Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa

Chương 75: Hỏi tội (1)




Chung Duy Duy bị vẻ mặt bi thảm “Trời sắp sập đến nơi’’ của Cát Tương Quân hù dọa:’’Muội gây họa gì?’’ Rõ ràng nàng vẫn ngoan ngoãn ngồi trong phòng, nào có cơ hội gây họa gì kia chứ.

Cát Tương Quân hận rèn sắt không thành thép, dùng sức chọc nàng hai cái:’’Muội đó, muội bệnh đến hồ đồ, cháy hỏng đầu óc luôn rồi sao? Tỷ hỏi muội, muội đang làm chức vụ gì?’’

“Đồng sử đó.’’ Chung Duy Duy bị Cát Tương Quân chọc nên hơi đau, lui về phía sau một bước, che trán oán giận:’’’Tỷ nhẹ một chút chứ, người ta mới khỏi bệnh thôi.’’

“Xin lỗi muội, không phải là ta cố ý.’’ Cát Tương Quân vội vàng đến gần, vừa thổi vừa xoa:’’Vì tỷ đang lo lắng cho muội, muội còn biết mình là đồng sử nữa hả, tỷ hỏi muội, tối nay đến lượt ai hầu ngủ cho bệ hạ?’’

Chung Duy Duy cau mày:’’Muội bệnh mấy ngày liền không trực, đều do Chu Thượng nghi dẫn bọn Thẩm Kỳ sắp xếp, chưa bàn giao gì với muội, muội nào biết là ai.’’

Mặc dù trước đó Chung Duy Duy đã đưa bảng thứ tự cho các phi tần mới vào cung, nhưng Trọng Hoa cũng không lâm hạnh cung phi đúng theo sự sắp xếp của nàng, thứ tự và ngày đã sớm loạn hết cả lên, không nhìn vào bảng, nàng hoàn toàn không biết đến lượt ai.

Cát Tương Quân càng lo lắng thay nàng hơn:’’Cho nên ta nói muội ngốc mà, đã sớm nhắc nhở muội Chu Ngọc không phải thứ tốt gì, muội cứ không để trong lòng. Ta nói cho muội biết, theo lý hôm nay đến phiên Vi Thục phi, nhưng chẳng ai sắp xếp chuyện này, bên Chi Lan điện không đợi kịp nữa, liền phái người đi hỏi Chu Ngọc, Chu Ngọc chối không còn một mống, nói muội khỏi bệnh rồi nên trở về trực, không biết muội an bài thế nào.

Chi Lan điện lại bảo người tới hỏi, nhưng muội lại luôn đóng cửa ngắm trăng pha trà trong Mai Ổ cùng bệ hạ, không cho phép người khác vào bên trong quấy rầy. Người đến không thấy muội, cũng chẳng thấy bệ hạ, liền tuyên bố phải đi báo cho Thái hậu nương nương, ta hết lời ngon ngọt, thế nào cũng chẳng thể giữ người lại. Làm sao đây? Thái hậu nương nương nhất định sẽ không dễ dàng tha cho muội,  Thục Phi nhất định căm ghét muội, cái đồ Chu Ngọc độc ác xấu xa...’’

Chung Duy Duy không gấp không hoảng hốt:’’Tỷ đừng nóng, muội hỏi tỷ, mấy ngày qua có nghe Chu Thượng nghi nhắc nhở bệ hạ, triệu hạnh lâm hạnh tân quý nhân hay không?’’

Cát Tương Quân rủ mắt, khẽ gật đầu:’’Cái đó thì không có, lũ mùa thu phía Nam làm vỡ đê, bệ hạ vẫn ở lại Chiêu Nhân cung xử lý chính vụ, cũng không triệu hạnh hay lâm hạnh tân quý nhân.’’

Cho nên, thế nào cũng chẳng tới lượt Vi Nhu, cho dù Vi Nhu và Vi Thái hậu bắt chẹt nàng, nàng cũng có lý. Trong lòng Chung Duy Duy đã có tính toán, xua xua Cát Tương Quân:’’Bệ hạ muốn nghỉ ngơi, tỷ đi trực trước đi, chỗ muội sẽ chẳng có chuyện gì đây, đừng lo lắng cho muội.’’

Cát Tương Quân khổ sở cười:’’Tối nay không phải ta trực, là Tiền cô cô. Cũng là bà ấy không cho phép người khác vào bên trong báo cho bệ hạ, Thục Phi nương nương phái người đến cầu kiến.’’

“Tối nay là Tiền cô cô trực sao? Trước đó sao muội không gặp bà? Bà ấy ở đâu? Muội phải đi bái kiến bà ấy chút mới được.’’ Chung Duy Duy phấn chấn:’’Tương Quân tỷ dù sao tỷ cũng không trực, chúng ta cùng đi chứ?’’

Cát Tương Quân lắc đầu:’’Tỷ không đi, Tiền cô cô không thích tỷ lắm.’’

Chung Duy Duy lấy làm kinh hãi:’’Ngày trước không phải hai người rất tốt sao?’’

Vành mắt Cát Tương Quân hồng hồng, tủi thân nói:’’Ai biết bà ấy xảy ra chuyện gì. Mới đến đã ra oai phủ đầu với ta, bới móc điểm không phải của ta, cáo trạng ta ngay trước mặt bệ hạ không nói, còn dạy dỗ ta ngay trước mặt rất nhiều người. Tỷ muốn nói với muội, Tiểu Chung, không cho phép muội chỉ tốt với bà ấy, không cần ta nữa.’’

Chung Duy Duy không thích dính vào những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này nhất, nàng cảm thấy Tiền cô cô không phải hạng người như vậy, nhưng trông vẻ rất ủy khuất của Cát Tương Quân, lại nghe được cái câu sau “Không cho phép muội tốt với mình bà ấy, không cần ta nữa" kia, không nhịn được liền cười:’’Tỷ xem muội là con nít sao? Yên tâm đi, muội cần tỷ, muội cần tỷ mà.’’

Cát Tương Quân cười ngượng ngùng, đẩy nàng:’’Đi đi, không phải muốn đi gặp bà ấy sao? Đi sớm chút đi, đừng trì hoãn nữa.’’

Chung Duy Duy vuốt nhẹ khuôn mặt đang ngượng ngùng của nàng:’’Không phải là không cho phép muội đi sao? Sao lại thúc giục muội?’’

Cát Tương Quân thở dài:’’Đó là lời lúc giận thôi, vì tốt cho muội, đương nhiên là muốn tạo ra cơ hội để muội quan hệ tốt với bà ấy. Đi nhanh đi.’’

Chung Duy Duy dùng lực lớn vỗ đầu vai của nàng:’’Vậy được, muội đi rồi, tỷ yên tâm, ngày khác muội sắp xếp một chút, chúng ta cùng uống rượu một bữa, muội đảm bảo hai người hòa hảo như lúc ban đầu.’’

Cát Tương Quân nhìn bóng lưng của Chung Duy Duy, không thể làm gì khác hơn là thở dài.

Những người khác nếu nghe đến Vi thái hậu, Vi Thục phi muốn tìm mình làm phiền, coi như không bị sợ gần chết, cũng sẽ  sợ đến nước mắt lả chả đi tìm bệ hạ khóc lóc kể lể, lại nghe được Chu Thượng nghi đẩy trách nhiệm hãm hại mình, Tiền cô cô biết không báo, đã sớm hận đến nghiến răng nghiến lợi, coi như không dám chất vấn ngay mặt, cũng nhất định là kết thù trong lòng.

Hết lần này đến lần khác mọi việc Chung Duy Duy đều trôi qua trót lọt, không hề để ở trong lòng chút nào, rốt cuộc là nàng nghĩ như thế nào chứ? Là không thèm để ý thật? Hay là bởi vì có sức mạnh, biết Trọng Hoa bất kể như thế nào cũng sẽ che chở nàng?

Chung Duy Duy đi tới ngoài tẩm điện của Trọng Hoa, đúng lúc gặp Tiền cô cô dẫn cung nhân hầu hạ Trọng Hoa thay quần áo rửa mặt tắm rửa, nàng đứng ở ngoài cửa nháy mắt với cung nhân, cung nhân lại nháy mắt với Tiền cô cô, Tiền cô cô quay đầu nhìn qua, nàng liền lộ nửa cái đầu ra khỏi cửa, hớn hở ngoắc ngoắc tay với Tiền cô cô, rồi chỉ chỉ về phía ngoài, ý bảo mình chờ bà ở bên ngoài.

Tiền cô cô cười với nàng, chớp chớp mắt.

Hai người đang mắt đi mày lại, bỗng nhiên Trọng Hoa ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:’’Làm gì thế?’’

Tiền cô cô rủ mi cúi mắt, Chung Duy Duy xoay người muốn trốn, liền nghe Trọng Hoa nói ở sau lưng:’’Chung Duy Duy, ta thấy ngươi sống sau cơn bệnh này, làm biếng quá! Trẫm còn chưa đi ngủ, chẳng lẽ ngươi không nên tiến lên hầu hạ cùng sao?’’

Chung Duy Duy không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, chậm chậm bước vào, ngoan ngoãn nói:’’Xin bệ hạ thứ tội, lần này vi thần bị bệnh cháy hỏng cả đầu óc, có chút hồ đồ, không nghe hiểu lắm lời của bệ hạ. Trước đó nghe ngài bảo cho vi thần cáo lui, vi thần liền cho là không cần hầu hạ nữa, đầu là lỗi của vi thần.’’

Cho nên, người bị bệnh, cháy hỏng đầu óc thật ra chính là hắn?

“Ngươi đúng thật cháy hỏng đầu óc, hồ đồ mất rồi! Trẫm là nói, bảo ngươi sau khi về nghỉ ngơi sớm một chút, cũng không bảo ngươi không trực rồi đi về!’’ Trọng Hoa trợn mắt nhìn cái đầu nhỏ của Chung Duy Duy, vốn cho là mình sẽ rất tức giận, nhưng lại hết lần này đến lần khác cũng không giận nổi, bởi vì Chung Duy Duy lại bắt đầu sinh khí dồi dào, miệng mồm lanh lợi, thật là khiến cho người ta vui vẻ an tâm.

“Bệ hạ anh minh, bệ hạ nói gì cũng đúng.’’ Chung Duy Duy  lấy giấy bút mang theo người ra, chạy đến chỗ nàng thường ngồi, làm bộ muốn viết chữ.

Trọng Hoa nhịn không được phất phất tay:’’ Làm bộ làm tịch, tất cả ra ngoài đi, đừng ảnh hưởng đến giấc ngủ của trẫm.’’

Cung nhân nối đuôi nhau ra ngoài, Chung Duy Duy ra khỏi cửa tẩm điện liền vui mừng ôm cánh tay Tiền cô cô,thân thiết dựa đầu vào:’’Cô cô, ta rất nhớ người.’’