Thuyền Vượt Gió Mưa

Chương 8




8.

Bà ta đi cùng Thường Bân.

Tôi chú ý đến họ theo ánh mắt ngạc nhiên của tất cả học sinh.

Khi ấy, tôi đang mặc áo bông hoa lấm lem bùn đất, chơi trò “diều hâu bắt gà con” với học sinh lớp một trên sân thể dục.

Bà ta mặc sườn xám cổ cao, trang điểm tinh tế, quan sát tôi qua hàng rào bằng gỗ của trường.

Đứng sau bà ta là Thường Bân đang mặc vest đen cùng chiếc xe việt dã hạng sang dính đầy bùn đất.

Bất kể là điều gì, bọn họ đều không hợp với mọi thứ xung quanh.

Không có việc gì thì không đến tòa tam bảo.

Bọn họ có thể tự thân tìm đến được nơi này, tôi quả thực bái phục.

Tôi chọn một bé cao hơn làm “gà mẹ” rồi rời khỏi trò chơi.

“Tôi cứ nghĩ mình trốn đủ xa rồi, hóa ra vẫn chưa khuất mắt các người à?”

Tôi đến trước mặt bọn họ chào hỏi.

“Ninh tiểu thư hiểu lầm rồi, phu nhân muốn mời cô về một chuyến.”

Diệp Sầm mím môi không nói gì, Thường Bân tiếp lời.

Tôi bỗng bật cười.

“Mời tôi trở về, các người có biết mình đang nói gì không đấy?”

“Lập kế hoạch lợi dụng tôi hết cỡ, cuối cùng tống khứ tôi khỏi Bắc thành, rồi sau nửa năm lại đổi ý hả?”

Tôi nheo mắt nhìn Diệp Sầm.

Chỉ nửa năm không gặp mà gương mặt khoan thai quý phái của bà ta đã già đi mấy phần.

“Ý phu nhân không phải như vậy…”

Thường Bân mặt dày làm người hòa giải.

“Ninh Du, đừng có vô liêm sỉ như vậy, tôi đã đích thân đến mời cô, cô còn muốn thế nào nữa!”

Diệp Sầm hoàn toàn không có thành ý, bắt đầu lớn giọng quát tháo.

Bà ta thu hồi bộ mặt giả nhân giả nghĩa, tôi cũng lười làm đóa bạch liên hoa.

“Vai diễn này bốn năm trước tôi đã hoàn thành rồi.”

Tôi cúi xuống rút một ngọn cỏ đuôi chó, chậm rãi chơi đùa: “Bà muốn không? Cho bà.”

“Cô…”

Diệp Sầm bùng nổ cơn giận.

Thường Bân lặng lẽ tiến lên, kéo Diệp Sầm ra sau.

“Ninh tiểu thư, phu nhân cũng có nỗi khổ riêng…”

Anh ta cúi người, thái độ vô cùng kính cẩn, “Có thể nể mặt tôi mà đi một chuyến không?”

Lưng anh ta khom rất thấp, tôi lại ngang ngược không chịu đứng dậy.

“Cô ơi, mau đến chơi với chúng em đi ạ.”

Đúng lúc này, một học sinh cao giọng gọi tôi cách đó không xa.

Giọng nói non nớt tràn đầy sức sống.

“Cô về ngay đây, chờ cô chút nhé.” Tôi lấy hai tay bắc loa đặt lên môi và trả lời bọn chúng.

“Các người thấy đấy, nơi này rất cần tôi, thực sự không đi được rồi.”

Xoay người lại, tôi dang hai tay ra, vờ như rất bất đắc dĩ: “Với cả, bây giờ tôi đang rất hạnh phúc, không có nhu cầu ra ngoài ngắm nhìn thế giới.”

“Ninh Du, cô đừng quá đáng!”

Cơn tức của Diệp Sầm như tăng vọt theo cấp số nhân.

“Nếu nói về độ quá đáng, có vẻ tôi vẫn thua bà.” Tôi phe phẩy ngọn cỏ đuôi chó trong tay, lạnh lùng bổ sung.

Thường Bân định nói gì đó nhưng bị tôi cắt ngang.

“Tôi sẽ không về đâu.” Tôi xoay người đi không chút lưu tình, “Tạm biệt, không tiễn.”

Vừa đi được một bước, tóc tôi đã bị túm giật.

Tôi đau đớn quay lại.

Diệp Sầm túm lấy đuôi tóc tôi mà kéo, vẻ mặt hung ác vô cùng.

Chỉ một giây tôi đã cởi bỏ lớp phòng ngự.

Tôi giơ chân đạp mạnh vào bà ta.

Diệp Sầm không ngờ tôi đá chân, mặt liền biến sắc.

Thường Bân nhanh chóng chắn giữa tôi và bà ta, đỡ thay bà ta.

Tuy cú đạp này trượt mục tiêu, nhưng ít nhất cũng giúp tóc tôi được buông.

Lúc vuốt tóc, tôi thấy vài sợi rơi xuống đất.

Tôi thấy phổi mình như sắp nổ tung rồi.

“Không về là không về, muốn tôi đi cùng các người à, trừ khi đánh gãy chân tôi rồi cõng tôi về!”

Nói xong tôi liền bỏ đi.

“Thường Bân, đánh gãy chân cô ta cho tôi…”

Diệp Sầm gào lên như một kẻ điên.

Lúc này, Thường Bân lại không hề nhúc nhích.

Tôi phớt lờ lời chửi rủa của Diệp Sầm, chặn mấy học sinh đang ngơ ngác lại, dẫn bọn họ về phòng học.

Có người học được cách sủa bậy như chó điên, nhưng tôi cũng không muốn chửi rủa như một cái mồm thối.