Thuyền Vượt Gió Mưa

Chương 6




6.

“Tiểu Châu, sao con lại quay về?”

Giọng nói Diệp Sầm không nén được sự kinh ngạc.

“Nhớ nhà thì trở về, không phải lời mẹ từng dặn à?”

“Giờ con về thì mẹ lại ngạc nhiên thế.”

Khóe môi anh ta khẽ nhếch lên, như cười như không.

“Là con không được về nhà này, hay là mẹ đang làm chuyện gì mờ ám?”

Từng câu đều gọi “mẹ”, nhưng từng chữ như găm cả gai nhọn.

Tôi nghe mà cau mày.

Từng có thời gian quan hệ giữa Thẩm Diệp Châu vô cùng căng thẳng, tốt xấu vẫn gọi một tiếng “mẹ”.

Hiện giờ tiếng “mẹ” cũng chẳng muốn gọi, nhưng lại xưng hô với cha mẹ Tưởng Điềm là cha mẹ.

Mấy năm qua rốt cuộc còn xảy ra chuyện gì…

“Phu nhân.”

Thường Bân đột nhiên vội vã đi về phía sau tôi.

Suy nghĩ bỗng bị cắt ngang, tôi nghi ngờ quay lại.

Diệp Sầm nằm trên sofa gỗ lim, hô hấp dồn dập, gương mặt luôn bình tĩnh trở nên xanh mét.

Tôi không khỏi lo lắng.

Vì Thường Bân vừa đi, nên tôi cảm giác xung quanh bỗng trở nên bức bách.

Thậm chí tôi còn ngửi thấy được mùi rượu nhè nhẹ trên người Thẩm Diệp Châu.

Đối với tôi, khoảng cách này quá nguy hiểm.

Đổi lại ở địa điểm khác, tôi có thể bình tĩnh đập phá.

Chỉ duy ở Thẩm gia, diễn trò trước mặt Diệp Sầm, tôi không thể nào cười cợt hay tức giận chửi mắng.

Khiến tôi trở thành chú hề rẻ rúng hơn.

Tôi coi như không có chuyện gì xảy ra, lùi sang bên cạnh hai bước, muốn tránh xa Thẩm Diệp Châu.

Anh ta lại bước nhanh tới, vòng tay qua eo tôi, dẫn tôi đến trước mặt mẹ anh ta.

Cánh tay anh ta như bức tường đồng vách sắt.

Tôi muốn dính mình tại chỗ, nhưng không thể, chỉ có thể mặc anh ta kéo về phía trước.

“Muộn thế này rồi mà mẹ yêu của con vẫn phải tiếp khách trong nhà, thật vất vả quá.”

Thẩm Diệp Châu dùng sức ấn mạnh tôi ngồi lên ghế sofa, “Vừa rồi đàm phán thương lượng chuyện gì vậy, nói cho con nghe chút nữa.”

“Tiểu Thường, đưa Ninh tiểu thư về.”

Diệp Sầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cả người u ám.

Tôi vâng lời đứng dậy.

Lại bị Thẩm Diệp Châu kéo trở về.

“Dù gì hiện giờ con cũng là chủ hơn phân nửa của Thẩm gia, mẹ làm thế này có phải không chừa chút mặt mũi cho con không?”

Anh ta chỉnh lại đồng hồ trên tay, vẻ mặt biếng nhác, nhưng mỗi lời nói đều là sự đe dọa.

Phía trước có Diệp Sầm nhìn chằm chằm tôi như hổ rình mồi, giờ lại thêm Thẩm Diệp Châu quái gở dồn ép.

Tôi chạm vào chiếc điện thoại lạnh như băng trong tay, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Sau ba năm, tôi đã không còn tâm trạng nào để can thiệp vào chuyện gia đình nhà họ nữa rồi.

Tôi muốn buông bỏ rời đi, nhưng trên tay chỉ có tấm thẻ căn cước giả.

Không có sự giúp đỡ của Thường Bân, dù có bắt xe nào thì tôi cũng không thể nhận diện được để vào trạm.

Ngay khi cả ba chúng tôi đều giằng co, Diệp Sầm lại lên tiếng:

“Không phải con muốn biết ba năm trước đã xảy ra chuyện gì à, để cô ấy đi đi, mẹ sẽ nói cho con biết.”

“Ai mà biết mẹ có nuốt lời không, so với mẹ, con muốn nghe cô ấy nói hơn.”

Giọng điệu Thẩm Diệp Châu hơi tẻ nhạt.

Diệp Sầm giễu cợt, “Con muốn nghe cô ta nói, nhưng phải xem cô ta có tình nguyện kể cho con không đã."

Mọi ánh mắt đều dừng lại trên người tôi.

“Tôi không có nhu cầu ôn chuyện cũ với bạn trai cũ.”

Tôi nhếch môi, cười cợt, “Tôi sợ Cố Kiêu nhà tôi sẽ ghen.”

Thẩm Diệp Châu một cước đạp đổ bàn trà.

Tay anh ta nắm chặt thành quyền đến nỗi gân xanh nổi lên, như thể tia chớp chứa sức mạnh hủy diệt ẩn sau đám mây đen.

Tôi biết, hiện giờ anh ta vô cùng giận dữ, nhưng tôi chẳng có lấy một chút cảm giác thành tựu.

Là người yêu cũ của anh ta, tôi luôn biết cách đ.â.m thế nào để khiến anh ta đau đớn tột độ nhất.

Khi ở bên anh ta, tôi chưa bao giờ nghĩ đến một ngày này, tôi sẽ lợi dụng sự hiểu biết về anh ta để làm tổn thương anh ta.

Ba năm qua, tôi đã khiến anh ta đau thấu tâm can…

“Đi thôi.” Tôi đứng dậy gọi Thường Bân.

Anh ta nhìn về phía Diệp Sầm.

Diệp Sầm gật mạnh đầu.

Ra đến ngoài, bước được ba bước Thường Bân lại quay đầu lại, có lẽ là lo cho an nguy của Diệp Sầm.

“Nếu không đi, có thể anh sẽ hối hận đấy.”

Tôi sẽ dừng lại ngay.

Thường Bân giật mình, bước chân thoáng chốc nhanh hẳn lên.

Lúc này, Thẩm Diệp Châu không ngăn cản nữa.