Ti Mệnh

Chương 2: Tự ứng cử




Bình thường, Nhĩ Sanh luôn cô độc, một thân một mình.

Người thân đều đã sớm qua đời, vậy nên trong nhiều năm qua, nàng sống như một đứa nhỏ ngỗ ngược. Đồ ăn, thức uống đều là dựa vào bản lĩnh mặt dày đi xin mà có cho nên tính nàng cũng không hay thẹn thùng giống những cô gái bình thường. Nhưng dù là một đứa con trai, bị người khác tự nhiên tụt quần xuống cũng sợ hãi đến khóc òa lên một trận huống chi một người nội tâm kỳ thật vô cùng mẫn cảm như Nhĩ Sanh.

Nàng kinh hoảng kéo quần lên, dùng hết cả hai chân, hai tay ra sức lùi ra thật xa, mặt đầy lệ quay đầu lại kinh hoàng nhìn người nọ.

Người nọ cũng không đoán được sự tình lại biến thành như vậy, trong mắt thoáng xẹt qua một tia kinh ngạc, song khi nhìn thấy ấn ký màu đỏ bên hông Nhĩ Sanh, vẻ phòng bị trên mặt hắn lui dần, thần sắc cũng dịu xuống.

Một lúc lâu sau, người nọ mới khàn khàn lên tiếng hỏi: “Ti Mệnh ?”

Nhĩ Sanh thật sự tức giận. Người này vô duyên vô cớ tụt quần nàng còn chưa nói, tụt xong còn tự nhiên thốt ra một cái tên chẳng hiểu gì hết. Loại hành vi này giống như là, tát anh một cái sau đó lại nói với anh rằng hắn tát nhầm người.

Nàng nằm úp sấp xuống buộc lại dây lưng quần, lau lệ trên mặt, mắng: “Muội muội ngươi mới họ Ti ! Bà đây là Nhĩ Sanh ! Thảo ! Đầu năm nay cứu người còn bị tụt quần, bà đây không bao giờ thèm làm người tốt nữa !”

Người nọ nghe vậy, nhíu mày không thể tin, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đầu thai làm phàm nhân, quên hết rồi sao ?”

Nhĩ Sanh thừa lúc hắn phân tâm, đứng dậy, cả người lui về phía sau một chút, ước chừng người nọ không thể bắt được mình, nàng làm một cái mặt quỷ vô cùng xấu xí, hướng hắn le lưỡi sau đó mới xoay người chạy đi, một chút cũng không dám ngoảnh đầu lại.

Nam tử không đuổi theo. Hắn tựa người bên gốc cây, ánh mắt vẫn đuổi theo bóng lưng đang dần nhạt nhòa của nàng, đột nhiên thở dài: “Chỉ là đầu thai thôi, tại sao tính cách lại thành ra thế kia, thật sự là … Quá giống !”

Sờ lên vết thương trên ngực, thần sắc hắn hơi đổi. Trọng thương khiến hắn mất đi toàn bộ thần lực, cũng thực may, cuối cùng cũng trốn được đến nơi này.

Nhìn lên nhánh đại thụ với đám lá rơi rụng lả tả trên đỉnh đầu, lại nhìn về bầu trời xanh thẳm xa xa, con ngươi đen, trầm tĩnh tránh không được lộ ra mấy tia kích động.

Ti Mệnh, thế giới thực đẹp, giống như trong lời kể của ngươi vậy.

Cũng dưới bầu trời xanh thẳm ấy, Nhĩ Sanh cuối cùng cũng chạy được ra khỏi khu rừng, tiến vào trong thôn. Ven đường, hai huynh đệ Lưu gia nhà ở đầu thôn đang đùa nghịch, nàng chạy lại, thở hổn hển hô lớn: “Lưu Tị Thế huynh đệ ! Mau lại đây ta kể chuyện này cho nghe !”

Hai cậu bé thường ngày đều thấy người lớn nói những điều không hay về Nhĩ Sanh, tất nhiên không đợi Nhĩ Sanh chạy lại gần, hai huynh đệ nó liếc mắt nhìn nhau một cái sau đó ăn ý quay đầu bỏ chạy.

“Bọn mày đã nhìn thấy xà yêu bao giờ chưa a! Ê !” Nhĩ Sanh giận đến giậm chân: “Này hai cái đứa nhỏ nước mũi tèm lem kia ! Tao cũng có đánh chúng mày đâu, chạy cái rắm !” Nàng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vỗ vỗ đầu nói: “Đúng rồi ! Ta cũng phải chạy mau ! Chỗ này cách cánh rừng không xa, lỡ đâu xà yêu bò ra thấy ta, khẳng định đem ta ăn đầu tiên.”

Mặc cho nàng trốn kỹ trong gian nhà gỗ mục nát của mình suốt cả trưa cũng không thấy xà yêu kia bò ra.

Đến lúc mặt trời ngả về Tây, trời chạng vạng tối, Nhĩ Sanh có chút đứng ngồi không yên. Nhớ đến nam nhân đẹp không tả xiết gặp qua trong cánh rừng kia, trong lòng lại có điểm ngứa ngày.

Nhĩ Sanh còn nhớ rất rõ, lúc nàng còn nhỏ, mẫu thân từng nói, một cô gái nhất định là phải lập gia đình, gả cho nam nhân tốt sau này mới có một cuộc sống êm đẹp. Cho đến giờ, những lời này vẫn luôn khắc sâu trong lòng Nhĩ Sanh.

Nàng cảm thấy, tất cả nam nhân trong thôn cộng lại so ra cũng không thể bằng người kia. Tài nghệ người kia coi bộ cũng ăn đứt đám nam nhân trong thôn gộp lại. Nếu một người như vậy có thể ở bên nàng mỗi ngày …. Nếu như nàng có thể gả cho một người như thế … Nếu nàng có thể cùng hắn đi dạo quanh thôn —

Nhất định sẽ khiến các cô nương đã được gả đi trong thôn hận đến tâm tình điên đảo, còn các cô nương chưa lấy chồng khác ghen tị đến đỏ mắt, cắn khăn giận dữ.

Một chuyện tình như vậy sẽ khiến bao kẻ hâm mộ a !

Nghĩ đến đây, mắt Nhĩ Sanh đột nhiên lóe sáng, sau lại tiếp tục trầm ngâm suy nghĩ: Nàng không cha không mẹ, không của hồi môn, nam nhân trong thôn đều không muốn lấy nàng về. Chung thân đại sự cả đời vẫn là cần nàng phải mặt dày mày dạn đi kiếm mới được. Mà nay vừa vặn gặp được một nam nhân xa lạ, hắn hẳn không biết rõ sự tình trong thôn. Trước hết không phải là nàng nên lừa hắn bái đường thành thân, sau khi sinh đứa nhỏ, hắn dù có muốn cũng chạy không thoát.

Nhĩ Sanh càng nghĩ càng kích động. Vừa hay, người nọ cũng đã thấy hết nửa thân dưới của nàng, chiếu theo quy củ, nàng cũng nên gả cho hắn mới đúng.

Suy đi tính lại, Nhĩ Sanh cứ vậy đứng ngồi không yên, một hồi lâu sau rốt cuộc mới đứng dậy chạy vào rừng, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến hai chữ thành thân. Xà Yêu ? Xà Yêu cũng không thể cùng nàng đoạt nam nhân.

Nhớ lại mới thấy, hắn cả người đầy máu, hẳn là bị thương không nhẹ, dù có di chuyển được cũng không thể đi quá xa, khẳng định là chỉ quẩn quanh đây đó.

Trên thực tế, quả thực nam tử vẫn còn ở chỗ cũ. Hắn bị thương nặng, không những mất đi thần lực, ngay cả việc đứng dậy đi lại cũng phải cố hết sức. Đang nhắm mắt dưỡng thần, điều dưỡng nội tức, chợt nghe thấy một đạo âm thanh từ xa truyền lại, càng lúc càng tiến gần đến chỗ hắn. Hắn trợn mắt nhìn thân ảnh đang bước ngắn bước dài chạy trong biển hoa, thân ảnh đó chẳng phải ai khác mà chính là Nhĩ Sanh.

Nhĩ Sanh liều mạng vẫy tay: “Mỹ nhân ! Mỹ nhân !”

Nam tử lại nhíu mày, vừa rồi rõ ràng chính cô ta trối chết chạy đi, hiện tại lại bán sống bán chết chạy trở lại … Thật đúng là tác phong của Ti Mệnh.

Nhĩ Sanh nào biết được những điều hắn nghĩ trong đầu, chạy đến cách hắn khoảng chục bước chân, bỗng thân ảnh nho nhỏ ấy đứng sững lại, nghiêm nghị hỏi: “Có phải vừa rồi ngươi muốn giết ta ? Bây giờ ngươi có muốn giết ta không ?”

“Mới vừa rồi quả thật là như vậy, bây giờ thì không.”

Nhĩ Sanh gật gật đầu, lập tức bổ nhào vào lòng hắn, cười rất chi là sáng lạn: “Mỹ nhân tên gì ?”

“Trường Uyên !”

“Trường Uyên, nhà chàng ở đâu ? Trong nhà có thê tử chưa ?”

Trường Uyên nhìn nàng, nói: “Ngươi hỏi làm gì ?”

Nhĩ Sanh lấy ra từ trong ống tay áo một đoản kiếm tự làm khá vụng về, đưa cho Trường Uyên trịnh trọng nói: “Tự ứng cử.” Là tự mình tiến cử mình a !

Trường Uyên lẳng lặng ngắm nhìn đoản kiếm trong tay ta, lặng yên không nói gì, cũng không nhận lấy.

Nhĩ Sanh dối gạt nói: “Đây là bảo vật gia truyền mà tổ tiên ta để lại, ta tự nguyện dâng lên kiếm này, ách … Cái kia ý mà…, ừ thì … chàng cùng ta cùng nhau tạo dựng một gia đình, sinh thêm một đám nhỏ nhé !”

Trường Uyên nhìn chằm chằm vào đoản kiếm của Nhĩ Sanh nói: “Ngươi là bạn thân nhất của ta, Ti Mệnh !”

“Ta là Nhĩ Sanh!”

Nhìn cô gái chấp nhất trước mắt, Trường Uyên đột nhiên muốn thở dài một cái. “Ta không thú thê.”

“Vì sao ?”

“Không tìm thấy người thích hợp.” Trường Uyên thầm nghĩ, trên thế gian này, giờ chỉ còn mình hắn là rồng.

Nhĩ Sanh cứ thế đem ý tứ của hắn cân nhắc một hồi mới hỏi tiếp: “Cho nên ý chàng là ta không hợp với chàng ?”

Trường Uyên hơi chút giật mình, không nghĩ tới nàng sẽ rút ra một cái kết luận như vậy. Cân nhắc một hồi, hắn càng thêm khẳng định, Nhĩ Sanh không bao giờ đạt được đến những yêu cầu của rồng, lập tức gật đầu nói: “Có thể nói như vậy.”

Nhĩ Sanh cũng không nhụt chí: “Một khi đã như vậy, phải làm thế nào thì chàng mới nhìn trúng ta ?”

Trường Uyên lắc đầu, không biết phải nói thế nào về mấy tiêu chuẩn rồng kén vợ, kén chồng. Chẳng lẽ lại nói, thân tựa xà, có lân giáp[1], đầu hai sừng, sừng giống như sừng hươu ? Một trong những điều đó thôi nàng cũng không thể có được.

Hai người trơ mắt nhìn nhau một hồi, Nhĩ Sanh hít sâu một hơi, nói: “Được ! Ta hiểu rồi !”

Ngươi … Ngươi biết cái gì sao ? Không đợi Trường Uyên mở miệng, Nhĩ Sanh liền xoay người, chạy về phía thôn làng, chỉ lưu lại trong gió một câu hò hét: “Chàng chờ ta ! Mai ta sẽ còn trở lại !”

Vết thương vẫn chưa lành, dù muốn Trường Uyên cũng không thể rời đi được.

Hôm sau, Nhĩ Sanh vui sướng cầm một đống thất loạn bát tao gì đó đến trước mặt hắn. Ngửi được hương vị từ đống đó truyền lại, hắn cảm thấy rất không khỏe, nhíu mày hỏi: “Những thứ này là gì ?”

“Đồ ăn a.”

Nàng trả lời như là lẽ đương nhiên.

“Chàng bị thương, nằm ở đây không nhúc nhích được, lại không có đồ ăn thức uống, sớm hay muộn cũng sẽ đói chết mất. Ta mang đồ ăn đến đây, đem mạng chàng cứu về, chờ khi thương thế khỏi hẳn, ta liền trở thành ân nhân cứu mạng chàng, đến lúc đó ta muốn chàng báo ân. Ta nghĩ kỹ rồi, chàng lẻ loi một mình lưu lạc đến đây, trên người cũng chẳng có thứ gì, ta thì ta cũng không cần gì nhiều, ta chỉ cần chàng giao mình cho ta là được rồi.”

“Ti Mệnh…”

“Ta là Nhĩ Sanh. Quên đi, hiện tại tạm gác chuyện này sang một bên, chàng nhìn xem này !” Nhĩ Sanh chỉ vào thứ gì đó trong lòng bàn tay, nói: “Màu đen chính là trư cốt trùng, một loại trùng sinh trưởng trên xương heo chết, rất ngon đó. Màu đỏ này là phốc phốc trùng, sinh trưởng trong đất, bọn chúng đào ổ một thời gian sẽ tạo ra những thanh âm phốc phốc, rất tốt cho sức khỏe. Còn có, màu lam này là loại ta thích ăn nhất, bởi vì nó chuyên sống dưới mặt lá cây cho nên rất sạch sẽ, không cần rửa cũng có thể ăn sống, bỏ vào miệng nhai thì thấy giòn tan. Không ai nói ta biết tên nó là gì, ta liền đặt cho nó một cái tên là két băng thúy thúy[2] trùng.”

Tất cả đều là … Sâu.

Trường Uyên chậm rãi lắc đầu, đem tầm mắt chuyển tới trên mặt Nhĩ Sanh, nói: “Ngươi thích ăn những thứ này ?” Trong ấn tượng của hắn, sở thích ăn uống của Ti Mệnh cơ hồ như hoàn toàn không giống thế này.

“Ta chính là được bọn chúng nuôi lớn, chàng đừng có xem thường bọn chúng nhỏ xíu như vậy, bỏ vô miệng lại là một loại mỹ vị tiêu hồn !” Nhĩ Sanh đem con sâu trong tay đưa đến trước mặt Trường Uyên, tròn mắt nhìn hắn, “Nếm thử đi.”

Bị nhốt quá lâu, trí nhớ của hắn đã mơ hồ đi ít nhiều, Trường Uyên chỉ nhớ, ngày xưa nhân loại thường chỉ ăn ngũ cốc, dã thú nướng chín nhưng không biết hiện giờ thứ bình thường họ ăn gồm những gì. Chỉ là hắn không muốn ăn những thứ vừa nghe tên đã thấy kinh khủng như vậy.

Hắn lắc lắc đầu: “Ta không đói bụng, cũng không cần phải ăn cơm.”

Nhĩ Sanh cũng không khuyên nữa, nhón tay cầm con trùng màu lam kia bỏ vô miệng, vừa nhai vừa mơ hồ nói: “Chờ chàng đói bụng ta sẽ tiếp tục bắt cho chàng ăn.”

Trường Uyên lẳng lặng nhìn Nhĩ Sanh từng chút một làm thịt mấy con sâu kia, bộ dáng thú vị của nàng khiến cái dạ dày hơn vạn năm chưa đụng tới thứ gì của hắn có chút nhộn nhạo.

“Ăn ngon thật chứ ?”

Nhĩ Sanh nghiêng đầu qua liếc hắn một cái, vừa nhai một con trư cốt trùng, vừa nhấc một con phốc phốc trùng bỏ vô miệng Trường Uyên. Không đợi hắn kịp phản ứng, Nhĩ Sanh đã nhanh nhẹn che miệng hắn lại, phi thường khách khí nói: “Ăn đi.”

Trường Uyên sắc mặt đen lại, không còn cách nào khác đành phải bất đắc dĩ nhai nó. Lúc bắt đầu, mùi vị tán đi khắp miệng có chút không quen, sau một cỗ hương vị ngọt ngào nồng đậm dần tràn ngập khoang miệng. Không nghĩ đến mùi vị lại thơm ngon, dễ ăn như vậy, Trường Uyên hơi nhíu mày. Hắn càng không ngờ được, hắn còn chưa nuốt xuống, trong bụng đã chậm rãi dâng lên một luồng khí ấm áp, chậm rãi lan ra tứ chi, đem tứ chi lạnh cóng vì trọng thương dần dần ấm áp lại.

Lúc này Nhĩ Sanh đã ăn gần hết lũ côn trùng mang tới, chỉ còn hai con trùng lam sắc, nàng hơi liếc mắt nhìn Trường Uyên một cái, hỏi: “Chàng còn muốn ăn thêm không ?” Vừa nói nàng vừa nhấc hai con lên, làm bộ như chuẩn bị bỏ vô miệng, Trường Uyên bất ngờ nói: “Muốn.”

Khóe miệng Nhĩ Sanh khẽ cong lên. “Này, cho chàng một con.”

Lần này, Trường Uyên không chút do dự đem con sâu kia ngốn sạch, trong bụng quả nhiên dâng lên một luồng khí ấm áp, theo luồng khí tán đi trong cơ thể, Trường Uyên ngưng thần bế khí, một tia thần lực chậm rãi ngưng tụ trong máu. Tuy rằng rất nhỏ song cũng đủ khiến hắn vui vẻ không thôi. Chỉ cần có thần lực, vết thương khép miệng lại chỉ còn là vấn đề thời gian.

“Chàng hiện tại ăn đồ của ta, vậy là một nửa đã thành người của ta.” Nhĩ Sanh vỗ vỗ vai Trường Uyên, “Theo lí mà nói, hẳn chàng phải theo ta về nhà mới đúng, nhưng xét đến chàng hiện còn đang mang trọng thương trên người, mà ta thì cũng chẳng đủ khí lực đỡ chàng về, cho nên … Chờ khi thương thế của chàng tốt lên đôi chút, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà bái đường thành thân, sinh tiểu hài tử !”

Căn bản là không để Trường Uyên có cơ hội từ chối, Nhĩ Sanh lại nói: “Ngày hôm qua là ta sơ sót, buổi tối quên không mang cho chàng cái chăn, chàng chờ ở đây, ta chạy về lấy cho chàng.” Nói xong, nàng xoay người chạy một mạch ra khỏi cánh rừng, lưu lại Trường Uyên một thân một mình giữa biển hoa, thở dài: “Ta không thú thê …”

Chờ thấy được bóng dáng nàng, đó đã là sáng ngày hôm sau.

Trong rừng, sương khói lượn lờ, hoa cỏ, cây cối như ẩn như hiện trong màn sương sớm, cảnh vật tựa như chốn bồng lai tiên cảnh. Trường Uyên đang nhắm mắt dưỡng thần chợt nghe có tiếng bước chân dồn dập chạy về phía mình, hơi hé mắt nhìn, trong bụng thầm nghĩ, hiện tại Ti Mệnh vẫn thẳng thắn chẳng thay đổi gì, chỉ là so ra có chút lỗ mãng hơn trước.

“Trường Uyên … Trường Uyên … Tối hôm qua không bị lạnh cóng đó chứ !”

Nhìn thân ảnh đang ôm một chiếc chăn bông to sụ chạy về phía mình, trong lòng Trường Uyên cảm thấy có chút nao nao. Nhĩ Sanh luôn miệng nói xin lỗi, hai tay nhanh nhẹn trải chăn ra cẩn thận phủ kín khắp cơ thể hắn.

Trường Uyên nhìn nàng thật lâu ánh mắt cũng không chút dời đi, không khí nhất thời trở nên an tĩnh, lúc sau, Trường Uyên mới thản nhiên hỏi: “Mặt bị sao vậy ?”

Nhĩ Sanh đang cài lại chăn cho hắn, ý cười trên miệng có chút cứng ngắc, tức giận nói: “Bị heo cào.”

Kỳ thật vết thương xanh xanh tím tím trên mặt Nhĩ Sanh là do Chu nhị lão ở cách vách gây nên.

Chăn trong nhà Nhĩ Sanh cái nào cái nấy cũng đều mỏng dính, nàng sợ không chống chịu lại được cái lạnh trong rừng cho nên mới chạy sang nhà Chu gia cách vách mượn một cái chăn bông dày. Chu tẩu tử là một cô nương thật thà chất phác, tâm địa thiện lương, Nhĩ Sanh chỉ mới cầu khẩn nàng mấy câu nàng liền đồng ý cho mượn. Lúc ôm chăn từ trong nhà đi ra liền đụng ngay phải Chu nhị lão mới ban ngày ban mặt mà đã uống say khướt đang bước vào. Người nọ chính là một kẻ lưu manh có tiếng trong thôn, ngày thường đều dựa vào cơ thể to lớn đầy cơ bắp ức hiếp những kẻ nhỏ người yếu dạ, hoành hành khắp nơi. Trước đây Nhĩ Sanh cũng từng bị hắn đánh qua không ít.

Nhĩ Sanh thấy hắn, lập tức nắm chặt lấy cái chăn đang ôm, thoáng nhấc chân định chạy vọt đi. Lão Nhị Chu gia xoay người lại túm Nhĩ Sanh lên dễ dàng như xách một con gà, miệng đầy mùi rượu, quát lớn: “Đồ này là trộm ở nhà tao ?” Nói xong không để nàng kịp biện minh, hắn liền ra tay đánh Nhĩ Sanh. Chu tẩu tử sợ hắn đánh chết người cho nên hô người nhà chạy ra cản lại, mãi mới ngăn được lão ta thôi đánh Nhĩ Sanh.

Nhĩ Sanh không nói gì chỉ ôm chăn bỏ chạy. Chờ đến khi chạy về nhà, thu xếp xong đồ đạc đâu ra đấy đang định quay trở lại chỗ Trường Uyên thì cảm thấy đầu có điểm choáng váng. Hai tay ôm cái chăn vừa mềm vừa ấm, nàng có chút luyến tiếc, phóng lên giường tính chợp mắt trong chốc lát, không nghĩ đến lúc tỉnh lại, trời đã sáng bảnh mắt, lúc này mới vội vội vàng vàng chạy ra đây.

Đương nhiên những chuyện như vậy Nhĩ Sanh cũng sẽ không kể cho Trường Uyên nghe. Trường Uyên cũng không hỏi nhiều, trong lòng thì hiểu rõ nàng là bị người khác ăn hiếp.

Chờ cho Nhĩ Sanh gài chăn cẩn thận quanh người mình xong, Trường Uyên mới mở miệng, nói: “Nơi này linh khí dày đặc, ngay cả loài sâu sinh trưởng cũng đều là thánh vật chữa thương, ngươi từ nhỏ đến lớn lại luôn lấy sâu làm thức ăn sống qua ngày, chắc chắn trong cơ thể tích tụ không ít linh lực. Nếu như chịu khó tu luyện, chẳng mấy chốc sẽ luyện được một thân pháp thuật cao thâm, thừa sức bảo hộ chính mình.”

Nhĩ Sanh vẻ mặt mờ mịt hỏi hắn: “Chàng nói vậy là có ý gì ?”

“Ti … Nhĩ Sanh, ngươi muốn học pháp thuật không ?”

“Đó là cái gì ?”

Trường Uyên trầm mặc một hồi, cuối cùng đổi sang cách nói đơn giản hơn: “Lúc đánh nhau với người bình thường, tuyệt đối sẽ không thua.”

Trong phút chốc, hai mắt Nhĩ Sanh sáng rực lên, cầm lấy tay Trường Uyên, hai mắt tròn xoe, nịnh nọt nói: “Trường Uyên, chàng có thể dạy ta được chứ ?”

Không đợi Trường Uyên gật đầu, Nhĩ Sanh đã bổ nhào tới, ôm lấy Trường Uyên, hào hứng nói: “Tướng công a tướng công ! Ta quả thực là không nhìn nhầm chàng !”