Thuyết Tiến Hóa Nam Thần

Chương 47: St.andrews của em




"Cắt! NG!"

Một tháng sau, đoàn phim 《HAPPY DAYS》cùng Trương Bắc Trạch ký kết hợp đồng, đi  quay ngoại cảnh ở Đại học St. Andrews, Anh quốc.

Bộ phim điện ảnh mà Trương Bắc Trạch lựa chọn lần này là một chuyện tình cảm hài hước, kể về một cô gái gia cảnh nghèo khó có ước mơ làm đạo diễn đi du học, dựa vào việc làm thêm để duy trì cuộc sống, lúc đi làm thêm gặp được nam chính là công tử giàu có, hai bên xảy ra tranh chấp và va chạm, sau đó mới phát hiện đối phương học cùng một trường, oan gia hài hước, trong lúc cãi cọ mà nảy sinh tình cảm, cuối cùng đến với nhau. Nhưng cô gái vẫn chưa từ bỏ giấc mơ làm đạo diễn, gia đình của nam chính đối với việc này rất bài xích, nam chínhcuối cùng lựa chọn ủng hộ cô, để cô được tự do, vài năm sau, 2 người ở lễ nhận giải gặp lại rồi nối lại duyên phận.

Bộ phim này dự định công chiếu vào dịp năm mới. Cùng đóng với Trương Bắc Trạch là Ngô Lôi - nữ diễn viên trẻ tuổi xinh đẹp, bộ phim cô ấy cùng Hàn Quốc hợp tác đã nhận được sự khen ngợi rộng rãi, được truyền thông gọi là Tiểu hoa đán mới được mong chờ nhất; mấy nhân vật phụ cũng là những diễn viên trẻ có thực lực, đạo diễn là Lục Thánh Dật Hoa kiều ở Mỹ, anh ta từng quay vài bộ phim điện ảnh rất đáng chú ý. Đoàn phim xa hoa như vậy chỉ để hợp tác làm một bộ phim tình cảm khiến trong lòng Lý Mẫn Lệ nuối tiếc vô cùng.

Lý Mẫn Lệ thông qua phỏng vấn hỏi Trương Bắc Trạch vì sao nhận bộ phim này, Trương Bắc Trạch chỉ trả lời anh nhìn thấy tình cảm của đạo diễn qua kịch bản, hơn nữa cũng là yêu cầu của các fan nên anh sảng khoái đồng ý ngay.

Loại phim thương mại này thì có tình cảm gì chứ, Lý Mẫn Lệ không nghĩ như vậy, nhưng sau khi thấy bọn họ quay phim đột nhiên có chút hiểu được bộ phim này có thể thực sự có ý nghĩa khác với đạo diễn.

Bời vì chỉ cảnh nữ chính đứng ở bãi cỏ nhìn nam chính ở một nơi cách đó không xa đã quay 20 lần, đạo diễn Lục này là một người không thích kịch nói, thích để diễn viên tự do phát huy, anh ta chỉ nói không đúng, NG, rồi bảo diễn viên diễn lại.

Cho đến khi xong việc, Ngô Lôi vẫn chưa tìm được cảm giác. Sau khi hô "cắt", đạo diễn Lục mang biểu cảm bình thường bảo mọi người thu dọn.

St Andrews tháng 10 đã lạnh rồi, Ngô Lôi còn phải mặc váy mùa hè quay phim, NG nhiều lần như vậy, cô sớm đã lạnh đến phát run, trợ lý liền khoác cho cô một chiếc áo khoác, lại lấy nước ấm cho cô uống. Trương Bắc Trạch cũng bảo Tiểu Phương chuẩn bị túi sưởi đưa cho cô ta.

Lý Mẫn Lệ bảo nhiếp ảnh gia chụp lại cảnh này.

"Anh Bắc Trạch, em không hiểu yêu cầu của đạo diễn." Ngô Lôi  có chút lo lắng nói. Thời gian quay phim ở Đại học St. Andrews có hạn, huống hồ mỗi ngày ở nước ngoài phải chi một số tiền rất lớn, Ngô Lôi chỉ cần nghĩ những điều này đều là do cô làm ra thì càng lo lắng hơn.

"Đừng lo lắng, mới chỉ bắt đầu chắc chắn cần có thời gian tiếp xúc." Trương Bắc Trạch an ủi nói, "Đừng áp lực."

"Nhưng mà……" Ngô Lôi càng nghĩ càng lo, nước mắt cứ như vậy ào ào rơi xuống.

Trương Bắc Trạch liền tìm khăn giấy đưa cho trợ lý của cô, bảo trợ lý lau nước mắt cho cô ta. Một lát sau,  anh mới nghĩ ngợi rồi nói: "Ngô Lôi, chi bằng tối nay chúng ta dạo đi."

“Hả?”

"Đây là một nơi tốt, đêm nay hiếm có thời gian rảnh, chúng ta đi dạo một lát, em thấy thế nào?"

Ngô Lôi ngơ ngác lau nước mắt một lát sau mới nói một chữ: "Được".

Trương Bắc Trạch cười gật đầu, sau đó dặn dò thêm vài câu: "Tối sẽ càng lạnh em nhớ mặc nhiều đồ một chút."

"Em cũng không ngờ ở đây lạnh như vậy…… Tối ra ngoài em sẽ đi mua."

Hai người hẹn thời gian, lúc Ngô Lôi ở phòng khách sạn chờ quần áo đem tới để đi ra ngoài thì gặp trợ lý của Trương Bắc Trạch gõ cửa đi đến: "Chị Ngô, đây là áo khoác anh Trương bảo em mua cho chị, anh ấy nói một lát đi mua sẽ đông lạnh mất."

Ngô Lôi và trợ lý sửng sốt nhìn nhau sau đó liền cười nói cảm ơn.

Đợi Tiểu Phương rời đi, trợ lý nhìn những chiếc áo khá đắt kia: "Lôi Lôi, Trương ảnh đế có khi nào có ý với chị không?" Loại phong độ như vậy quá thường thấy, chính là ước định mà thành.

"Đừng nói bừa, anh ấy làm sao thích chị được chứ?" Ngô Lôi mặc dù nói vậy nhưng miệng lại cười lên.

Ý nghĩ này đã bị hủy khi 2 người gặp nhau vào giờ hẹn, thì ra không chỉ một mình anh mà còn có đoàn làm phim của chương trình thực tế đi cùng.

Trương Bắc Trạch tinh ý nhìn ra biểu tình cô biến hóa, mới có ý xin lỗi nói: "Xin lỗi, Ngô Lôi, để em cảm thấy bất tiện rồi, nếu như em không muốn thì bọn họ sẽ chỉ quay anh thôi, đợi quay đủ rồi sẽ tắt máy."

"Không sao, không sao." Ngô Lôi xua tay cười: "Chỉ sợ fans của anh Bắc Trạch giết em mất."

"Haha, không có chuyện đó đâu."

Trương Bắc Trạch đưa Ngô Lôi vào một nhà hàng đã đặt trước, 2 người vui vẻ ăn bữa tối, Trương Bắc Trạch đồng thời cũng mời nhân viên của chương trình thực tế ăn một bữa ngon.

Sau đó bọn họ chậm rãi đi dạo trên phố xa Châu Âu xinh đẹp, thưởng thức vẻ đẹp hài hòa của đại học cổ kính trong một thị trấn nhỏ ven biển. Trương Bắc Trạch nói chuyện thú vị, hành động lịch lãm, Ngô Lôi cười không ngớt, Lý Mẫn Lệ đi theo phía sau có lúc nhịn không được cũng bắt đầu cười lên.

Lúc này bọn họ đi ngang qua một tiệm nhỏ bày rất nhiều búp bê vải làm được làm thủ công, Trương Bắc Trạch đứng ở bên ngoài không muốn đi.

"Anh Bắc Trạch?" Ngô Lôi nhìn một lát, cảm thấy chỉ những cô gái nhỏ thích thứ đồ chơi này, cô không có hứng thú.

"Đi thôi, chúng ta vào xem đi, em thích cái nào anh tặng em một cái." Trương Bắc Trạch lại rất thích, dẫn đầu đi vào trong tiệm.

Lý Mẫn Lệ nhìn qua cửa sổ, thấy bên trong bày đầy búp bê vải dễ thương, lại nhìn biểu cảm chợt sáng của Trương Bắc Trạch, nhất thời trên trán xuất hiện 3 vạch đen. Lẽ nào hứng thú của vị đại ngôi sao này lại giống thiếu nữ như vậy? Thích búp bê vải sao? Cô thật sự không muốn để fans của anh biết, cảm giác có chút bôi nhọ anh…...

Nhưng ác mộng của cô thành hiện thực rồi, sau khi Ngô Lôi chọn xong một con, Trương Bắc Trạch cũng bắt đầu tự chọn, nhưng so với sự tỉ mỉ chọn lựa của Ngô Lôi thì anh quá cẩu thả, ngón tay chỉ chỉ, tất cả đều mua, lớn bé tổng cộng khoảng hơn 20 con, nhiều đến mức anh đành phải gọi tiểu Phương lái xe đến đón về.

"Anh Bắc Trạch, anh muốn mua về tặng cho người khác sao?"

Trương Bắc Trạch rất vui vẻ vì mua được nhiều búp bê vừa ý như vậy, đang định lấy một con gấu bông nhìn ngắm, nghe cô nói mặt khuôn mặt lập tức sầu não: "Em còn phải hỏi sao? Anh không tặng chẳng lẽ tự ôm ngủ sao?" Nói rồi anh nâng mặt của con gấu lên làm một biểu cảm giống y hệt.

Mọi người đều bị chọc cười.

Từ đó về sau, có thể do đã thả lỏng nên Ngô Lôi dễ dàng nhập vai hơn, trong bộ phim yêu đương với Trương Bắc Trạch, ở bên ngoài cô cũng thường tìm anh nói chuyện, Trương Bắc Trạch cũng rất chăm sóc cô,  2 người cũng bắt đầu thân mật hơn.

Lý Mẫn Lệ lại buồn rầu. Phim giả tình thật rất hay gặp, huống hồ gì là cặp đôi nam chưa cưới nữ chưa gả này, theo kinh nghiệm của cô, ánh mắt của 2 bên càng ngày càng dịu dàng hơn, có thể không bao lâu nữa sẽ thành chuyện tốt thôi, cô muốn phát sóng nội dung này, có thể sẽ thu hút sự chú ý của fans hâm mộ không?

Qua những ngày đi theo đoàn phim, cô cũng hiểu được chút ít về Trương Bắc Trạch, anh căn bản không giống như người cùng ngành truyền tai nhau như vậy, không, đích thực cũng có chút đúng, nhưng sự nghiêm túc cao độ đối với công việc không làm cô phản cảm ngược lại cho rằng giới giải trí Trung Quốc nên có những người kính nghiệp như anh, người trong nghề chắc chắn đã quen qua loa cho xong chuyện, nên mới có thành kiến với anh.

Ngoài ra Trương Bắc Trạch còn là 1 người đàn ông rất được yêu thích. Thái độ anh thân thiện, hoàn toàn không có tính khí ngôi sao, bình thường rất thông cảm cho sự cực khổ của nhân viên, việc có thể tự làm thì tuyệt đối không nhờ người khác, thậm chí còn chủ động đi giúp đỡ người khác. Một  minh tinh như vậy, cô phải để anh xuất hiện thật tốt trước mặt công chúng, không thể làm ra chút sai lầm nào cho người khác có cơ hội bôi đen anh.

Một tuần quay phim ở đại học St.Andrew rất tốt, hôm nay rất lạnh, cảm xúc của Trương Bắc Trạch lại tăng lên vài phần so với bình thường, lúc cùng Ngô Lôi đối kịch còn có thể làm những cô gái xung quanh điêu đứng, lúc cười lên rất mê người, mê người đến mức không ra thể thống nữa. Thậm chí đến đạo diễn dường như cũng trúng độc, không thể không kêu dừng, bảo anh tiết chế, tình cảm không cần quá…...

Lẽ nào là hôm qua anh cùng Ngô Lôi……? Lý Mẫn Lệ đoán mò, nhưng hôm qua bọn họ để một máy quay ở trong phòng anh, rõ ràng nhìn thấy anh đọc sách nửa tiếng thì đi ngủ mà.

Lúc này, cô cảm thấy có người đứng ở phía sau, theo bản năng quay đầu lại, là một mỹ nữ tóc dài xinh đẹp, nhìn có vẻ rất ưu nhã.

"Xin chào." Cô gái đó thân thiện chào cô.

"Xin chào." Lý Mẫn Lệ do dự một lát.

Đạo diễn hô "Cắt", Trương Bắc Trạch đang ngồi ở băng ghế dài đóng phim liền nói một tiếng xin lỗi, bất mãn bước nhanh chân qua, tiểu Phương cũng nghênh đón, anh cầm lấy áo khoác đi thẳng tới trước mặt bọn cô.

Lý Mẫn Lệ nhìn thần sắc anh không tốt, còn nghĩ rằng đối thoại của bọn họ làm ảnh hưởng anh quay phim, nhưng lại thấy anh giành nói: "Bảo em mặc nhiều một chút, em lại ăn mặc mỏng manh như vậy ra đây?" Lúc anh nói cũng đem áo khoác khoác lên người của cô gái tóc dài.

Hả? 

"Em không lạnh." Đối phương dường như có chút sợ hãi bị anh mắng mà đáp

"Nói bừa." Trương Bắc Trạch vừa nói vừa quấn chặt áo khoác đen lên người cô, chỉ một lát đã bọc cô thành cái bánh chưng.

"Tóc của em." Mỹ nữ bất mãn kháng nghị.

Trương Bắc Trạch vừa tức giận nhìn cô, vừa đưa tay lấy tóc từ trong áo ra cho cô.

Hả? Lý Mẫn lệ chớp mắt.

Mỹ nữ khó khăn cho tay vào túi áo khoác, lúc này mới ngại ngùng cười nói với Lý Mẫn lệ: "Để chị chê cười rồi, đạo diễn Lý, em là quản lý của Trương Bắc Trạch, Kỷ Uyển."