Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa

Chương 30: Tân nhân nhập cung (10)




Chung Duy Duy không nhìn thấy cảnh khó coi trong dự kiến, kìm lòng không đậu bình tĩnh lại, bước nhanh đi vào, một mực cung kính hành lễ:’’Bệ hạ bớt giận, ngài không cần thử, thần biết ngài có thể, thần cũng biết tội rồi.’’

Con mắt liếc nhìn hai bên, không thấy Vi Nhu, liền đoán là đã xong chuyện, trốn mất vào bên trong.

Nàng không hiểu được trình tự tý tẩm thừa sủng cụ thể là như thế nào, bởi vì Trọng Hoa không làm thái quá, liền quyết định thể hiện khá một chút, để tránh khỏi chọc giận hắn, đích thực làm ra cái chuyện gì khiến người khác không chịu nổi. Liền đàng hoàng hỏi hắn:’’Bệ hạ có gì phân phó? Thần nhất định tận tâm tận lực làm tốt vì ngài.’’

Trọng Hoa tức giận đưa tay:’’Cầm đến!’’

Chung Duy Duy không hiểu, trái lại lui về sau một bước:’’Thỉnh bệ hạ chỉ rõ.’’

Trọng Hoa nhảy lên, thô lỗ tự mình cướp đi trang giấy trong tay nàng, bắt đầu nhìn, vẻ mặt bỗng nhiên biến đổi, nghiến răng xé nát bức thư pháp nàng đắc ý nhất kia, lại vò thành một cục, hung hăng nện trên mặt đất, đi nhanh ra ngoài, lúc đi qua bên người Chung Duy Duy, ác ý đụng vào nàng.

Chung Duy Duy nhanh nhẹn né tránh, lòng bàn chân trượt một cái, suýt nữa ngã sấp xuống, hoảng hốt  túm lung tung một thứ, đúng lúc bắt được tay áo của Trọng Hoa. Trọng Hoa từ trên cao nhìn xuống nhìn về phía nàng, ánh mắt nguy hiểm lại đáng sợ, cơ hồ là giận đến muốn xé nàng thành từng mảnh nhỏ.

Nóng nảy thế này, có thể là Vi Nhu hầu hạ hắn không tốt. Nếu không thì chính là, Vi Nhu mượn thế Vi thái hậu đắc tội hắn. Chung Duy Duy nhanh chóng thu tay lại, lui về phía sau một bước, rất thành khẩn thấp giọng đề nghị:’’Nếu như không vừa ý Vi quý nhân, bệ hạ có muốn thần sai người đi thông báo Lữ quý nhân hay không, để cho nàng đến hầu hạ ngài? Như vậy tương đối phù hợp quyền lợi của bệ hạ. Đánh vào Lữ thị một chút, Vi thị sẽ thành thật không ít.’’

Người nữ nhân này đến tột cùng có tim hay không? Sở tác sở vi của hắn trong mắt nàng có lẽ chỉ là một hồi chê cười? Gân xanh trên trán Trọng Hoa nhảy loạn, đưa tay cầm đầu vai của nàng, nói giọng khàn khàn:’’Thật hối hận đem ngươi đoạt ra từ trong tay Vạn An cung.’’

Chung Duy Duy nghĩ đến hắn mới dùng tay chạm qua Vi Nhu chạm nàng, đã muốn buồn nôn, chợt đẩy tay hắn ra, căm ghét nói:’’Nếu như bệ hạ muốn vi thần an tâm vì ngài trù tính thính dùng, cũng không cần lúc nào cũng hung dữ như vậy. Ai trêu chọc ngài, ngài tìm người đó trút giận, luôn luôn lấy ta trút giận làm gì? Nhìn không vừa mắt như thế, sớm giết ta một chút là được rồi, trừ cái đó ra, muốn giết chết ai cũng có thể, đừng tìm ta trách móc!’’

Trọng Hoa bình tĩnh liếc nhìn nàng một cái, thu tay về, xoay người bước nhanh rời khỏi. Ánh trăng mờ mịt, bóng lưng của hắn thon gầy lại thẳng tắp, nhìn qua giống như là một thanh kiếm cô độc mới ra khỏi vỏ.

Chung Duy Duy cảm thấy mình từ đó nhìn ra vài phần bi thương tịch mịch, lập tức lắc đầu, coi như hắn bi thương tịch mịch, đó cũng là chuyện của hắn, có liên quan gì đến nàng? Hắn từng phản bội nàng, lại trói buộc nàng, hắn là đế vương nhân gian cao cao tại thượng, sống chết do hắn, nàng chỉ là một người không chỗ nương tựa, ngoại trừ cái mạng gái mồ côi này ngoài ra không có gì cả.

Vi Nhu từ phía sau đi tới, quần áo xốc xếch, thung lại tu mi( mệt mỏi + quyến rũ), khoe khoang mà nói với Chung Duy Duy:’’Bệ hạ thực là vội vàng mà, ta khuyên chàng nghỉ một chút, chàng cũng không chịu, nói là quốc sự nặng nề, không thể ngưng lại. Ta tuy là yêu thương bệ hạ, lại cũng không thể làm chân sau của chàng, nhưng mà...’’

Nàng ta thỏa mãn lại xấu hổ cười, “Bệ hạ thực sự là tinh lực tràn trề cực kỳ.’’

Chung Duy Duy buồn nôn thiếu chút nữa đã ói ra, đây là Vi Nhu tự nói với mình, Trọng Hoa vừa mới lâm hạnh nàng ta rồi, có thể tiếp tục xử lý quốc sự sao?

Vi quý nhân thấy Chung Duy Duy không lên tiếng, tự cho là đã đả kích được nàng, dương dương đắc ý:’’Chung đồng sử ngươi cũng đừng đau khổ, hầu hạ thật tốt, biết đâu ngày nào đó tâm tình bệ hạ tốt, cũng sẽ ban cho ngươi một cơ hội, chúng ta còn có thể xưng tỷ muội với nhau.’’

“Dạ, Vi quý nhân nói không sai, bệ hạ vì yêu thương người quá mức, cho nên đều đem ghi chép xẻ bỏ. Hắn đây là sợ ngài cây to đón gió, khiến cho kẻ khác đố kị đỏ mắt, ngài nhất định phải hiểu nổi khổ tâm của bệ hạ.’’ Chung Duy Duy cười ha ha một tiếng, giả tạo hành một lễ với Vi Nhu, nghênh ngang mà đi.

Ở trong cung, chuyện này đối với cung phi thừa sủng mà nói, ghi chép của đồng sử rất là quan trọng, không ghi lại liền có nghĩa là cung phi chưa từng thừa sủng, hoặc là không được thừa nhận, mặc kệ thế nào, truyền đi đều là một chuyện để người đời cười chê.

Vi Nhu xuất thân cao quý, từ nhỏ kiêu ngạo, làm sao nhận được loại vũ nhục này, huống chi nàng vừa rồi thật là thất bại trong gang tấc, người cũng tới rồi, lại không chạm đến nàng. Trọng Hoa còn rất quan tâm hỏi nàng có tắm rửa hay chưa, mùi vị khác thường, thật là vô cùng nhục nhã...

Vi Nhu cắn răng nghiến lợi đập một đống chai lọ lớn, khóc lớn một hồi. Khóc xong rồi lại nghiêm lệnh cung nhân câm miệng, không được đem chuyện này truyền đi.

Chung Duy Duy chạy khỏi Chi Lan điện, Trọng Hoa đã đi rồi, mang đi toàn bộ người và đèn lồng, nàng trơ trọi mà đứng ở đằng kia, liếc mắt nhìn cung điện trùng trùng điệp điệp giương nanh múa vuốt dưới ánh trăng, không tự chủ được hơi sợ.

Cái nhìn kia của Trọng Hoa trước khi đi, nàng xem quá rõ ràng, hắn thật sự hận nàng. Nếu như có người đang ẩn núp trong bóng đêm, nhảy ra cho nàng một nhát, chỉ sợ mới là như ý của hắn? Nhưng nàng cũng không thể đứng ở chỗ này một đêm.

Chung Duy Duy vừa cắn răng vừa chạy vù vù trong màn đêm. Một đường không trở ngại, chính là luôn luôn nghĩ có người theo sau lưng nàng, nhưng chờ nàng quay đầu lại, thế mà cái gì cũng không nhìn thấy.

Trong cung người đã chết quá nhiều, nàng nhớ lại truyền thuyết đáng sợ này, sợ đến toàn thân nổi da gà, bấm ngón tay giữa của mình thấp giọng nhắc nhở:’’Oan có đầu nợ có chủ, các ngươi đừng tới tìm ta, trên tay ta cũng không có mạng người, ta là một người tốt, người tốt số một trong hoàng cung...’’

Hình như có người khẽ cười nhẹ một tiếng, nàng sợ đến hồn phi phách tán, hai chân run run, lấy hết dũng khí ép buộc mình quay đầu lại, lại chỉ thấy ánh trăng ngã về tây, bóng đêm nặng nề, không có gì cả.

Có lẽ là tự mình hù mình. Nàng giùng giằng loạng choạng bước đi, lảo đảo, chân trái đạp chân phải, té ngã ụp mặt một cái. Bò dậy tự cảm thấy vô cùng mất mặt, vừa thầm tự may mắn không ai nhìn thấy, nhiều nhất chính là quỷ thấy, nhưng quỷ cũng không thể coi như là người. Nghĩ đến chỉ vào quỷ mắng chứ không phải là người, bộ dáng quỷ không lời chống đỡ, không khỏi liền cười ra tiếng.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân lẹt xẹt lẹt xẹt, giương mắt nhìn lên, lại là Phương Kiện mang theo hai người thị vệ tuần tra, nhanh chóng đứng dậy, xông lên, nắm lấy Phương Kiện chết không chịu buông, cần phải yêu cầu hắn phái người đưa nàng về.

Phương Kiện ngược lại cũng hào sảng, không chỉ đáp ứng đưa nàng về, còn đích thân mình đưa nàng về, Chung Duy Duy cực kỳ xấu hổ:’’Nếu như bệ hạ trách tội ngươi lơ là nhiệm vụ thì làm sao? Ngươi tùy tiên phái hai người đưa ta về là được.’’

Phương Kiện không sợ:’’Ta không sợ, chúng ta là bạn thân.’’

Chung Duy Duy cảm kích vô cùng, đưa tay vỗ bờ vai hắn:’’Hảo huynh đệ!’’

Phương Kiện vội vàng mời một cái:’’Đừng, nam nữ thụ thụ bất thân.’’ Lặng lẽ liếc về chỗ bóng tối một chút, cái người hộ tống Chung Duy Duy kia đã không thấy, vì vậy thở phào một cái, nói lời sâu xa:’’Tiểu Chung à, ngươi thật là có phúc khí.’’ Có thể được ám vệ cận thân của bệ hạ bảo vệ bị dọa còn có thể lập tức đổi người.

Chung Duy Duy nào biết những ý nghĩ này của hắn, liếc mắt một cái:’’Hâm mộ à? Ta và ngươi đổi?’’

Phương Kiện cười khúc khích:’’Ta không phải con gái.’’

Vì Phương Kiện đưa nàng về, Chung Duy Duy nhanh chóng trở về Thanh Tâm điện, cửa cung cũng đã khóa.