Thuyền Về Bến

Chương 12: Du lịch 2




Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Xưa nay cô chưa từng nghĩ đến vấn đề chỗ ở khi du lịch, Châu Tiểu nóng gan nóng ruột và khi Triệu Phiếm Châu nhận thẻ phòng từ tay nhân viên tiếp tân, cô cũng chực trào nước mắt.

Một thẻ! Một thẻ! Chỉ một thẻ!

Triệu Phiếm Châu nhìn dáng vẻ sốt sắng của bạn gái thì nói vẻ giận dỗi: “Yên tâm đi, anh không thịt em đâu mà sợ, anh đặt phòng đôi.” Phòng đôi vẫn là một phòng, nếu cô ngáy anh sẽ nghe thấy thôi. Không, không phải vấn đề ngáy ngủ mà là vấn đề an toàn, nếu nửa đêm anh nổi “cơn thú tính”, mình phải làm sao bây giờ?

Anh mở cửa phòng đi thẳng vào, cô đành bước theo sát sau, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Sao không đặt hai phòng…”

“Nếu em không muốn bị anh nghe thấy thì phiền nói nhỏ lại.” Triệu Phiếm Châu đang đi bỗng dừng lại, Châu Tiểu không để ý liền đâm sầm vào: “Đậu, sao anh tự dưng dừng làm gì?

“Em vừa nói gì đấy…” Triệu Phiếm Châu nhìn cô bằng ánh mắt đầy cảnh cáo.

Châu Tiểu xuýt xoa cái mũi của mình, cười hì hì: “Không, không, em nói khi anh tấp vào một bên nhớ thông báo trước một tiếng.” Tấp vào một bên? Cô ấy tưởng mình đang lái xe chắc. Lật mặt quá nhanh. Anh thật sự hết cách với bạn gái mình, trợn mắt rồi cất va-li.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Châu Tiểu ngồi trên một chiếc giường, còn Triệu Phiếm Châu thay đổi một cái PSP khác ở trong túi rồi cũng nằm xuống giường. Cô giật mình, khẽ dịch người sang bên cạnh, anh chẳng thèm để ý cô mà chú tâm chơi game của mình.

Khoảng hơn mười phút sau, Châu Tiểu phát hiện bạn trai mình quả thực nghiêm túc chơi game thì thở phào nhẹ nhõm, cùng nằm xuống và bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Hai người cùng nằm trên một chiếc giường, anh đang chơi game, chẳng lẽ… đây chính là “lăn giường” như trong truyền thuyết? …Ha ha, ngượng ngùng quá,… Mải suy nghĩ… buồn ngủ quá… Không bao lâu sau cô mơ màng ngủ thiếp đi, bấy giờ Triệu Phiếm Châu mới bỏ PSP xuống và khẽ thở dài. Ở trong tình trạng căng thẳng quá độ, cô ấy nhanh chóng mệt mỏi, nhưng mà… có cần phòng anh như phòng trộm vậy không? Anh đắp chăn lên rồi hôn nhẹ lên môi cô, sau đó nằm bên cạnh tiếp tục chơi game.

Châu Tiểu ngủ rất ngon, Triệu Phiếm Châu đặt chiếc PSP xuống lần nữa. Nhìn vào đồng hồ trên tường thì đã sắp 10 giờ rồi, anh bèn gọi cô dậy đi tắm. Vì thế, anh nằm lên người cô gọi: “Dậy thôi, đi tắm nào.”

Châu Tiểu nhập nhèm mở mắt, giật mình vì cái đầu to đùng trước mặt: “Á! Anh muốn làm gì?”

Triệu Phiếm Châu lườm cô bạn gái nhà mình: “Không làm gì cả, gọi em dậy đi tắm chứ sao!”

May quá may quá, không phải nổi “cơn thú tính”, Châu Tiểu thở phào lần nữa, đẩy anh trên người mình ra: “Vậy anh để em đứng lên đi.”

“Không muốn.” Triệu Phiếm Châu dồn hết sức mình xuống người cô: “Ngược lại là em, dám coi anh như kẻ háo sắc, anh cần gì phải khách sáo với em.”

“Đâu có. Anh hoàn toàn hiểu lầm rồi, sao em có thể coi anh là kẻ háo sắc được? Anh không biết em sùng bái anh thế nào đâu, anh chính là Liễu Hạ Huệ sắc ngồi bên mà lòng không loạn.” Cô nói lấy lòng.

“Thật không?”

“Thật mà!”

“Được rồi.” Anh lật xuống khỏi người cô: “Em nhanh chóng đi tắm đi.”

Cô nhanh nhảu dậy khỏi giường, chộp lấy quần áo xong lao ngay vào trong phòng tắm. Còn Triệu Phiếm Châu chắp tay ra sau gáy, nhàn nhã nhìn cái mông cô như lửa đốt vòng qua vòng lại.

Cho đến khi tiếng nước chảy vang lên, anh mới dậy khỏi giường, ừm… cô ấy tắm ở bên trong… Anh tự dưng thấy khát nước, phải uống nước lạnh, phải, uống nước lạnh. Anh uống một cốc nước xong, cuối cùng mới thấy ổn hơn đôi chút.

Sau khi Châu Tiểu tắm xong và ra ngoài thì đến lượt anh thở phào. Cô mờ mịt, chẳng hiểu vì sao anh cầm quần áo lao nhanh vào trong phòng tắm. Sao vậy nhỉ? Gấp gáp vậy ư? Sao không nói sớm? Cô có thể nhường anh tắm trước mà.

Triệu Phiếm Châu ở trong phòng tắm trong hơn nửa tiếng, Châu Tiểu cầm chiếc PSP mà anh ném trên giường chơi mà cảm thấy là lạ trong lòng, con trai tắm rửa đều lâu vậy ư? Lẽ nào anh ấy muốn chăm sóc da? Cô bắt đầu tưởng tượng ra đủ cảnh, vô thức bật cười.

Khi anh bước ra thì thấy bạn gái mình đang cầm PSP cười khúc khích, tóc còn nhỏ nước. Thế là anh quay lại phòng tắm, lấy một chiếc khăn và ném cho cô: “Em lau khô tóc đi.” Châu Tiểu nhận chiếc khăn rồi quàng nó lên, tiếp tục chơi game: “Đợi chút nữa, em chơi xong ván này đã.”

Anh khẽ lườm, một lúc sau thấy cô không hề phản ứng, anh bèn đi đến cầm khăn lên lau tóc cho cô.

“Ối~~~~ Đừng chạm vào đó ~~~~ Ái ~~~~ Đậu. Toi rồi.” Châu Tiểu bực bội ném chiếc PSP xuống: “Đúng là cái game cùi.” Cô muốn nhận cái khăn từ tay anh nhưng anh hất ra: “Để anh.”

Cô nhún vai, mặc kệ anh.

“Thân mật? Sau này còn tốt với em vậy không?” Anh không quan tâm mà tiếp tục lau tóc: “Mai chúng ta đi thăm hồ Lugu phải không?”

“Cái hồ Lugu của dân tộc Mosuo ấy hả?”

(Mosuo là một nhóm dân tộc nhỏ sống ở tỉnh Vân Nam và Tứ Xuyên, Trung Quốc)

            “Ừm”. Tóc gần như khô ráo, anh cất khăn vào phòng tắm.

Khi anh đi ra lần nữa, cô đã đắp chăn kín người, đang chuẩn bị ngủ thì anh đi về phía giường cô. Châu Tiểu đã nằm xuống bỗng dưng bật dậy: “Ớ… Giường anh bên kia mà…”

“Anh nghĩ chiếc giường này có vẻ ngủ ngon hơn.” Triệu Phiếm Châu cười vẻ xấu xa.

“Làm gì có! Như nhau cả mà.” Cô quấn chặt chăn vào người, cứu người~~~ (> _ <)

Anh vẫn đang bước từng bước lại gần cô và giường của cô.

“OK OK OK, cái giường này cho anh đấy, em ngủ ở giường kia.” Con gái nhà lành không đấu với con trai háo sắc, cô lật chăn xuống giường. Ngay trước khi đôi chân cô chuẩn bị đặt xuống sàn một giây, đất trời như rung chuyển, Triệu Phiếm Châu ôm ngang cô lên rồi ném xuống giường: “Không cần, cái giường này đủ cho hai người ngủ.”

Anh đè trên người cô, lúc nói chuyện thở nhè nhẹ vào tai khiến cô ngứa không chịu được, nghiêng đầu sang một bên: “Có gì từ từ nói, để em dậy trước đã.”

“Anh đang nói rất từ từ mà.” Anh lại thở vào tai khiến cô phát điên, đẩy mạnh mặt anh ra: “Đừng áp sát vào em.”

“Tôi đang nói điều đó rất tốt.” Anh hét vào và ra, làm cô phát điên, và cô đẩy mạnh khuôn mặt anh.

“Đừng mà.” Đừng mà? Hành động tay cứa ngang của Tiểu Lộc chợt hiện lên trong tâm trí cô.

Đừng mà phải không? ~~~~ (╰_╯) #

Cô bất chợt đưa môi lại gần, cắt mạnh vào cổ anh.

“Á, em là chó hả? Thích cắn người thế à?” Triệu Phiếm Châu lật khỏi người cô, xoa cái cổ mình.

Biết đau chưa? ╭ (╯ ^ ╰) ╮ Hừ! Thường xuyên phiêu bạt giang hồ, sao không rút được? Hãy bổ đại đao xuống cổ kẻ háo sắc kia ~~~~

Cô định xuống khỏi giường, thế nhưng cái tay to của Triệu Phiếm Châu chộp lại, ôm chặt eo làm cô không thể di chuyển được.

Cô vùng vẫy hai lần song thật sự vô ích, không còn cách nào khác bèn đau khổ ngoảnh lại giảng đạo lý với anh: “Đây là giường đơn, hai người ngủ khó chịu lắm.”

“Em vừa cắn anh đấy.” Giọng điệu của anh chẳng khác nào đứa trẻ con hết sức vô lại.

Mẹ nó! Không cắn thì anh có thả không? Trong đầu Châu Tiểu có một đống OS, thế nhưng không dám thốt ra, không nên so cao thấp với sói đói nửa thân dưới. Vì vậy cô cố thuyết phục anh: “Xin lỗi mà, anh mệt cả ngày hôm nay rồi, mau ngủ đi, em cũng muốn ngủ lắm rồi.”

“Thế em cứ ngủ đi.” Triệu Phiếm Châu một tay ôm eo cô, một tay thò vào chăn, sau đó đắp chăn che kín hai người.

Tên này là người ngoài hành tinh phải không? Không hiểu được ngôn ngữ Trái Đất à?

“Ý em là, em muốn sang giường khác nằm.” Cô cố gắng nói bằng giọng ôn tồn nhất.

“Sao phải ngủ ở giường khác?” Mẹ nó, giả vờ hồn nhiên ngây thơ cái gì, nào ai không biết “lòng muông dạ thú” của anh?

“Bởi vì để trống một giường lãng phí lắm, với lại ngủ sẽ thoải mái hơn.”

“Anh cảm thấy thế này mới thoải mái nhất.” Anh ghì chặt cô, mặt kề bên cổ.

“Em không thích.” Giọng cô đột ngột trở nên rầu rĩ.

Hình như đùa hơi quá rồi chăng? Triệu Phiếm Châu hơi sợ, quay người cô để hai người mặt đối mặt: “Sao vậy em?”

Cô giấu mặt trong chăn, không muốn ngẩng nhìn anh.

“Sao vậy?” Anh cố gắng kéo đầu cô ra.

Bị kéo ra, cô sợ sệt tránh né, không dám nhìn thẳng: “Em sợ.”

“Em vừa mới nói anh là Liễu Hạ Huê cơ mà, sao còn sợ nữa?” Sao vậy chứ? Quá gian xảo, tại sao giờ đổ lỗi cho cô?

“…”

“Anh biết rồi! Em yên tâm ngủ đi, anh chưa thèm ăn vậy đâu!”

Cô cực kì tức giận. Gì mà chưa thèm ăn? Cô kém thế cơ à? Cô định cãi lại song nghĩ kĩ đành thôi, anh hùng không chấp thiệt thòi trước mắt.

Năm phút sau, cô vẫn nằm trong vòng tay anh, thế là chọc chọc ngực anh: “Ê…”

“Không lộn xộn.” Dữ dằn vậy…

Thêm năm phút nữa trôi qua, cô ngắm anh nhắm chặt mắt, lại chọc ngực: “Ê…”

“Đã bảo em không lộn xộn rồi, gì vậy?” Dữ dằn quá thể…

“Không, em muốn sang giường bên kia.” Cô thì thầm trả lời.

“Im miệng! Anh đã nói không làm gì em mà, em còn ồn ào nữa anh không khách sáo đâu.” Triệu Phiếm Châu như sắp điên, cô cảm thấy không hay rồi, chọc gì mà chọc!

“Ờ…” Châu Tiểu không dám nói gì nữa.

Năm phút, năm phút, năm phút… Không! Cô không thể chịu nổi, bàn tay nhỏ xinh lén lút tới gần, chọc chọc chọc…

“Em lại sao nữa?!” Anh choàng mở mắt lườm bạn gái. Trời ơi, lườm cô gì hả, cô cũng đâu có muốn.

“Em muốn nói là, à, ờm… có nên tắt đèn không?” Cô dè dặt hỏi một cách cẩn thận.

“…”

“Nếu anh quen ngủ có ánh sáng thì có thể bật đèn ngủ, em sẽ làm quen dần.” Cô bổ sung một câu.

Triệu Phiếm Châu ngồi dậy, với tay tắt đèn rồi nằm xuống, lần này ông nằm ngửa, không ôm cô nữa. Cô nhẹ nhàng quay lưng lại với anh, cố gắng cách anh càng xa càng tốt, nhưng dù sao đây cũng chỉ là giường đơn, cô ấy vẫn có thể cảm thấy sức nóng của anh tỏa ra mọi hướng.

Trong bóng tối, cô và hơi thở của anh dường như phóng đại, cô âm thầm nuốt nước bọt, mau ngủ đi, mau ngủ đi, chết tiệt! Biết trước thế này đã không ngủ, giờ không tài nào ngủ được, nên làm gì đây?

Triệu Phiếm Châu bên này cũng không phải tốt hơn là bao, mùi sữa tắm thoang thoảng trên người cô ấy tỏa ra khiến anh đứng ngồi không yến, rõ ràng cùng sử dụng một loại sữa tắm của khách sạn mà tại sao mùi trên người cô ấy thơm đến vậy?

Anh không kìm lòng được bèn dựa vào gần cô, tay vòng qua eo, cơ thể kề sát, mặt vùi vào cổ, khẽ hít hà. Rõ ràng cả người Châu Tiểu cứng đơ, không dám động đậy.

“Anh bảo đảm không làm gì đâu, mau ngủ nào.” Tiếng anh cất lên trong ​​trong bóng tối cực kì lôi cuốn, rất… mê hoặc.

Ôi, đêm dài dằng dặc, gối đơn khó ngủ, gối đôi say sưa.

Hết chương 12