“Mẹ nó, tiếng phổ thông có gì hay mà kiểm tra, cái để nói thôi mà, nghe hiểu là được rồi. Cậu nói xem, tiếng phổ thông mang khẩu âm Hồng-Đài thì sao? Từ bé đến giờ tớ xem phim Đài mà lớn, không mang giọng Đài Loan chẳng lẽ mang giọng Đông Bắc chắc? Tớ là người Triều Sán thì làm sao? Giọng mũi trước hay giọng mũi sau tớ đâu có phân biệt được. Tớ thích nói Thiên An Môn thành Thiên An Mông đấy, thì sao nào? A……. tớ muốn điên mất!” Châu Tiểu lầm bầm suốt cả quãng đường.
Cô bạn cùng phòng không khỏi liếc xéo: “Phàn nàn suốt cả đường đi mà cậu chưa thấy đủ hả?”
Cô bạn này có biệt danh là Tiểu Lộc. Sở dĩ có biệt danh này là do chiều cao khiêm tốn và có một chữ “Lộ” trong tên.
“Tớ chưa mắng đủ đâu. Tiếng Hán đối ngoại nghe có vẻ hay lắm, vẻ vang lắm nhưng nào có mấy ai quan tâm bọn mình học ra sao đâu? Mẹ nó, tớ muốn dạy tiếng Trung cho bọn nước ngoài thì cần phải học lên Tiến sĩ, còn đám nước ngoài đó dạy tiếng Anh cho bọn mình lại chẳng cần bằng Tiến sĩ. Nếu qua môn tiếng phổ thông này có thể tìm được việc cho tớ, tớ sẽ mẹ nó dốc hết tâm huyết để thi đỗ… Ê, sao đứng yên vậy?”
Châu Tiểu ngước nhìn Tiểu Lộc, những đứa cao thật đáng ghét, nói chuyện chỉ tổ mỏi cổ. Liếc theo ánh nhìn của Tiểu Lộc, giờ cô đã biết thế nào là sấm sét giữa trời quang. Nó chính là thế này đây.
Triệu Phiếm Châu ấy thế mà xuất hiện trước mặt cô. Ok, fine!
Tiểu Lộc nhăn nhó mặt mày, có cần nắm chặt tay thế không chứ? Cô cúi đầu quan sát Châu Tiểu đang nắm tay mình rất rất chặt. Đại tiểu thư ơi, người có thù với cậu là anh ta chứ không phải tớ!
“Nói chuyện nhé?” Triệu Phiếm Châu thốt ra câu mà mặt lạnh tanh.
Châu Tiểu càng nắm chặt tay hơn, không đáp lại và đi vòng qua người Triệu Phiếm Châu như tránh cái thùng rác bị đặt tùy tiện bừa bãi giữa đường cái. Tiểu Lộc gần như là bị cô kéo lê đi, người be bé mà sức không hề bé tí nào.
Phiếm Châu quan sát nghiên cứu tay hai người, định bước theo sau nhưng chợt dừng lại. Được lắm, em trốn được một lần nhưng không trốn được cả đời đâu.
Trong phòng thi, Tiểu Lộc dò xét Châu Tiểu đang ngồi im như hến: “Cậu vẫn ổn chứ!”
Châu Tiểu ngây thơ vô (số) tội nhìn bạn mình: “Cái gì ổn cơ?”
Tiểu Lộc không hỏi nữa, cậu cứ giả vờ tiếp đi.
Thi môn tiếng phổ thông xong, Châu Tiểu bảo lên thư viện mà đường lên thư viện ngược hướng với đường về nhà. Tiểu Lộc không nói gì, nhưng mọi người đều ngầm hiểu.
Khi ra khỏi thư viện trời cũng đã tối, hai người quay về kí túc xá lấy thẻ ăn cơm để ăn tối. Dọc đường đi, Châu Tiểu vẫn nắm chặt tay Tiểu Lộc, nhẹ run. Mãi đến khi về tới kí túc xá Châu Tiểu mới thở phào một hơi, không biết là nhẹ nhõm hay thất vọng nữa.
Cầm lấy thẻ cơm, hai người vội vàng chạy xuống dưới tầng, cố gắng đến nhà ăn trước giờ tan học, bởi đợi đến lúc ấy nhà ăn không thể dùng mấy chữ chật như nêm như cối để hình dung nữa, kế hoạch hóa gia đình là để áp dụng cho mấy trường hợp như này đây.
Hai người đứng một lúc thì trông thấy Triệu Phiếm Châu. Anh vẫn luôn vậy, giữ cái mặt không cảm xúc y như pho tượng của mình trước mọi người,
“Cùng ăn cơm nhé?” Anh đứng thẳng nhìn Châu Tiểu.
Chậc…chậc…chậc… Tiếng phổ thông nói sõi thật! Cô nàng Châu Tiểu vừa thi xong môn tiếng phổ thông bây giờ khó chịu nhất là nghe thấy ai nói tiếng phổ thông tròn vành rõ chữ, đặc biệt là phát ra từ miệng tên này.
Đi vòng qua anh, vòng qua cái thùng rác thứ hai trong ngày.
Anh chẳng nói gì nữa, cứ lẳng lặng theo sau hai người. Châu Tiểu có thể cảm nhận được anh đi đằng sau, không xa không gần, tầm khoảng hai mét, thôi coi như hắn đang xếp hàng ở ngân hàng vậy. Khi ăn cơm, anh ngồi cạnh cô, cô muốn đổi chỗ nhưng nghĩ lại lại thôi. Một bữa cơm trôi qua trong yên lặng, cơm nước xong Triệu Phiếm Châu lại theo sau hai người về kí túc xá nữ. Ngay lúc hai ngời định lên tầng thì anh cất lời: “Châu Tiểu, mình nói chuyện một chút đi.” Bước chân cô khựng lại nhưng vẫn không ngoảnh lại mà đi thẳng lên tầng.
“Cậu định không nói chuyện với hắn nữa thật à?” Cuối cùng Tiểu Lộc không nén nổi hỏi Châu Tiểu.
“Chẳng có gì hay đáng nói cả, ngu ngốc một lần là đủ rồi, mà…” Châu Tiểu ra vẻ đáng thương: “…Tớ thông minh như thế, hồi đấy chắc chắn là bị ma nhập mới trượt chân như thế!” Tiểu Lộc trợn mắt, thôi vậy, ai tạo nghiệp người đó gánh.
Châu Tiểu thu quần áo trên ban công, ánh mắt thỉnh thoảng lại đảo xuống dưới tầng, anh vẫn còn đứng ớ đó. Tiểu Lộc gọi điện thoại cho bạn trai, âm thanh đứt quãng truyền đến tai cô giữa không khí: “Đừng… Sến thế ai muốn gọi chứ… Ờ, vậy anh gọi trước đi… Được rồi…” Tiếng nói chuyện nhỏ dần nhưng vẫn nghe ra hai chữ “chồng ơi”. Châu Tiểu muốn làm ra vẻ mặt buồn nôn nhưng sau đó lại cười, giữa những người yêu nhau luôn tồn tại một thế giới nhỏ rực rỡ long lanh, chẳng qua người nào đi ngang qua bị đánh trúng dễ muốn chết lắm.
Trước đây Châu Tiểu cũng từng ầm ĩ với Triệu Phiếm Châu như vậy: “Này, bạn trai Tiểu Lộc cũng gọi nó là vợ, sao anh lại gọi em bằng họ?”
Triệu Phiếm Châu ngẩng đầu ra khỏi sách quan sát cô, mặc kệ cô rồi lại cúi đầu đọc sách tiếp.
“Này, anh làm gì mà không thèm để ý đến em vậy hả? Này… Anh cũng bất lịch sự quá đấy… Này…” Cô vừa lải nhải vừa kéo ống tay áo của anh. Anh bị cô làm phiền không chịu được nên tức giận nói: “Em cũng đừng gọi anh là này nữa!” Ồ, ra vậy… Thì ra vẫn có người thích so đo cơ đấy!
“Được rồi, vậy em muốn anh phải gọi em là gì?” Triệu Phiếm Châu hơi lườm.
Cô trưng vẻ mặt vô tội: “Không thì… Nên gọi thế nào nhỉ ~ Hay em gọi anh là ‘tướng công ơi’ được chứ, ít nhất nghe cổ hơn “chồng ơi”.”
Triệu Phiếm Châu hơi miễn cưỡng: “Anh sẽ không gọi em là ‘nương tử’ đâu.”
“Hay gọi em là vợ, em yêu, không thì bé yêu hay darling cũng được.”
“Vậy em có muốn được gọi là “nhà tôi” không?”
Được! Em xem anh có thể giả vờ đến bao giờ! Châu Tiểu lại gần anh, kề má lên vai anh: “Chồng ơi… Anh yêu… Chồng ơi… Chồng ơi…”
Ha ha, tai người nào đó đang đỏ kìa, lan xuống cổ và sau đó là mặt… Quan Công ra đời như vậy đó.
Triệu Phiếm Châu nhanh chóng hồi phục lại trạng thái ban đầu, Châu Tiểu cảm thấy môi âm ấm, đến khi hoàn hồn lại, Triệu Phiếm Châu đã quay đầu mất rồi, tiếp tục đọc sách như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tốt quá, hiếm khi thấy Quan Công thay đổi bất chợt.
“Ừ, được rồi, tớ ăn rồi, bye bye.” Tiếng cúp máy của Tiểu Lộc kéo Châu Tiểu quay về thực tại. Cô kiềm chế sự phấn khởi dưới sân, vội vàng thu dọn quần áo về kí túc xá.
…
Suốt một tuần sau đó Triệu Phiếm Châu vẫn xuất hiện đều đều một cách bất ngờ song chỉ lẳng lặng theo sau Châu Tiểu, hoàn tòa đóng vai người vô hình.
Trưa Chủ Nhật, Châu Tiểu xuống dưới tầng mua cơm trưa cho bản thân. Cô là đứa ham ngủ nên thường ví mình như cái công tắc muốn ngủ chỉ cần đóng lại là được. Trước đây tên Triệu Phiếm Châu thường trêu cô là Doreamon có cái đuôi là công tắc, chỉ cần đóng là có thể ngủ ngay. Thèm vào, tại sao lại nhớ đến hắn rồi? Nói thêm, sao hôm nay không thấy cái tên bám dai như đỉa kia đâu nhỉ? Hôm qua trời lạnh, lạnh chết người mà hắn đứng dưới đó chỉ mặc một cái áo len mỏng…
Vừa về đến phòng thì điện thoại reo lên, Châu Tiểu nhìn thoáng qua là số lạ nên cô do dự không biết có nên nhận hay không. Thật sự cô từng bị một tên điên dọa cho sợ mất mật, có một người gọi cho cô liên tục và lải nhải “Mạt Linh, tha thứ cho anh đi mà”. Dẫu giải thích thế nào gã cũng không nghe, nói nào là anh nhận ra giọng em, nào là em đừng lừa anh, anh biết sai thật rồi. Kì lạ là nếu đúng là giọng người yêu gã thì sao nhận sai cả giọng nói? Ban đầu Châu Tiểu còn thương hại và nhẫn nại giải thích cho gã nghe nhưng sau lưng lại chửi gã thậm tệ bằng giọng Triều Sán. Và sau đó, cô thẳng tay lưu số của gã thành “Không muốn nhận”. Có một lần tắm xong, Châu Tiểu nhận được hai mươi mấy cuộc gọi nhờ của “Không muốn nhận” và cả hơn hai mươi tin nhắn không biết gã đang kể lể gì nữa.
Lại một lần khác, trong thời gian yêu đương với Triệu Phiếm Châu, điện thoại chợt vang lên, trên màn hình hiển thị tên “Không muốn nhận”, cô cười gượng gạo, sau đó nhấn phím nghe máy. Triệu Phiếm Châu nhìn cô vẻ là lạ: “Đừng nói là em “ngoại tình” đấy nhá?”, “Em cũng muốn lắm, nhưng tạm thời kĩ năng còn chưa luyện giỏi.”, “Cẩn thận anh chặt chân em đấy!”, “Anh không nỡ đâu.”, “Em có thể thử xem.”… Hừ, thật độc ác.
Tiếng chuông ngừng, Châu Tiểu nhún vai, may là không cần phải đắn đo có nên nhận hay không. Tiếng tin nhắn vang lên, cô mở ra: “Anh bị cảm cúm, sốt rồi, mua thuốc cho anh đi. Triệu Phiếm Châu.” Aha, quả thật trên thế giới này loại người nào cũng có. Cảm cúm cơ à, em cho anh trêu tới bến luôn! Đừng để ý đến hắn, đừng để ý đến hắn, đừng để ý đến hắn, đừng để ý đến hắn…
Hai tiếng sau, Châu Tiểu nằm trên giường nhìn trần nhà rất lâu, mãi sau mới ngồi dậy. Cô cầm điện thoại lên và nhắn tin trả lời: “Anh đang ở đâu?”
Nửa tiếng sau, cô cầm theo túi thuốc đứng trước một khu chung cư rất đẹp, hừ, kẻ có tiền đúng là biến thái. Vào trong thang máy rồi ra khỏi thang máy, đến khi đứng trước cửa nhà người ta cô lại thấy chán chường, tự hỏi sao mình lại đến đây cơ chứ? Hắn chết hay sống thì liên quan gì đến mình chứ? Phải, về nhà đi, song ngay lúc cô định quay lại chỗ thang máy, cửa bỗng nhiên được mở ra, Triệu Phiếm Châu trông tái nhợt đang dựa vào cửa.
“Vào thôi.” Giọng anh hơi khàn khàn, hình như bị cảm cúm thật. Châu Tiểu đưa túi thuốc cho anh nhưng anh không nhận lấy: “Vào trong được không?”
Cô nghe lầm rồi ư? Sao giọng anh lại cẩn thận đến mức không ngờ vậy nhỉ? Đi vòng qua anh, cô vào trong nhà và đặt túi thuốc lên bàn. Cô biết tầm mắt anh vẫn dõi theo mình. Cô khẽ thở dài: “Uống thuốc đi.”
Đây là câu nói đầu tiên của cô kể từ khi gặp lại anh.
“Ừ.” Anh không nén nổi sự vui sướng trong giọng nói.
Phải uống thuốc vui vậy à? Hừ!
Người nào đó uống thuốc xong lại thơ thẩn nhìn cô. Trước đây Châu Tiểu chưa từng thấy anh có vẻ mặt thế này, trông hơi đần, xem ra uống nhiều thuốc cảm cúm sẽ người người ta biến thành kẻ khờ.
“Nhìn gì đấy! Chưa thấy người đẹp bao giờ à? Đi ngủ!”
“Không muốn!” Ơ… người nào đó còn có sức phản kháng thì vẫn còn khỏe lắm.
“Anh không ngủ thì em về đây.”
“Anh mà đi ngủ em sẽ về mất.”
Xem ra người không học tiếng Trung cũng biết trăm sông đổ về một biển.
“Ngủ đi, em sẽ không về đâu.”
Anh lẳng lặng quan sát cô một chốc: “Vậy đến lúc anh dậy, em phải nghe anh nói rõ ràng chuyện đó đấy.”
Kẻ học kinh tế đều gian xảo như nhau, cái chiêu đánh rắn theo gậy[1] này không phải ai cũng có thể dày công luyện thành được.
“Ừm.”
Châu Tiểu nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, do uống thuốc nên Triệu Phiếm Châu ngủ rất say. Cô đứng lẳng lặng trước giường ngắm anh, anh gầy đi, do bị ốm nên sắc mặt hơi tái, lông mi dài, đôi môi luôn thường trực nụ cười như không… Khà khà, tên này lớn lên thật sự rất đẹp trai, nhớ hồi ấy cô rất mê muội vẻ đẹp trai ngời ngời của người ta.
Trong thư viện, anh chăm chú đọc sách, đôi mắt đẹp không to không nhỏ, ánh mắt sáng ngời, mũi cao, đôi môi gợi cảm. Châu Tiểu càng nhìn càng muốn chảy nước miếng.
“Này, rốt cuộc mẹ anh đã sinh anh kiểu gì mà trông vừa cao vừa ra đâu ra đấy vậy?”
“Dẫu sao cũng khác cách mà mẹ em sinh ra…” Lẽ nào đây chính cách mắng mà không tục người ta vẫn hay nói ư?
“Miệng anh quá độc.”
“Em thử nhiều thứ vậy rồi mà vẫn không hạ độc chết anh nhỉ!”
“Em thử nhiều lần rồi mà vẫn không bị ngộ độc.”
“Anh đang cười lời nói của em à?”
“…Em không thể im lặng hai giây à?”
“Ai bảo anh lớn lên đẹp trai vậy chứ?”
“…”
“Anh phải bảo vệ mặt mình nha, nhan sắc bị hủy hoại là em không cần anh nữa đâu.”
“…”
Đứng bên giường, trong đầu Châu Tiểu vang lên hai tiếng tranh cãi.
“Cậu muốn nghe hắn giải thích thật à? Đâu phải cậu không biết hắn giỏi ăn nói thế nào.”
“Nhưng mà không nghe chẳng lẽ cứ kéo dài vậy à?”
“Vậy nghe xong cậu sẽ tha thứ cho hắn à?”
“Không hẳn.”
“Cậu vẫn muốn tha thứ cho hắn, cậu đã quên mình khóc lóc gọi hắn bảo đừng đi khi ở sân bay nhưng hắn không thèm ngoảnh lại mà bước đi rồi à?”
“Nhưng mà có lẽ hắn có nỗi khổ trong lòng.”
“Nỗi khổ trong lòng á? Cậu tưởng mình đang đóng phim thần tượng à? Kiểu phim anh mang theo bệnh ung thư ra nước ngoại điệu trị ấy?”
“Có lẽ cũng đúng mà.”
“Ờ, thế đứa con gái cùng lên máy bay tên Giả Y Thuần với hắn đâu?”
Lên cung, bắn tên, “phập…” trúng giữa hồng tâm.
Châu Tiểu đang ngắm nhìn gương mặt say ngủ của anh, bất chợt nổi giận đùng đùng. Cô cúi người xuống, hung hăng ép hai má anh: “Anh dậy ngay cho em!”
________
[1] Nguyên văn là “đả xà tùy côn thượng” ngụ ý xem xét thời cơ,thuận theo tình thế mà có những hàng động đúng đắn, khôn ngoan để đạt được mục đích.