Chung Duy Duy nghiêm túc viết hai chữ “Hồng trà’’ trên giấy, nhìn Hựu Hựu đang rướn cổ nhìn, nàng liền ôm hắn qua, tay nắm tay dạy cậu viết chữ: “Đây là hồng trà, hồng của màu đỏ, trà của lá trà, chính là trà hôm nay dì Duy mới chế ra đó.’’
Hựu Hựu mỉm cười tựa vào trong ngực nàng, do cậu cảm thấy rất hứng thú nên nàng dạy hắn viết từng nét từng bút. Chung Duy Duy hỏi cậu: “Trước đây từng viết chữ chưa?’’
Hựu Hựu lắc đầu: “Không có.’’
Chung Duy Duy liền nói: “Mặc dù phụ hoàng ngươi chưa từng hạ chỉ để cho ngươi học vỡ lòng, nhưng nếu ngươi có hứng thú, có thể theo ta học chữ. Không phải ta khoác lác đâu, gặp được ta coi như ngươi may mắn, chữ viết của ta khá tốt, sau này ngươi chính thức có thầy rồi, cũng không chắc có thể bì được với ta.’’
Hựu Hựu sùng bái nhìn nàng: “So với cha thì sao?’’
“Hắn không viết tốt bằng ta! Ngươi xem hắn luôn bới móc khuyết điểm của ta, vạch lá tìm sâu, chỉ không dám nói chữ của ta rất xấu đấy thôi, đúng không?” Chung Duy Duy đối với ánh mắt sùng bái của Hựu Hựu, cả người lâng lâng.
Tiểu Đường ở bên cạnh nghe nàng khoe mẽ, xấu hổ bụm mặt, Chung Duy Duy trừng Tiểu Đường: “Ngươi làm gì? Không phục? Viết một chữ so sánh nào?’’
Tiểu Đường hừ nàng: “Sao ngài không cùng nô tỳ so sánh ai làm cơm ăn ngon đi? Lớn lên được một cái lưỡi tốt, chỉ biết ăn?’’
Một tiếng vang nhỏ truyền tới từ ngoài cửa sổ, Hựu Hựu chạy khỏi ngực Chung Duy Duy, hưng phấn nói: “Là cha về, cha...’’
Lại về rồi! Chung Duy Duy bất mãn ném bút xuống, lòng không phục đi ra ngoài làm lễ với Trọng Hoa.
Trọng Hoa dang hai cánh tay ra, để cung nhân hầu hạ thay quần áo, hơi cúi đầu, dịu dàng nói chuyện với Hựu Hựu, nhìn từ góc độ Chung Duy Duy, vừa vặn lại thấy gò má đẹp vô lý của hắn.
Chung Duy Duy không dám nhìn lạu, ỉu xìu hành lễ với hắn: “Vi thần tham kiến bệ hạ.’’
Trọng Hoa chẳng để ý nàng, chỉ xem như không có nàng đây, ôn hòa dặn dò Hựu Hựu mấy câu, một bộ thường phục màu tím đậm ngay ngắn mới thay, xoay người đi ra ngoài.
Cung nhân say mê nâng hàm nhìn bóng lưng hắn: “Ngày thường bệ hạ đều mặc bào phục màu đen, ta cho là đã đủ đẹp rồi, không ngờ thay bộ thường phục màu tím này, càng đẹp hơn! Thật hâm mộ Hiền phi nương nương có thể quang minh chính đại nhìn cho đủ!’’
Cái gì? Chung Duy Duy nghe lời này xong, lập tức tỉnh táo: “Bệ hạ là muốn đi đâu?’’
Cung nhân nói: “Đồng sử không biết sao? Bệ hạ muốn đi Tây Thúy cung dự yến hội của Hiền phi nương nương. Nghe nói Hiền phi nương nương đã mời tất cả quý nhân dự tiệc, mỗi một quý nhân đều phải biểu diễn tài nghệ ở trong yến hội!’’
Thật là hoang dâm vô đạo! Chung Duy Duy bĩu môi, thấy Hựu Hựu mở to đôi mắt rất giống Trọng Hoa nhìn nàng chằm chằm, liền mắng: “Oắt con, nhanh cùng ta đi viết chữ! Phạt ngươi viết mười chữ!’’
Hựu Hựu chẳng tức giận, hiểu ý cười với nàng, dáng vẻ “Ta biết cả rồi’’. Chung Duy Duy bị hắn nhìn chột dạ lại bực tức, thằng nhóc này mới hơn ba tuổi thật à? Sao nàng thấy không giống thế nhỉ? Lúc Chung Mậu hơn ba tuổi, vốn không tinh ranh như vậy!
Cát Tương Quân đi vào, không đồng ý nhíu mày: “Muội chịu thiệt còn chưa đủ sao? Sao lại gọi hoàng trưởng tử như vậy? Ngài còn nhỏ như vậy, không biết viết chữ, muội phạt ngài viết chữ gì? Muội tức giận trong lòng, cũng không thể đem trẻ con ra hả giận được.’’
“Muội chỉ tùy tiện đùa một chút thôi mà, Tương Quân tỷ nói quá khoa trương rồi.’’ Chung Duy Duy có chút mệt mỏi, dù nàng nhàm chán như thế nào đi nữa, cũng không đến nổi lấy Hựu Hựu ra hả giận, nhưng bị Cát Tương Quân nói như thế, sao cảm thấy không thoải mái như thế.
“Vậy thì tốt.’’ Cát Tương Quân yêu mến sờ sờ đầu Hựu Hựu: “Hoàng trưởng tử đừng giận dì Duy ngươi, thật ra dì ấy không hề có ý xấu đâu, chỉ là nói thế thôi.’’
Chung Duy Duy càng chẳng biết thế nào, dứt khoát không nói thêm gì nữa, khoanh tay im lặng nhìn Cát Tương Quân.
Cát Tương Quân nhìn vào ánh mắt nàng rồi lảng tránh, quay mặt không đối mặt với nàng, lấy lòng hỏi Hựu Hựu: “Có bánh hoa quế mới làm, điện hạ muốn nếm thử một chút không? Không dùng nhiều nếp, chỉ ăn một chút sẽ không tổn hại dạ dày đâu.’’
Hựu Hựu lắc đầu: “Không muốn. Còn nữa, ta thích dì Duy phạt ta viết chữ, ta đã muốn học viết chữ từ sớm rồi.’’
Lúc này đến lượt Cát Tương Quân không biết làm thế nào, cười gượng: “Sao điện hạ không chịu ăn bánh hoa quế? Hay là thích bánh hạt súng? Nô tỳ cũng bảo người chuẩn bị rồi.’’
Hựu Hựu nghiêm túc trả lời nàng ta: “Cha có dặn dò, bảo ta nghe lời dì Duy, dì nói có thể ăn, ta mới được ăn, nếu không không thể ăn.’’
Cát Tương Quân không cười nổi nữa, im lặng một lát, tâm tình phức tạp nói với Chung Duy Duy: “Tiểu Chung, ngươi chăm trẻ thật tài giỏi, mới được có vài ngày, đã hoàn toàn thu phục ngài rồi.’’
Chung Duy Duy cứng rắn đáp lại một câu: “Tỷ nói không sai.’’ Nàng vẫn luôn nhượng bộ nhún nhường, nhưng Cát Tương Quân càng ngày càng quá đáng, không thể lui được nữa thì không cần lui.
Cát Tương Quân bị nàng đáp trả câu này, hơn nữa vốn đã chột dạ, nhất thời bí lời, cười gượng: “Bệ hạ đi Tây Thúy cung, rất có thể sẽ ngủ lại, muội không đi theo ghi chép sao? Muội lo lắng hoàng trưởng tử không có ai trông nom à? Giao ngài cho ta chăm sóc, muội yên tâm, ta nhất định sẽ dốc toàn lực chăm sóc ngài.’’
Chung Duy Duy nói: “Ban nãy bệ hạ chưa từng truyền triệu muội. Nếu như cần, bọn Thẩm Kỳ tự nhiên sẽ đi theo ghi chép, ta chỉ cần xem xét lại sắp xếp ghi chép là được.’’
Nụ cười trên mặt Cát Tương Quân gần như không giữ nổi nữa, nàng ta vốn muốn đưa Chung Duy Duy đi, tiện cho nàng ta chăm sóc Hựu Hựu, nhân tiện bồi dưỡng cảm tình với Hựu Hựu, kết quả Chung Duy Duy không tiếp chiêu, nàng ta không khỏi thầm căm hận.
Có người, sao số mệnh cứ tốt như vậy, chẳng làm cái gì, chuyện tốt cứ đến liên tiếp, được lợi còn muốn khoe mã, đã được sự coi trọng của bệ hạ, sao còn muốn bá chiếm hoàng trưởng tử không buông, cho nàng chút cơ hội thì sao chứ? Chẳng lẽ muốn nhìn nàng cô độc đến già trong cung mới hài lòng? Còn bạn bè ư! Nghĩ nghĩ, vành mắt đã đỏ.
Chung Duy Duy im lặng quan sát vẻ mặt của Cát Tương Quân, thấy nước mắt trong mắt nàng ta, dáng vẻ đáng thương, nhớ tới những chuyện nàng ta đối xử tốt với nàng khi trước, rốt cuộc không đành lòng để nàng ta khó chịu thêm, xoay người dắt Hựu Hựu vào trong.
Tiểu Đường nhìn thấy tất cả, khịt mũi với Chung Duy Duy: “Ngươi lại mềm lòng rồi có phải không? Xem đi, được voi đòi tiên! Cẩn thận nàng ta ghi hận trong lòng, hại ngươi!’’
“Nếu như tỷ ấy muốn làm như vậy, đó cũng là chuyện không có cách nào khác.’’ Chung Duy Duy trải giấy bút, dạy Hựu Hựu cầm bút, dẫn tay cậu viết mười chữ “Nhất’’.
Hựu Hựu sức khỏe yếu, ngủ rất sớm, Chung Duy Duy xem sách một lát, từ đầu đến cuối lòng không yên, thổi tắt đèn nằm xuống.
Ngoài cửa sổ mưa bắt đầu rơi tí tách, nàng lật người, lại lật người, chợt nghe tiếng bước chân vang ở phía ngoài, biết là Trọng Hoa đã về, đột nhiên yên lòng, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.