừa xấu hổ vừa hổ thẹn mà khóc, chỉ là nàng quá thích bệ hạ, cho nên mới không khống chế được đỏ mắt ghen tị với Chung Duy Duy. Thật ra nàng cũng không xấu xa triệt để như vậy, mỗi lần làm loại chuyện đó, nàng cũng rất hối hận, muốn bù đắp, nhưng lần kế lại sẽ không nhịn được. Nàng nghẹn ngào nói:’’Trước kia, những việc ta làm đều là thật lòng.’’

“Nếu không ngươi nghĩ rằng ngươi còn có thể ở lại chỗ này?" Tiền cô cô mềm lòng:’’Nhìn vào tình cảm năm xưa, ta đã nói hết rồi, ngươi tự bảo trọng.’’

Tiền cô cô đứng dậy rời đi, Cát Tương Quân nhét khăn tay vào trong miệng cắn, nhịn đến toàn thân run lẩy bẩy. Nhịn được thì ở lại, không nhịn được thì rời đi, nàng phải nhịn, nếu không, cho dù chỉ là ngửa mặt ở xa xa ngắm nhìn bệ hạ, cũng là mộng tưởng hão huyền.

Đêm đã rất khuya, toàn bộ hoàng cung lại mới vừa bắt đầu sinh động. Ngày thường rất nhiều chuyện người khác không được thấy, có thể làm ở trong đêm khuya.

Trong Vạn An cung, Vi Nhu mắt lim dim buồn ngủ đánh ngáp:’’Cô cô sao lại kêu ta tới vào giờ này? Có chuyện gì không thể đợi ngày mai rồi nói sao? Ta buồn ngủ chết...’’

“Ba’’, trên mặt nàng bị Vi Thái hậu bạt một bạt tai, đánh cho nàng tỉnh hẳn, vừa sợ vừa hoảng che mặt:’’Sao cô cô lại đánh ta? Ta đã làm gì sai?’’

Khuôn mặt Vi Thái hậu dữ tợn ép sát nàng:’’Ngu xuẩn, ai bảo ngươi động thủ với tiểu cung nữ đó? Ngươi có biết, bởi vì tiểu cung nữ kia chết, Dương Tẫn Trung mới vừa rồi cũng chết rồi không?’’

Vết thương Dương Tẫn Trung vốn cũng đã sắp lành, kết quả vào lúc nửa đêm dậy đi nhà xí, lại có thể té nhào, đầu ngâm ở trong bồn cầu mở mắt chết ngộp. Biết rõ là chết rất kỳ hoặc, nhưng không để lại chút dấu vết nào, việc này chẳng lẽ không phải là Trọng Hoa sai khiến mười ba vệ làm sao?

Một tiểu cung nữ nho nhỏ chẳng đáng tiền, nhưng nàng phải dùng một Đại tổng quản khổ cực đào tạo mấy chục năm để đổi, Vi Thái hậu càng nghĩ càng giận, lại nhéo mạnh Vi Nhu:’’Còn dám tự chủ trương phạm lỗi ngớ ngẩn, thì cút về nhà ngay đi, đổi em gái ngươi đến đây.’’

Vi Nhu khóc toáng lên:’’ Con không có? Con nào ngu xuẩn như vậy? Thà làm đau khổ một tiểu cung nữ không liên quan như thế, để cho biểu ca ghét ta hận ta, còn không bằng ta trực tiếp giết Chung Duy Duy luôn cho rồi.’’

Lời này có chút đạo lý, Vi Thái Hậu tỏ vẻ hoài nghi:’’Không phải là ngươi thật chứ?’’

“Không phải là ta thật mà, không tin người hỏi người hầu bên cạnh ta, xem trong bọn họ ai đã giúp ta làm việc này.’’

Trước mắt Vi Nhu chợt hiện ra một khuôn mặt minh mị hào hứng, giận đến mức cắn răng nghiến lợi:”Nhất định là Lữ Thuần đồ âm hiểm ác độc xấu xa này, nàng ta cố ý khích bác ly gián, khiến cho bệ hạ hoài nghi chúng ta! Nàng ta tự cho là mình thừa sủng trước, lại ở Tây Thúy cung nên dám không xem chúng ta ra gì, ngài phải cho cô cháu hai nàng một bài học!’’

Có đạo lý! Vi Thái hậu híp mắt:’’Đồ ác độc xấu xa, muốn làm hoàng hậu đến điên rồi... Đưa tới rồi mà không đáp lại cũng vô lễ, chờ mà xem!’’

Phó Tổng quản Vạn An cung Lý Hiếu Thọ đi vào, nhỏ giọng bẩm báo:’’Bây giờ Lữ Thái quý phi đã qua bên Tây Thúy cung, bàn âm mưu riêng với Lữ Hiền phi. Nương nương có muốn đi chặn bà ta lại, bắt ngay tại chỗ chăng?’’

Vi Thái hậu nham hiểm nhếch khóe môi:’’Bãi giá Tây Thúy cung!’’

Trong Tây Thúy cung, Lữ Thuần và Lữ Thái quý phi ngồi dưới ánh nên u ám, hai cái đầu chạm vào nhau, nhỏ giọng nói đến cái chết của Thiêm Phúc.

“Nghe nói là bị người bịt miệng mũi, nghẹt thở mà chết.’’ Ngón tay Lữ Thái quý phi chỉ về phía Vạn An cung:’’Ta nghĩ là các nàng làm.’’

Lữ Thuần lắc đầu:’’Cháu nghĩ không phải đâu. Sở dĩ Thái hậu căm ghét bạc đãi bệ hạ, là bởi vì bệ hạ không chịu nghe bà ta thao túng. Bà ta sẽ mạo hiểm giết chết Chung Duy Duy, nhưng sẽ không mạo hiểm như vậy giết chết một tiểu nha đầu, bởi vì chẳng đáng giá.’’

Lữ Thái quý phi mỉm cười:’’Thái hậu không làm, Vi Nhu thì không chắc. Nàng ta hận Chung Duy Duy muốn chết, một lòng cho rằng là Chung Duy Duy phá hỏng chuyện tốt của nàng ta, giết gà dọa khỉ, cảnh cáo Chung Duy Duy cũng là việc có thể.’’

Lữ Thuần nói:’’Bất kể có phải là các nàng hay không, chúng ta cẩn thận một chút, chớ bị người nắm được cán hoặc là gài tang vật hãm hại...’’

Lữ Thái quý phi vô cùng tán đồng, đang muốn đứng dậy cáo từ, chỉ thấy cung nhân kinh hoảng lúng túng chạy tới:’’Không ổn rồi, nương nương, Thái hậu nương nương dẫn theo người chặn cửa Tây Thúy cung!’’

“Mau tìm một chỗ tránh cho ta!” Lữ Thái quý phi biến sắc, trong cung đêm đến là khóa cửa, cũng không cho phép người khác đi lại tùy tiện, đêm khuya bà chạy đến gặp riêng Lữ Thuần, nhìn qua chính là động cơ không thuần khiết, đang âm mưu làm chuyện xấu.

Lữ Thuần bình tĩnh đi lên giường nằm:’’Tránh cái gì chứ? Rõ ràng là bà ta nắm chắc rồi mới tới bắt chúng ta, tránh không thoát. Cứ nói cháu bị bệnh cấp tính, cô cô đến thăm cháu, như vậy thì coi như là phạm cung quy, cũng không đến nổi phạt nặng.’’

Lữ Thái quý rất nhanh tỉnh táo lại, cùng giúp Lữ Thuần bố trí hiện trường, nắm chắc thời gian xâu chuỗi lời khai.

Vi Thái hậu dẫn một đám cung nhân hùng hổ xông vào, thấy Lữ Thái quý phi và Lữ Thuần làm bộ làm tịch trong phòng, cười lạnh một tiếng:’’Thế này là thế nào? Nửa đêm canh ba lặng lẽ đóng cửa ở trong phòng âm mưu cái gì? Là bởi vì làm chuyện trái lương tâm sao?’’

Lữ Thuần có vẻ bệnh giùng giằng hành lễ với bà:’’Thái hậu nương nương, đều là lỗi của người bên cạnh ta, bệnh của ta tới quá nhanh, trong chốc lát không mời được Thái y, các nàng bị dọa sợ, chạy đi mời Lữ Thái quý phi đến, Thái quý phi cũng là lo cho ta nên mới tới đây, cũng chẳng phải là âm mưu gì cả.’’

Vi Thái hậu cười nhạt:’’Bị bệnh thật khéo, bổn cung mang thái y đến cho ngươi! Người đâu, chẩn bệnh cho Hiền phi!’’

Trương thái y trung thành với Vi Thái hậu lập tức tiến lên, Lữ Thuần không kịp chuẩn bị, mặt trắng bệch, trơ mắt nhìn Trương Thái y chẩn mạch xem bệnh cho nàng, rồi tuyên bố trước mặt mọi người:’’Hiền phi nương nương thân thể khỏe mạnh, không có gì đáng...’’

“A, đầu ta thật là đau!’’ Nàng nhanh trí hét lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh, Lữ Thái quý phi vòng vòng quanh quanh gấp như con kiến đang trên chảo nóng, thấy vậy lập tức mạnh mẽ nhào đến:’’Cứu mạng đi, cứu mạng đi...’’