Thúy Vân Phúc Hắc, Cục Diện Thay Đổi

Chương 3: Người cha hiền từ của nhà họ Vương




Nàng và tỷ tỷ đang cười đùa vui vẻ thì một tiếng nói vang lên nhẹ nhàng trách cứ: “Sao mới tờ mờ sớm là hai đứa người đùa kẻ giỡn, chẳng ra thể thống gì cả. Tiểu Vân sao lại rời giường rồi. Mau về phòng nghỉ ngơi thêm chút nữa đi nào. Còn con nữa Kiều nhi sao lại dẫn tiểu muội con rời giường sớm thế.” Ông thở dài nhưng vẫn mỉm cười hiền từ với chúng tôi.

Lúc này tỷ nàng mới chu đôi môi đỏ mọng, nho nhỏ, trông cưng hết sức a, buồn bực nói: “Tại Kiều nhi thấy muội muội như có chuyện không vui, nên mới dẫn muội ấy ra hoa viên dạo thôi ạ.” 

Tôi mỉm cười nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt. _ Nàng chưa bao giờ được như thế này. Ngay cả người thân cận mình, nàng cũng bày ra khuôn mặt lạnh như hàn băng giấu đi cảm xúc của mình. Thật chẳng dễ chịu chút nào! Nhưng giờ đây nàng đã hiện lên một nụ cười chân thật nhất từ trước tới giờ. Có gia đình thật tuyệt!_ Nàng cảm thán.

Tuy suy nghĩ nhưng nàng vẫn cười làm hòa, giải vây cho tỷ tỷ: “Vâng thưa cha. Đúng thế ạ. Con mới khỏi bệnh nên cũng muốn theo tỷ tỷ ra ngoài thay đổi không khí. Để tránh ra gió con có ngồi ở tiểu đình rồi ạ.”

Nàng ngây thơ nói mà không hay biết lời nói của mình thật không hợp với lứa tuổi của mình chút nào. _Thông minh, sắc sảo._ Là những gì cha cô đang nghĩ về cô. 

Ông nghĩ: _Con cái đã lớn cả rồi. Sắp đến tuổi cặp kê rồi. Ông cũng đã lớn tuổi cần tìm chàng rể tốt cho con chúng nó. Thì xem như ông có thể an hưởng tuổi già rồi. Muốn không nhận mình già cũng không được suy nghĩ thôi cũng dài dòng lê thê như vậy. Haizz..._

Nàng cắt ngang dòng suy nghĩ đến thất thần của ông: “Cha ơi! Cha ơi cha!! Cha làm gì ngẩn ra thế. Cha cho chúng con ra ngoài dạo nha cha” 

Nàng ngây thơ không một chút giả tạo. _Nàng không nhớ mình có thể được làm nũng với cha như thế này đã bao lâu rồi. Nàng thèm khát cảm giác ấy như thế nào chỉ có nàng mới hiểu._

Nói xong chưa kịp để ông đồng ý, nàng mau lẹ “Thank you cha.” rồi dẫn theo Kiều tỷ chạy đi mất dạng. Cha tôi cười khẽ, lắc nhẹ đầu: “Chúng vẫn là nít ranh thôi, còn lâu mới lớn, mà "thanh du" là gì vậy kìa” Lão cha cười cười hết sức tươi tắn.

Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ được chân thật đứng trong bầu trời và không khí cổ đại. Quả thật như lời đồn. Không khí thật trong lành, sảng khoái. Thật khác ở hiện đại, ô nhiễm, phải nói mù mịt “yêu khí” mới đúng. (' Trích dẫn lời của Tôn Ngộ Không.' PTN: "Không biết có ai xem phim này không. Phim hài vô cùng luôn ấy.")

Tâm tình vui vẻ khiến nàng chạy như bay trong thị trấn, bỏ quên tỷ tỷ mình lúc nào không hay. Nàng hết ngó đông đến ngó tây, vui vẻ nhìn ngấm những vật dụng, thức ăn, trang sức,... được bày bán trên phố. Người dân ở đây thật thân thiện chào đón nồng nhiệt mặc dù tôi chỉ nhìn mà không mua.

Bỗng trên phố có một đám đông tụ tập bàn tán xôn xao, cô tò mò chen chúc vào đám người. Vào trong đám người mới thấy, có một cậu bé gầy còm, ốm yếu nhưng cậu ta có ánh mắt trong sạch, tinh khiết, không lẫn tạp chất khiến tôi chú ý. 

_Bỗng cô có cảm giác nên giúp cậu ta, ắc sẽ có chỗ dùng. Duyệt! Có thể suy xét. Tên to con kia không làm khó được nàng. Tuy hắn lớn hơn nàng rất nhiều. Thậm chí gấp 10 lần nàng. Nhưng chỉ được cao to thì chỉ là chuyện nhỏ._ Nàng cười một cách phúc hắc.

Bỗng một tia sáng chợt lóe, nàng đã đưa cậu bé thoát khỏi đám người một cách thần không biết qủy không hay. Cậu bé nép sau lưng tôi tránh thoát ánh nhìn của tên cao to hung tợn. 

Tên cao to, vẻ mặt bậm trợn, trên mặt có nhiều vết sẹo, nhìn là biết không phải người gì tốt, quát lớn: “Là ai bảo hộ cho thằng nhải kia mau ra đây ông bảo. Nếu không để ta thấy được đừng hòng thoát.”

—“LÀ TA"—