Thuyền Về Bến

Chương 13: Du lịch 3




Ánh ban mai đầu tiên buông mình xuống, Châu Tiểu đã tỉnh. Cô không hiểu mình thiếp đi như thế nào và còn nằm trong ngực Triệu Phiếm Châu, từ quay lưng chuyển thành mặt đối mặt. Dựa vào tư thế ngủ xấu không thể xấu hơn của mình, cô đoán anh cũng mất nhiều sức lực để ôm cô vào lòng.

Tia nắng sớm mai ấm áp mơn man gương mặt anh, rèm mi đổ bóng trên mặt. Châu Tiểu thầm xuýt xoa, tên này cao đúng chuẩn người mẫu, sao lại quan hệ với mình cơ chứ? Chẳng lẽ mẹ cô cầu thần bái Phật nhiều nên cô được thần linh phù hộ ư? Thần thánh phương nào cũng được, thật sự rất cảm ơn sự hiển linh của ngài.

Ánh nắng dần chói chang, mí mắt Triệu Phiếm Châu rung rung, dường như sắp tỉnh dậy. Thế là Châu Tiểu vội nhắm nghiền mắt, giả vờ như chưa tỉnh, nếu cô bị bắt quả tang ngắm lén anh thì không biết sẽ bị anh chế giễu thế nào nữa.

Triệu Phiếm Châu choàng mở mắt, ừm… cánh tay hơi tê, rồi nhìn sang Châu Tiểu đang gối đầu trên cánh tay mình. Khuôn mặt cô như được ánh nắng dát lớp vàng lấp lánh, thật sự rất muốn cắn một cái.

Sao anh có cảm giác mắt cô hơi rung rung nhỉ? Giỏi lắm, giả vờ ngủ phải không? Anh kề sát mặt cô rồi cúi xuống cắn nhẹ má: “Giả vờ nữa à, dậy cho anh.”

“Á! Sao anh cắn em hả?” Cái tốt không học, thuvienngontinh.com chỉ học cái xấu.

“Tưởng chỉ mình em có răng thôi à?” Anh nhìn cô bằng ánh mắt cực kì vô lại: “Anh biết em thèm muốn anh từ lâu lắm rồi, giả vờ chưa tốt đâu.”

Thần Phật của con ơi, ban nãy con còn mới khen hắn cao đúng chuẩn người mẫu, vậy mà chỉ được cái vẻ bề ngoài, còn bên trong thối rữa.

“Nhanh lên nào, hôm nay chúng mình sẽ đi hồ Lugu.” Triệu Phiếm Châu kéo cô dậy khỏi giường, thế nhưng Châu Tiểu nằm lì trên giường, sống chết không chịu dậy.

“Anh đánh răng rửa mặt trước đi, em muốn nằm thêm một lúc nữa, sẽ nhanh thôi.” Cô đề nghị.

“Không được. Dậy nào!” Chắc chắn đời trước tên này là Bao Công.

“Thật mà, phòng tắm chỉ có một mà người có tận hai. Anh đánh răng rửa mặt trước, em sẽ làm sau.” Cô nhắm mắt lại nói.

“…”

Sao yên tĩnh vậy nhỉ? Lẽ nào giận rồi? Châu Tiểu mở hé mắt, mẹ ơi, hắn lại dùng chiêu đó! Cái mặt này đẹp trai thật đấy, nhưng mà lúc nào cũng phóng to bừ bự trước mặt mình thế này, thì sớm muộn gì mình cũng sẽ phát bệnh tim mà chết.

“Giờ tỉnh hẳn rồi chứ? Dậy thay quần áo thôi.” Anh nói rồi quay đi đánh răng, tên này thay đổi xoành xoạch, thích dùng trò hèn hạ! Châu Tiểu bất lực, đành bò dậy thay quần áo.

Khi đặt chân xuống Vân Nam ngày hôm qua đã khá muộn, căn bản Châu Tiểu không quan sát được quang cảnh nơi đây, với lại lúc đó cô rất sợ người nào đó có thể nổi “cơn thú tính” nên chẳng nhận ra mình đã ở Vân Nam. Bây giờ đi trên đường cô mới phấn khởi vô cùng, cảnh vật xung quanh vốn chỉ có thể xem trên mạng mà giờ đây có thể nhìn thấy tận mắt, và cả người dân địa phương thuvienngontinh.com mặc trang phục dân tọc xinh đẹp chụp ảnh với khách du lịch. Cô ôm cánh tay anh, ngước lên hỏi: “Chúng mình sẽ đi cùng đoàn chứ? Hay là đi cùng với những du khách khác.”

“Anh đã từng đến Vân Nam, biết chỗ nào chơi vui, vì vậy chúng ta sẽ đi riêng.”

“Anh đến rồi á? Vậy sao anh không nói? Anh đến rồi còn vui gì nữa.” Châu Tiểu khó nén nổi thất vọng.

“Không chán đâu.” Anh đáp.

“Con khỉ ấy, sao anh dám chắc?” Cô buồn buồn.

“Em là đồ ngốc hả? Anh đã nói không thì sẽ không chán, lúc trước anh đâu đi cùng em.” Anh gí nhẹ trán cô. Trên thực tế, anh gần như đã đi hết nửa đất Trung Hoa này. Anh thường xuyên xách ba-lô lên và đi song chưa bao giờ anh cảm thấy hạnh phúc và… yên tâm như lần này.

“Aizz… Ai đó cũng biết nói lời ngon tiếng ngọt nha.” Châu Tiểu phấn khởi trở lại, cô quả là một đứa trẻ dễ dỗ dành.

Thực tế anh đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ, họ đi khoảng một giờ thì có xe đón. Sau khi lên xe, Châu Tiểu nhìn ra ngoài cửa sổ và xuýt xoa khung cảnh Tổ quốc mình đẹp tựa như tranh, đôi mắt không nỡ lòng bỏ sót một giây phút nào. Đâu có giống người nào đó, vừa lên xe đã dựa vào vai cô ngủ say như chết, vậy mà còn nói sẽ không chán đâu.

Đến nơi, họ xuống xe rồi ngồi thuyền. Triệu Phiếm Châu cho biết cái này được gọi là “thuyền máng lợn”, là phương tiện đi lại độc đáo của người Mosuo, thế nhưng cô nhìn thế nào cũng chỉ thấy nó giống cái ghe độc mộc, hơn nữa cái tên nghe rất buồn cười. Mà họ ngồi trong thuyền chẳng khác nào tự nhận mình là lợn. Nếu nó không phải là máng lợn thì cô cũng không cảm thấy khó xử.

Họ đi bộ xung quanh làng Mosuo, người Mosuo đã quá quen khách du lịch, còn cô cảm thấy mọi thứ đều rất mới mẻ, nhìn thấy cái gì cũng hỏi. Khi Châu Tiểu hỏi những câu như “Họ theo xã hội mẫu hệ ư?”, “Họ thật sự không thể kết hôn á?”, hay “Có phải buổi tối vụng trộm phải đi thuvienngontinh.com qua nhiều đường quá nên gọi là “cưới đi” không?”, Triệu Châu đều bịt miệng cô: “Đừng hỏi lung tung, đó không phải vụng trộm.” Giả sử vào một ngày nào đó cô bé này sẽ bị một người đi đường đập cũng không lạ, cứ thích nói linh tinh!

Cô gật đầu, ra hiệu anh buông tay: “Vậy một cô gái có thể có nhiều bạn trai à?” Cô hạ giọng, đôi mắt vẫn lén nhìn loanh quanh, như thể đang thực hiện hành vi phạm tội vậy.

Triệu Phiếm Châu cố nén cơn kích động, trả lời câu hỏi của cô: “Mối quan hệ của họ được gọi là ngang bằng – mối quan hệ là 1-1. Mối quan hệ này khá cởi mở, nói chung là không đòi hỏi bất kỳ thủ tục nào. Khi một mối quan hệ kết thúc thì có thể bắt đầu một quan hệ khác.”

“Dừng…  Hóa ra là vậy, em còn tưởng có thể yêu đương với mấy người cùng một lúc, làm em suýt nữa muốn ở lại đây, vậy mà chẳng khác mấy.” Châu Tiểu mất hứng.

“Ở lại đây phải không? Giỏi, vậy anh quay về xé luôn vé máy bay, cho em yên tâm ở đây cưới đi. Để xem bao giờ em mới về được nhà.”

“Đùa thôi mà, em yêu anh nhất, một nghìn bạn trai chẳng sánh nổi bằng anh.” Mẹ từng nói khi nào cần nịnh nọt thì nên nịnh nọt.

Anh hừ một tiếng, vẻ mặt khinh thường: thuvienngontinh.com “Ngược lại, anh nghĩ một nghìn bạn gái chắc chắn hơn em đấy.” Á!!!! Không biết ngộ sát bị kết án mấy năm đây!

“Ồ, sao họ khỏe thế nhỉ?” Châu Tiểu nhìn thấy rất nhiều phụ nữ Musuo đeo một chiếc gù rất to sau lưng, có rất nhiều đồ vật đủ loại kiểu dáng, thậm chí là một đứa trẻ.

“Từ bé họ đã đeo cái đó nên quen rồi”

“Cái này có thể thành thói quen ư? Vậy em đã quen với việc anh độc mồm độc miệng đến nỗi thành trăm độc chẳng thể xâm nhập nổi ư?” Cô nhìn anh.

“…”

Hết chương 13