1
“Giang Độ, tối nay anh vẫn không về sao?”
Tôi lắng nghe giọng nói bình tĩnh của chính mình. Đầu dây điện thoại bên kia im lặng trong giây lát, rồi đơn giản nói: “Làm thêm giờ.”
“Được, vậy em ngủ trước đây, không đợi anh nữa.”
Tôi cúp điện thoại, nhìn tòa nhà văn phòng không một ngọn đèn sáng trước mặt, ánh mắt dừng lại ở vị trí văn phòng của Giang Độ. Thật ra khi chưa đến giờ tan ca của hắn, tôi đã đến dưới lầu của công ty, căn phòng ấy chưa từng sáng đèn. Không khí lạnh lẽo tràn ngập hơi thở, tôi không tiếp tục dừng ở đó nữa mà lái xe rời đi.
Đến thời điểm hiện tại, tôi không còn thắc mắc hắn đi đâu nữa.
Nếu tôi không biết bạn gái cũ của hắn, Lâm Mạn, đã trở lại vào tháng trước, thì hôm nay có lẽ tôi sẽ điên tiết cãi vã với hắn một trận.
Trong một bữa tiệc trước đó, bạn của Giang Độ là Trần Toại uống quá chén, xách theo chai rượu đi đến trước mặt Giang Độ rồi vỗ vai hắn, lẩm bẩm nói: “Lâm Mạn sắp về rồi, cậu biết không? Nhưng mà cũng không có liên quan gì đến cậu nữa, dù sao cậu cũng có bạn gái rồi.”
Bầu không khí ngưng trệ trong nháy mắt. Anh ta giật mình tỉnh táo lại, cười ha ha rồi chuyển đề tài. Giang Độ trước sau vẫn không lên tiếng, chỉ đùa giỡn ly rượu trước mặt, nhìn không ra cảm xúc. Tôi cũng vờ như không nghe thấy, như không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, về đến nhà hắn cũng không hề nhắc lại.
Vì muốn tắm rửa nên tôi cởi áo khoác ngoài, đi về phía nhà tắm. Rồi tôi chợt dừng chân và quay đầu nhìn sang.
Hắn ngồi trên ghế sofa, cụp mắt nhìn chằm chằm một nơi nào đó, điếu thuốc trên đầu ngón tay sắp cháy đến da.
“Giang Độ?” Tôi quay người gọi hắn.
“Ừ?” Hắn như vừa hoàn hồn đáp tôi một tiếng.
“Anh sao vậy?” Tôi nhìn thẳng hắn.
Hắn tùy ý gạt bỏ tàn thuốc, lạnh nhạt nói: “Không có gì.”
Tôi không tiếp tục hỏi nhiều, nhưng đáy lòng luôn thấp thỏm bất an.
Có lẽ lúc đó, bởi vì đã loáng thoáng nhận ra nên tôi không hỏi tiếp nữa.
Sau khi tắm rửa, tôi nằm xuống giường. Giang Độ vẫn chưa về phòng ngủ.
Tôi co mình trên giường để giảm bớt sự bất an.
Nửa giờ đồng hồ sau, lúc tôi đang ngủ thiếp đi, cánh cửa bị đẩy ra.
Giang Độ đi thẳng về phía bên giường, một chân quỳ trên giường.
Giây tiếp theo, cổ chân tôi bị giữ chặt, cơ thể tôi bị kéo mạnh qua.
Tôi bừng tỉnh trong nháy mắt, lời nói chưa kịp thốt ra đã bị chặn trở về.
Cảm nhận được sức lực của Giang Độ dữ dội hơn so với ngày thường, nhưng cuối cùng tôi vẫn không nói gì, chỉ cắn răng chịu đựng.
Khi tất cả yên tĩnh trở lại, hắn quay lưng về phía tôi và ngủ thiếp đi.
Từ đầu đến cuối, hắn đều chỉ im lặng hành động, không hề nói một câu. Mà tôi cũng nằm thẳng trên giường cho đến khi trời sáng.
2
Sáng sớm hôm sau, Giang Độ chợt mở mắt. Thấy tôi đã thức giấc, hắn đưa tay ôm lấy eo tôi kéo vào lòng mình, giọng khàn khàn.
“Sao dậy sớm vậy vợ?”
Nghe xưng hô như thế, tôi không khỏi run rẩy mí mắt.
Tôi đẩy tay hắn ra, ngồi dậy, nhìn xuống hắn.
“Nói với em về Lâm Mạn đi.”
Im lặng trong chớp mắt, hắn lập tức tỉnh táo, cũng ngồi dậy theo, nhìn tôi vài giây.
“Đột nhiên nhắc cô ta làm gì?”
Ánh mắt tôi rơi trên mặt hắn: “ Em muốn biết người đã làm anh tối hôm qua trở nên bất thường như vậy, lại còn trốn tránh không nói chuyện là ai.”
“Em nghĩ nhiều rồi. Vả lại, không có gì để nói cả.”
Tôi tựa vào đầu giường, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào.
Im lặng giằng co một lúc lâu, hắn kéo tôi đứng lên, ôm tôi từ phía sau. Hơi nóng phà bên tai tôi.
“Anh sợ em hiểu lầm nên mới không nhắc đến, nhưng nếu em muốn nghe, anh sẽ nói với em, Hy Hy.”
Giọng nói của hắn đầy dụ dỗ như dòng nước chảy xuôi.
Hắn vươn tay ôm trọn lấy tay tôi từ phía sau, thỉnh thoảng đùa nghịch.
“Đúng như em nghĩ, đúng là anh và cô ấy đã từng hẹn hò một thời gian. Tuy rằng lúc chia tay cũng hơi tiếc nuối, nhưng đã lâu như vậy rồi, nếu nói vẫn chưa buông bỏ được thì không thể nào. Bây giờ cô ấy trở về hay không đều không liên quan gì nhiều đến anh, dù sao anh cũng đã có bạn gái rồi.”
Nói xong, hắn nghiêng đầu chạm nhẹ vào trán tôi.
Tôi không chớp mắt nhìn bức tường trắng trước mặt, đè nén giọng nói cho có vẻ bình thản.
“Nếu như anh không có bạn gái thì sao?”
Người sau lưng chỉ cứng đờ một giây, rồi lập tức cười khẽ.
“Đừng đưa ra giả thiết như vậy, Hy Hy. Anh đã có em, cả trái tim đều là của em.”
Câu nói này như một liều thuốc an thần, đã trấn an được tôi.
Tôi chớp chớp đôi mắt chua xót, quay đầu ôm lấy hắn, vùi đầu ở hõm vai của hắn, giọng điệu rầu rĩ:
“Hãy nói với em rằng anh yêu em đi.”
Hắn vuốt v e gáy tôi, hôn lên tóc tôi.
“Anh yêu em, anh đương nhiên là yêu em rồi.”
Giọng điệu nghiêm túc của hắn không giống giả tạo, điều này cũng khiến tôi không hiểu nổi trong một khoảng thời gian dài, rằng tại sao hắn yêu tôi mà lại đối xử với tôi như vậy.
Mãi cho đến sau này, tôi tình cờ thấy được một câu nói trên mạng: Anh ta yêu bạn, nhưng điều đó cũng không cản trở việc anh ta yêu người khác.
3
Tôi không biết theo như lời của người bạn nối khố của hắn thì “sắp trở về rồi” là khi nào. Theo thời gian dần dần trôi qua, nỗi bất an trong lòng tôi càng thêm nặng nề.
Nhưng trước mặt hắn, tôi vẫn luôn tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, không bị hắn phát hiện dưới vẻ ngoài bình tĩnh của tôi là nội tâm sụp đổ, hỗn loạn.
Tối ngày hôm đó, tôi đã mơ một giấc mơ quá đỗi chân thực.
Trong mơ, tôi và Giang Độ đã dạo xong siêu thị. Trên đường về nhà, một cô gái mặc váy dài màu xanh nhạt đột nhiên khóc lóc chạy tới, ôm lấy Giang Độ.
Cô ấy nói chưa từng quên hắn, hỏi hắn có thể quay lại với cô ấy hay không.
Tôi cau mày đứng một bên, muốn tiến lên kéo cô ta ra.
Có bệnh hay sao mà tùy tiện ôm bạn trai của người khác vậy?
Bàn tay vừa vươn ra bỗng dưng cứng đờ.
Giang Độ ném bỏ đồ trong tay, ôm lấy cô ta, nói: “Được…”
Tôi ngồi bật dậy, trái tim run rẩy.
“Sao vậy?”
Tôi cứng đờ quay đầu, giật mình nhìn người đàn ông bên cạnh bị tôi đánh thức.
“Hy Hy?” Hắn vén tóc tôi, cau mày nhìn sang.
Lúc này, tôi mới hoàn toàn tỉnh táo, tay chân tê dại lấy lại tri giác.
“Gặp ác mộng sao?”
Hô hấp tôi bình ổn trở lại, tầm nhìn dần dần trở nên rõ ràng.
“Ừm.” Giọng nói vẫn còn run rẩy.
Hắn nhìn tôi một hồi nhưng không nói gì, chỉ đỡ tôi nằm xuống, mặt đối mặt ôm lấy tôi, một tay vuốt nhẹ lưng tôi.
Một lúc lâu sau, cơn buồn ngủ lại ập đến. Lúc mơ màng ngủ, tôi nghe thấy giọng nói của hắn.
“Hy Hy, chuyện em lo lắng sẽ không bao giờ xảy ra.”
Giang Độ nhận ra sự lo lắng của tôi nhưng rất giữ mặt mũi cho nhau, không nói thẳng ra.
Sau đêm đó, dường như lo lắng cho cảm xúc của tôi, ngay cả khi hắn đang làm việc, tần suất tin nhắn gửi cho tôi cũng tăng lên rất nhiều.
“Vợ ơi, anh họp liên tục ba giờ đồng hồ, bây giờ đi ăn cơm. Em có ngoan ngoãn ăn cơm không đấy?”
“Tối nay phải làm thêm giờ, khoảng chín giờ mới về được. Cục cưng, em nhớ anh thì gửi tin nhắn cho anh nhé.”
“Vợ ơi, lát nữa anh phải đi công ty chi nhánh một chuyến, sẵn đón em tan làm luôn nhé.”
…
Hắn tỉ mỉ mọi mặt và cẩn thận chăm sóc cảm xúc của tôi, nỗi bất an trong tôi dần dần phai nhạt.
4
Khi tất cả sắp đi vào quỹ đạo, Lâm Mạn quay trở lại.
Chính miệng Giang Độ nói cho tôi biết.
“Hôm nay tổng công ty phái đến một Hoa kiều, trực tiếp đảm nhiệm giám đốc chi nhánh.”
Tôi múc kem ăn và xem tivi, không chú ý đến vẻ mặt của hắn: “Giỏi quá, vừa đến đã ngồi ngang hàng với anh rồi.”
Hắn cầm điều khiển bấm nút tắt, âm thanh của tivi bị đứt đoạn.
Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, không hiểu nguyên do.
“Là Lâm Mạn.”
Tiếng ồn ào của xe cộ truyền vào trong nhà, xuyên qua ô cửa sổ đang mở.
Tôi bị giọng điệu bình tĩnh của hắn chấn động đến nỗi không thể động đậy.
Giang Độ sâu lắng nhìn tôi, lập tức nắm lấy tay tôi.
Trong khoảnh khắc chạm vào hắn, tôi mới nhận ra tay mình lạnh cỡ nào.
“Đừng như vậy, Hy Hy. Cô ấy chỉ đến đây thích ứng lưu trình mà thôi, không bao lâu sẽ rời đi.”
Tôi nhìn hắn nhíu mày vì lo lắng cho tôi.
Hắn đã làm đủ nhiều chuyện vì tôi rồi. Đừng gây chuyện nữa! Không phải chỉ là một cô bạn gái cũ thôi sao? Hắn cũng đã nói không còn quan hệ gì nữa, có lẽ do tôi quá nhạy cảm thôi.
Tôi gượng cười, ra vẻ nghiêm túc nói: “Vậy anh phải cam đoan giữ khoảng cách với cô ấy đấy.”
“Anh bảo đảm.”
Hắn ấn tôi vào lồ ng ngực, dường như thở phào nhẹ nhõm.
Mọi thứ đều không thay đổi. Giang Độ vẫn thường xuyên nhắn tin cho tôi như cũ, thỉnh thoảng còn gọi điện thoại.
Tôi cố gắng đ è xuống cái gai đó, tự nhủ phải tin tưởng hắn.