Khi hai người chỉnh trang xong và quay trở lại phòng tiệc thì lễ cưới đã diễn ra đến cảnh đôi tân nhân đang trao nhẫn cho nhau.
Mọi người ở bàn số năm thấy hai người đi tới, đều bày ra vẻ mặt khó đoán, nhưng người khởi xướng vẫn tỏ ra không hề gì, như con mèo đã ăn vụng no, thậm chí còn lười biếng đấm nhẹ Phương Viên.
Vãn Chu cố giả vờ ra vẻ vô cảm, bình tĩnh ngồi về chỗ của mình.
Ở bên cạnh, Khương Lỵ Lỵ muốn nói nhưng thôi, chỉ đưa cho cô một chiếc gương và một thỏi son.
Vãn Chu mở gương ra soi thử, lập tức đỏ mặt, son môi của cô bị ố một mảng, kẻ ngốc cũng biết họ vừa mới làm gì.
Phương Chính quăng tới ánh mắt đáng đánh đòn “người trẻ tuổi nên kiềm chế sẽ tốt hơn” nên bị Giang Độ đạp mạnh dưới bàn, sau đó anh ta tiện tay dâng lên một ly rượu đầy.
Người chủ trì lễ cưới trên sân khấu làm theo đúng quy trình, chẳng mấy chốc đã đến khâu ném hoa cưới rồi.
Các phù dâu của cô dâu cực kỳ ngượng ngùng không dám lên sân khấu giành hoa nên đổi thành các phù rể đi lên giật hoa cưới.
Sáu phù rể của chú rể, trong đó đã có bốn người là bạn học cấp ba ở bàn số năm rồi. Bởi vì những phù rể đã nhanh nhảu thúc giục tất cả thanh niên chưa lập gia đình ở bàn số năm cùng đi lên, thế nên Giang Độ cũng không may mắn thoát khỏi, bị Phương Chính Phương Viên kéo lên sân khấu.
Khoảnh khắc cô dâu ném bó hoa, Vãn Chu vốn nghĩ anh chỉ bất đắc dĩ lên sân khấu tham gia cuộc vui thôi, nhưng cô chợt nhìn thấy trong khoảnh khắc đó, thân hình Giang Độ bỗng lao về phía trước, cánh tay dài vung lên và cướp lấy được bó hoa.
Hành động vô cùng đẹp trai và nhanh nhẹn đó như đưa cô trở lại trận đấu bóng rổ thời cấp ba, thời khắc đường bóng ba điểm được ghi, các nữ sinh dưới sân khấu lập tức hét lên điên cuồng.
Bây giờ cũng không ngoại lệ, cô nghe thấy tiếng xôn xao và bàn tán của phái nữ ở bàn của mình và mấy bàn bên cạnh.
Sau khi bắt được bó hoa, Giang Độ vẫy tay với người khác như muốn khoe khoang, rồi xoay người rời khỏi sân khấu, đi về phía bàn số năm.
Dường như Vãn Chu đã nhìn thấy khoảnh khắc anh đuổi bọn lưu manh kia đi rồi bước về phía cô.
Khương Lỵ Lỵ bắt đầu hít một hơi thật sâu và nắm thật chặt tay Vãn Chu: “Ôi bố khỉ, Chu Chu, cậu ấy đang đi về phía cậu kìa! Cứu với, mình sắp bị giết chết bởi sự lãng mạn chết tiệt này rồi đấy!”
Để mặc Khương Lỵ Lỵ siết tay cô, Vãn Chu chỉ nhìn Giang Độ từng bước đi tới trước mặt mình, bên tai cô tràn ngập tiếng reo hò của khán giả, hình như cô không thực sự nghe rõ anh đang nói gì.
Cô ngơ ngác đưa tay nhận lấy bó hoa cưới, cuối cùng mới như thoát ra khỏi một nơi tĩnh lặng, hoàn hồn lại.
Giang Độ lấy chiếc nhẫn trong túi ra, cúi đầu đeo vào cho cô.
Anh không nói gì mà chỉ mỉm cười dịu dàng rồi đặt một nụ hôn lên khóe miệng nơi cô vừa tô lại son.
-
Nửa năm sau, Giang Độ phát biểu tại đám cưới của cả hai thế này:
Tôi muốn qua sông đi đến phương tây, nước sông trong vắt, nhưng lại không có thuyền.
Đợi đến lúc trời dần sẩm tối, gió rét lạnh thổi qua, tôi quay người định rời đi thì chợt nhìn thấy một chiếc thuyền đêm.
Thuyền tuy muộn nhưng cuối cùng đã chở tôi đi.
Trên đây là người vợ cao quý của tôi, là người mà tôi sẽ cùng cô ấy đi hết sáu mươi năm cuộc đời.
-
Vãn Chu từng viết trong nhật ký thời cấp ba của mình như sau:
Năm đó có anh ấy, chỉ có năm ấy chiến thắng mọi năm.
Nhưng vào ngày cưới, cô đã gạch bỏ nó.
Quãng đời có anh, những năm sau này đều sẽ chiến thắng được năm ấy.
- ---- Kết thúc chính truyện ------
Lời tác giả: Cuối cùng, thật ra tôi vẫn muốn nói rằng, mong cho trên đời không còn những câu chuyện yêu thầm nào, mục đích ban đầu viết tác phẩm này cũng là vì những loại yêu mà không thể có được của chính bản thân tôi, nên tôi hy vọng có thể mang đến cho những nhân vật tưởng tượng của mình một cái kết hoàn hảo.
Tuy nhiên, hiện thực không bao giờ chiều theo lòng người, tình yêu trên đời này không phải luôn thuần khiết như trong tưởng tượng. Có trăm lời muốn nói với anh nhưng 99 lời thật lòng lại vẫn thối nát trong bụng. Nhưng dù chỉ là một câu nói đùa thì trong đó vẫn có một trái tim chân thành.
Tôi muốn nói với chính mình của bốn năm trước rằng: Không sao cả, ít nhất mày và anh ấy đã cùng nhau hóng gió đêm trong khuôn viên trường giữa mùa hè. Trên thế gian này vốn không có nhiều điều tốt đẹp, hãy coi như cơn gió thổi từ bên kia sông vào một buổi tối mùa hè là một trong số đó đi.
Năm ấy có anh, chỉ có năm ấy chiến thắng được mọi năm. Câu này tôi tặng cho chính tôi.
Quãng đời có anh, những năm sau này sẽ luôn chiến thắng được năm ấy. Câu này là dành cho tất cả mọi người.
Thuyền Đêm Bến Vắng