Thuyền Đêm Bến Vắng

Chương 50: Ngoại truyện - Bé Lỵ Lỵ ở xứ sở thần tiên (2)




Ngày hôm đó, dự báo thời tiết nói Nam Thành sẽ có mưa lớn và sấm sét, người dân được khuyến cáo ở nhà không nên ra ngoài.

Nhưng Lỵ Lỵ đã đặt một lô hàng lớn thức ăn cho chó mèo từ một nhà sản xuất ở tỉnh lân cận hơn một tuần trước và người ta vừa gọi cho cô hẹn sẽ giao hàng trước mười giờ tối. Cô không thể về nhà và để đống thức ăn cho chó mèo đó nằm lăn lóc ở ngoài cửa tiệm được.

Thế là cô quyết định đợi ở cửa hàng.

Cơn mưa lớn đến đúng như dự đoán, sấm sét ngày càng to hơn khiến Lỵ Lỵ hơi sợ hãi, cô cảm giác sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Cô đã sợ sấm sét từ khi còn nhỏ, huống chi chỉ có một mình cô trong cửa hàng.

Xe tải dừng trước cửa hàng đúng mười giờ. Tài xế là một người đàn ông tốt bụng, thấy cô là cô gái duy nhất trong cửa hàng nên đã tốt bụng chuyển hơn chục bao thức ăn cho chó mèo vào trong cửa hàng cho cô.

Lỵ Lỵ vội vàng quay lại quầy thu ngân, kín đáo đưa chiếc phong bì đã được chuẩn bị trước cho tài xế.

Tài xế đùn đẩy một phen rồi cuối cùng cũng nhận lấy nó.

Tuy Lỵ Lỵ thường bàng quan với rất nhiều điều nhưng cô không ngu ngốc, cái gì nên cho thì cứ cho, chưa kể đây là kinh doanh, có đi thì mới có lại.

Sau khi tài xế rời đi, Lỵ Lỵ vội vàng đóng cửa hàng và khóa lại.

Một mặt là vốn đã đến giờ đóng cửa, mặt khác là cô đã nghe trên bản tin rằng con đường này không an toàn lắm, thỉnh thoảng sẽ có vài thành phần trộm cắp lui tới.

Tính cảnh giác của Lỵ Lỵ rất mạnh, thêm nữa vì cô phải một mình đợi trong cửa hàng không khỏi dẫn đến việc sẽ có người để mắt tới cô, nên tốt hơn hết là khóa cửa lại.

Cô kiểm tra lại từng túi một trong cửa hàng, xem người bán hàng có giao thiếu không. Sau khi lau nước mưa trên túi sạch sẽ, cô chuyển chúng lên kệ hàng.

Khi thức ăn cho chó mèo được giao đến, nhà sản xuất cho biết họ không khuyến khích xếp chồng các túi lên nhau, nên nhanh chóng tách chúng ra sẽ tốt hơn.

Lỵ Lỵ chưa định thuê thêm nhân viên và hiện tại đang ở giai đoạn đầu kinh doanh, cô cảm thấy mình có thể tự xoay sở được.

Tiền nên được chi tiêu một cách khôn ngoan.

Lỵ Lỵ cúi xuống nhặt một túi lớn thức ăn cho mèo rồi đi về phía kệ hàng.

Đột nhiên, một tiếng sấm khổng lồ vang lên, rồi một tiếng tách, sau đó cả cửa hàng chìm trong bóng tối.

Lỵ Lỵ hoảng hồn nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, có lẽ là do sấm sét đã gây ra sự cố mất điện tạm thời, chắc là một lát nữa sẽ có điện lại.

Nhưng sau năm phút chờ đợi trong bóng tối, đèn ở tất cả các hàng quán lân cận vẫn sáng nhưng cửa hàng của cô lại cứ tối như mực.

Hơn nữa, khóa an toàn trên cửa của cửa hàng cô đã được điện khí hóa, cô không muốn lắp cửa cuốn thông thường nên đã làm công tắc điện mà đội sửa chữa đề cử cho cô.

Nếu trong cửa hàng mất điện, tức là cô sẽ bị nhốt trong này suốt đêm.

Cuối cùng Lỵ Lỵ cũng bắt đầu hoảng sợ. Cô mò mẫm đi đến quầy lễ tân định tìm điện thoại di động để gọi 120.

Nhà dột còn gặp mưa.

Điện thoại di động hết pin, trước đó cô không để ý nên chưa sạc pin cho nó.

Lỵ Lỵ chạy tới cửa điên cuồng đập vào cửa kính, hy vọng sẽ có ai đó đi ngang qua và nhìn thấy cô.

Nhưng giờ này các cửa hàng đều đóng cửa, vả lại do dự báo thời tiết nên hoàn toàn không có người đi bộ nào xuất hiện trên đường.

Lỵ Lỵ điên cuồng đập cửa thêm mười phút nữa, tay cô đỏ bừng và sưng tấy. Và ngay khi cô cảm thấy tuyệt vọng thì kế bên chợt vọng tới âm thanh mở đóng cửa.

Nhà hàng Nhật vẫn chưa nghỉ!

Niềm hy vọng của Lỵ Lỵ lại được dấy lên, cô tiếp tục ra sức kêu cứu và đập cửa.

Quả nhiên, một lúc sau, anh chủ quán đẹp trai dọn quán xong, bước ra khỏi quán và đóng cửa lại, mở ô định đi về nhà.

“A a a a, Khổng Ngọc Thành, ở đây, nhìn đây nè, Khổng Ngọc Thành!” Lỵ Lỵ điên cuồng đập vào cửa kính, hoàn toàn không màng đến hình tượng của mình, kèm theo đôi mắt mong mỏi nhìn người đàn ông kia.

Quả là không phí công, dường như người đàn ông cảm nhận được điều gì đó, bèn nghiêng đầu dưới làn mưa tầm tã và nhìn thấy Lỵ Lỵ đang dán chặt vào cửa kính như một con tắc kè và nhìn anh bằng đôi mắt sáng rực.

Khổng Ngọc Thành bước nhanh tới, cầm một chiếc ô xương đen, nhìn Lỵ Lỵ qua cánh cửa: “Cô... Sao vậy?”

“Cửa hàng của tôi mất điện, cửa không hoạt động! Tôi không ra được, điện thoại của tôi hết pin rồi, anh có thể giúp tôi được không, tôi không ra được!"

Lỵ Lỵ kích động hét lên từ bên trong cửa hàng, vui mừng vì cuối cùng cũng có người đến giải cứu cô.

Mặc dù âm thanh bị cửa kính hấp thụ một phần, mưa cũng rất to nhưng Khổng Ngọc Thành vẫn hiểu được một chút, hơn nữa cửa hàng tối đen, thức ăn cho chó mèo còn chất đống ngổn ngang trên sàn.

Rõ ràng cô nàng này đang gặp rắc rối.

Anh quan sát cửa kính chốc lát, đứng suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu nói với Lỵ Lỵ: “Cô đứng xa ra một chút, càng xa càng tốt.” Dứt lời, anh vẫy tay ra hiệu cho cô lùi lại.

Lỵ Lỵ nhanh chóng lùi lại.

Khổng Ngọc Thành cầm ô nhìn quanh cửa hàng và may mắn thay, anh tìm thấy một viên gạch cứng.

Có lẽ là do cửa hàng thú cưng đang được sửa chữa, chưa có thời gian dọn dẹp tất cả đồ bỏ đi từ việc trùng tu.

Anh ước lượng viên gạch trong tay, cảm thấy khá ổn, rồi nghiêng cổ, giơ tay đập mạnh vào cửa kính trước ánh mắt kinh hoàng của cô gái trong cửa hàng.

Một lần còn chưa đủ, anh đập liên tiếp năm lần.

Xoảng, xoảng, xoảng, xoảng, xoảng.

Cuối cùng, “loảng xoảng”, cánh cửa kính vỡ thành một lỗ, các mảnh kính vỡ vụn khắp nơi nghe chát chúa và vang dội tựa như trái tim Lỵ Lỵ đang tan vỡ vào giây phút này.

Cửa của cô... Tiền của cô...

Lỵ Lỵ hoảng sợ, phản ứng sinh lý khiến đôi mắt rơm rớm.

Khổng Ngọc Thành bước vào qua chỗ kính vỡ.

“Nó không bắn vào cô chứ?”

“Không có…”

“Công tơ điện trong cửa hàng của cô ở đâu, tôi đi kiểm tra thử.”

Lỵ Lỵ theo phản xạ chỉ về phía sau.

Khổng Ngọc Thành không nói gì, bật đèn pin trên điện thoại di động lên rồi đi tới bắt đầu kiểm tra mạch điện.

Một lúc sau, anh đi tới chỗ Lỵ Lỵ và nói: “Tôi xem rồi, biện pháp bảo vệ mạch của cửa hàng cô chưa hoàn thiện, hôm nay mưa lớn, rất ẩm thấp, nước dọc theo tường tràn vào, dẫn đến dây điện dính nước bị chập mạch.”

Anh định nói tiếp rằng lúc đó cô tìm đội trùng tu ở đâu vậy, rất nhiều chỗ chưa được lắp đặt đúng cách, về sau sẽ tiềm ẩn nguy cơ không an toàn.

Nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của cô gái, anh lập tức im bặt.

“Cô... Bây giờ cô định làm gì?”

Đầu óc Lỵ Lỵ hiện giờ cũng đoản mạch như sợi dây điện bị ngâm trong nước: “Từng túi thức ăn cho chó mèo của tôi đều phải được xếp lên, không thể cứ để la liệt trên sàn được, nhà sản xuất nói như vậy sẽ không tốt.”

Khổng Ngọc Thành mím môi, nhìn túi đầy trên mặt đất.

Không nói gì, anh đặt điện thoại di động của mình vào tay Lỵ Lỵ: “Vậy cô giúp tôi cầm điện thoại chiếu sáng đi.”

Ngoài cửa mưa như trút nước, những giọt mưa cũng đập vào, cửa ướt sũng, hai người không có kính che chắn nên bị mưa gió thổi trúng ướt đẫm, chiếc ô xương Khổng Ngọc Thành cầm trước đó cũng bị thổi bay vào trong góc.

Lỵ Lỵ cầm điện thoại di động của anh trên tay, nhìn anh xắn tay áo sơ mi lên một chút, cúi xuống nhặt cùng lúc hai túi thức ăn cho mèo rồi đặt chúng lên kệ.

Chỉ trong vài lần, anh đã xếp xong toàn bộ.

Người anh ướt sũng, không biết do mưa hay mồ hôi.

Vào lúc này, Lỵ Lỵ cảm thấy trái tim mình run rẩy khôn cùng, như những chiếc lá rơi xuống đất trong cơn mưa gió ngoài kia.