Thuyền Đêm Bến Vắng

Chương 42: Nghe lén




Sau khi chụp ảnh với cô dâu ở trong phòng hoá trang xong, Vãn Chu và Khương Lỵ Lỵ ngồi trên ghế sofa trò chuyện.

Vãn Chu vừa nhìn cô dâu dần trở nên rạng rỡ và tươi tắn dưới tay thợ trang điểm, vừa hỏi Khương Lỵ Lỵ: “Tình hình gần đây của cậu thế nào, không đăng gì lên vòng bạn bè, cũng không rủ mình đi ăn.”

Khương Lỵ Lỵ cũng nhìn chằm chằm vào cô dâu: “Không có gì đâu, dạo này cửa hàng bận rộn quá, hơn nữa cậu vừa xuất viện còn đang nghỉ ngơi, cậu nghĩ mình hẹn cậu ra ngoài thì người kia có đồng ý không?”

“Này, đừng lấy Giang Độ ra làm cớ, người khác không hiểu cậu, chẳng lẽ mình còn không hiểu cậu à?” Vãn Chu nói xong, dừng một lát rồi lại do dự nói tiếp: “Cậu và anh chủ tiệm nhà hàng Nhật kia…”

Khương Lỵ Lỵ xua tay, cau mày nói: “Ngày vui thế này, đừng nói những chuyện không vui đó.”

Vãn Chu biết tuy bề ngoài Khương Lỵ Lỵ có vẻ là một người vô tư tuỳ ý, nhưng thực ra trái tim cô ấy rất tinh tế và nhạy cảm, biết trong lòng cô ấy có tâm sự nên cô cũng không nói thêm gì nữa.

“Đừng nóng vội quan tâm chuyện của mình, ngược lại là cậu đó, hôm nay cậu phải chú ý đấy.” Khương Lỵ Lỵ quay sang trêu ghẹo Vãn Chu.

“Mình? Mình thì sao?” Vãn Chu không khỏi hỏi lại.

“Cậu vẫn chưa biết à, lần này Úc Diệu Phù cũng tới dự đám cưới đấy.”

Lúc này, cả hai đều im lặng.

Thuở còn học cấp ba, tuy xung quanh Giang Độ luôn có vô số cô gái vây quanh, nhưng Giang Độ chưa bao giờ quan tâm đến ai.

Kể ra, Úc Diệu Phù có lẽ được coi là người bạn gái duy nhất mà anh từng thừa nhận.

Hơn nữa theo những gì người khác nói, sau bữa tiệc tốt nghiệp, vốn dĩ Úc Diệu Phù cũng định đến, nhưng chẳng biết tại sao lại không đến, có thể là do cãi vã hoặc là những lý do khác mà người ngoài cuộc như họ không thể biết được.

Năm lớp mười hai, từ khi Vãn Chu biết Giang Độ có bạn gái thì cô không để ý nhiều đến chuyện của anh nữa, phần lớn đều là thỉnh thoảng nghe Khương Lỵ Lỵ ngồi lê đôi mách.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sau khi cô và Giang Độ qua lại, cô cũng không hỏi trước đây anh có bao nhiêu bạn gái, ai mà không có quá khứ chứ.

Nếu xét về quá khứ, trải nghiệm của bản thân cô cũng chẳng khá hơn là bao, vậy tại sao cứ níu kéo quá khứ không chịu buông tha.

Một lúc sau, Vãn Chu mới tiếp lời: “Cũng bình thường thôi, bạn học đến dự tiệc cưới thì có sao đâu, trong lòng cậu, mình nhỏ mọn vậy à?”

Khương Lỵ Lỵ bất đắc dĩ thở dài: “Cậu rộng lượng không có nghĩa là người khác sẽ biết điều đâu, ai biết lần này cô ta thầm âm mưu chuyện gì…”

Thấy cửa phòng hoá trang lại bị đẩy ra, mấy học sinh lớp A2 bước vào, Khương Lỵ Lỵ lập tức im lặng.

Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết.

Vãn Chu lắc đầu, ra hiệu không sao đâu, đừng nói nữa cho Khương Lỵ Lỵ. Cô tiện tay gửi tin nhắn cho Giang Độ, hỏi anh đang ở đâu, để mình xong việc rồi sẽ đi tìm anh.

Hồi lâu không thấy phản hồi, Vãn Chu đánh tiếng với Khương Lỵ Lỵ, sau đó đi ra ngoài tìm Giang Độ.

Trên đường đi, cô gặp được Phương Chính.

“Chào bác sĩ Nhậm, trùng hợp quá nhỉ.” Phương Chính vẫn tuỳ tiện và ngả ngớn như thế.

“Ừm, cậu có thấy Giang Độ đâu không? Đã gần đến giờ tổ chức tiệc mà tôi vẫn chưa nhận được tin nhắn hồi âm Wechat của anh ấy.”

“Hình như tôi vừa thấy cậu ấy đi về hướng toilet, chắc là đi vệ sinh rồi.”

“Được, vậy tôi đi tìm anh ấy trước nhé.”

“Được mà, chúng ta đều ngồi ở bàn số năm, đi nhanh về nhanh nhé.”

Vãn Chu đi theo biển chỉ dẫn đến nhà vệ sinh.

Khách sạn này rất lớn, nhà vệ sinh được xây theo kiểu vòng vèo, nếu không có biển hiệu trên tường thì sẽ không dễ tìm đường.

Trước khi cô kịp rẽ vào góc quanh, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ bên trong.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tim Vãn Chu không khỏi đập thình thịch, thôi rồi, tình tiết lén lút gặp lại tình cũ buồn nôn và tầm thương nhất cần có trong tiểu thuyết tình cảm lại bị mình đụng phải rồi.

Cô không ngừng thúc giục mình mau chóng rời đi, nghe lén là không có đạo đức, nhưng tò mò hại chết con mèo, không ai có thể cưỡng lại bản năng nghe trộm cả.

“Giang Độ, mấy năm qua cậu… sống có tốt không?”

Người đàn ông không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng bật lửa “tanh tách”.

“Nếu cậu vẫn còn canh cánh chuyện kia trong lòng thì tôi thật sự xin lỗi, tôi cũng không biết khi đó rốt cuộc…”

Giang Độ lạnh lùng và cực kỳ không kiên nhẫn cắt lời của Úc Diệu Phù: “Nếu cô muốn tìm tôi để ôn lại chuyện xưa, tôi có thể lấy lệ với cô một chút. Nhưng nếu cô muốn tìm tôi để nói mấy chuyện linh tinh thì thực sự không cần thiết đâu.”

Anh dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Tất nhiên là không cần nhắc lại chuyện xưa, tôi không có gì để nói với cô cả.”

“Hơn nữa, vợ tôi sẽ không vui đâu.”

“Cậu, cậu đã kết hôn rồi ư?” Úc Diệu Phù có vẻ hơi nghi ngờ.

“Chưa, nhưng sắp rồi. Vì vậy phiền cô biết đều chút đi, đừng hẹn hò riêng tư với một người đàn ông đã có gia đình và nói chuyện một cách tự mãn như vậy.”

Bên trong lại là một khoảng lặng dài.

Một lúc sau, cô gái nói “Xin lỗi đã quấy rầy” rồi cúi đầu vội vã bước ra ngoài, không nhìn rõ được vẻ mặt của cô ta.

Tốc độ nhanh đến nỗi thậm chí cô ta còn không nhận ra rằng Vãn Chu đang nghe lén ở góc tường.

Giang Độ hút xong một điếu thuốc, thuận tay dụi tắt rồi ném vào thùng rác. Khi đi ra, anh chợt thấy Vãn Chu đang nghe trộm đến thất thần.

Anh suy nghĩ một lúc rồi đưa tay kéo cô thẳng vào buồng trong phòng vệ sinh nam.