Thủy Tinh Đăng Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 19: Ăn chơi bài bạc




Thái Hồ biệt quán, nằm ở ngoại ô phía bắc Bình Giang thành. Bất tử bất cứu Tà dược sư, mỗi năm đều đáp ứng lời mời của hảo hữu Chu trang chủ, đến đây nghỉ ngơi. Trừ dịp này ra, phần lớn thời gian vị thần y nọ luôn vân du giang hồ, hành tung bất định. Do đó, nơi đây liền trở thành địa phương duy nhất có thể tìm được hắn.

Dọc đường đi tới, hai bên đại lộ người xe tấp nập, nối dài không dứt, so với phố xá sầm uất trong thành còn muốn náo nhiệt ba phần. Hơn nữa –

Khắp nơi đều lưu lại dấu vết của vị thần y trong truyền thuyết này.

Phía tay phải, ngoằn ngoèo sâu trong ngõ hẻm tĩnh mịch lát đá xanh phiến, mùi rượu thơm thoang thoảng bay ra. Nhìn từ xa xa, nhà nhà nồi niêu chum vại, hộ hộ cờ xanh phấp phới. Trước mặt, một người bán rượu đang đẩy xe đi tới.   

“Lấy dược nhập rượu, lấy rượu dẫn dược, bí phương chính tay lão nhân gia dược sư truyền xuống, bổ thận tráng dương ích thọ nguyên niên đây… Đại gia, ngài có muốn mua một bình không?”

Lắc đầu, đánh ngựa định đi.

“Ai, ngài chớ đi nha!”  Thấy mã xa quay đầu vội vàng bỏ đi, người bán rong thở dài, tiếp tục rao to.

“Rượu tùng linh, người mù uống cũng sáng mắt; rượu hồng lan hoa, đại cô nương tiểu tức phụ uống, khí huyết thông suốt dung nhan mỹ miều; rượu xương hổ mai rùa, cho ngươi xương cốt tráng kiện thân thể khỏe mạnh đây!”

Mã xa đi được vài dặm, quán cơm tửu lâu tập hợp, bảng hiệu món ăn bài thuốc dưỡng sinh treo đầy khắp con phố.

“Người dĩ thực vi thiên, muốn thuốc hay lại khoái khẩu, mau tới nếm thử món ăn bài thuốc của chúng ta. Lão nhân gia dược sư cũng từng khen ngợi không dứt miệng. Đại gia, đã dùng cơm chưa?”

Gật đầu. Ra roi thúc ngựa.

“Đi gấp như thế làm chi? Dùng xong bữa cơm này, khi trở về ngài lại làm một bữa a!” Tiểu nhị trong điếm biết nhìn lâu dài, không quên mời chào tranh sinh ý.

“Giang hồ đao kiếm vô nhãn, nếu trong xe ngài có người bị thương mất máu quá nhiều, tiểu điếm sở trường nhất chính là canh đương quy thịt dê. Nếu là lão nhân vừa bệnh dậy biếng ăn khí hư, đừng ngại uống bát canh nhân sâm thịt sen. Còn có cẩu kỷ hầm thịt sợi, lẩu thịt cẩu tráng dương, chủng loại đầy đủ cần gì đều có. Sinh âm tráng dương bổ khí dưỡng huyết, ngài nhất thiết đừng bỏ qua nha!” Dư âm quấn quýt, truyền xa mấy dặm.

Mã xa đi thêm vài dặm. Lúc này, cả dãy phố vắng vẻ lạnh tanh, người cũng không gặp bao nhiêu.

Tiếu Dương đánh xe nheo lại độc nhãn.

Xa xa gần gần, bảng hiệu san sát sắc màu rực rỡ, khí thái Tần lâu Sở quán (*) còn cao hơn so với quán xá tửu lâu. Bất quá, các cô nương không kinh doanh ban ngày. Con phố này chỉ về đêm mới có thể trở nên náo nhiệt.

((*): Tần lâu Sở quán chỉ lầu xanh ca kỹ. “Tần lâu” lấy từ điển cố nữ nhi Lộng Ngọc của Tần Mục Công nước Tần thổi tiêu trên lầu, hàm nghĩa chuyện nam nữ yêu đương vụng trộm. “Sở quán” lấy từ tích Sở vương xây Hoa Cung để tuyển các mỹ nhân eo thon.)

Thế nhưng, tuyệt thế thần y Tà dược sư vũ nội vô song, rành rành trời còn sáng vẫn ghé thăm thanh lâu?

Không phải hắn nói, lão nhân gia thành danh ít nhất đã một giáp, cho dù nội công thâm hậu, xương cốt tuổi cao cũng chịu không nổi miệt mài quá độ như vậy đi? Quán rượu, hiệu ăn, bây giờ đến thanh lâu. Vì sao hắn có một loại lỗi giác… thần y trong truyền thuyết, kỳ thực là kẻ háo sắc tửu nang phạn đại (bị rượu túi cơm, chỉ người vô năng chỉ biết ăn)?

Ai, tin tức Tiểu Phi lừa đảo kia cho hắn, rốt cuộc có đáng tin hay không?

Mã xa dừng ở đầu phố, Tiếu Dương nhảy xuống trước, rồi đưa tay vén mành: “Xuống đi thôi.”

Triệu Uyển và Mục Thiếu Hoài một trước một sau xuống xe.

Tiếu Dương lặng lẽ liếc nhìn sư đệ, thở dài.

Hôm qua Thiếu Hoài đột nhiên hôn mê, tuy rất nhanh liền tỉnh, nhưng độc kim xà và Thái Âm chân khí – hai thứ quỷ dị nhất thiên hạ – cùng đối kháng một chỗ, thật sự không phải chuyện đùa. Hắn biết tuyệt đối không thể tiếp tục trì hoãn thêm nữa.

Hắn cũng chẳng vội vã thừa nhận Thiếu Hoài, trái lại, hắn thuyết phục Tiểu Phi, để Thiếu Hoài theo Triệu Uyển và hắn cùng đi cầu y. Tất nhiên, bầu bạn với Triệu Uyển chỉ là mượn cớ, hắn thầm hi vọng tìm được Tà dược sư nhất cử lưỡng tiện, chữa trị cả độc trên người cho sư đệ.

Nhưng tình huống trước mắt, hắn phải làm thế nào mới có thể tìm được vị thần y kia?

“Di? Ở đây không có ai, không vui.” Triệu Uyển bĩu môi oán trách.

“Uyển nhi, có người a. Ngươi xem!” Mục Thiếu Hoài vội vàng an ủi nàng. Hai ngày nay, sư tỷ tuy không nhận ra hắn là sư đệ, gọi “Cao công công” vẫn oang oang lưu loát. Hại trong bụng hắn âm thầm khinh bỉ sư huynh một trận – cả sư tỷ đều có trực giác mơ hồ, thế mà tình nhân lại không nhận ra hắn!

Tiếu Dương cũng ngước mắt nhìn lên.

Không sai, vẫn có cửa hàng mở cửa vào ban ngày. Một dải ngói đỏ mái chúc, tủ kệ gỗ lim lè tè.

Chưởng quỹ ngồi trong góc chết phía sau quầy hàng, cũng không lên tiếng chào mời. Khách nhân đều tự mình tới cửa, đầu đội nón trúc hoặc nón rơm rộng vành, che lấp quá nửa khuôn mặt. Chờ bàn giao bạc trên quầy, liền cầm gói dược hấp tấp ly khai, cả đầu cũng không ngẩng lên.

“Hiệu thuốc?” Hắn lẩm nhẩm, quyết định đi qua hỏi thăm một chút, “Chưởng quỹ, xin hỏi —”

Chưa dứt lời, một gói dược đã rơi phịch trên quầy: “Tiểu hỏa tử, dùng cá nhân sao? Hưng dương đan là được, năm lượng!”

“……” Tiếu Dương trừng hắn một lúc. Hóa ra là phụ tử bán xuân dược, mở tiệm ngay bên cạnh kỹ viện, quá tuyệt.

Ho khan một tiếng, hắn nỗ lực giải thích: “Không, ta muốn…”    

“Nếu là tân hôn trợ hứng, lấy bình Hạn miêu hỉ vũ lộ cũng tốt lắm! Mười lượng.” Gói thuốc đổi thành bình sứ nhỏ đặt trước mặt hắn.

“Ách, chưởng quỹ ngươi hiểu lầm rồi, ta…”

Chưởng quỹ quái dị liếc nhìn hắn: nón trên đầu sụp xuống rất thấp, che hơn phân nửa khuôn mặt.

“Ta đã biết.” Làm nghề này phải có bản lĩnh thấu hiểu!

“Phịch phịch phịch!”

Ba gói thuốc ném lên quầy.

“Xem ra ngươi muốn Tam tử đan, Xà dương thông bảo, hay Xuân tằm tráng dương vạn?” Trị dương yếu cực kỳ linh nghiệm nha!

“Ngươi…” Gân xanh trên đầu Tiếu Dương nhảy lên thình thịch. Kháo! Dám nghi ngờ nam tính hùng phong đáng tự hào của hắn!

“Oa! Những thứ này là cái gì? Ngửi ngửi có mùi thơm nè!” Triệu Uyển chờ đến sốt ruột, “Bịch bịch bịch” chạy tới trước quầy hàng, cầm gói thuốc lên yêu thích không buông tay.

“Khó trách khó trách.” Chưởng quỹ thâm trầm gật đầu, “Có một vị kiều thê mỹ mạo… hào phóng như vậy a.” Thảo nào bị ép khô, tội nghiệp.

“……” Gân xanh trên đầu Tiếu Dương “bách” một tiếng đứt đoạn. Đã bảo không được phép hoài nghi “năng lực” của hắn rồi nha!

Mục Thiếu Hoài cũng đã bước sang, nín cười đến vô cùng thống khổ, vai run rẩy liên tục.

“Thơm như vậy, Uyển nhi muốn lấy hết!” Triệu Uyển vui vẻ chăm chú ôm ba gói dược vào lòng.

“Không phải chứ? Sư tỷ…” Cả Mục Thiếu Hoài hạnh tai nhạc họa cũng bị nàng dọa ngốc. Cho dù đánh mất ký ức, sư tỷ quả nhiên vẫn… nhanh nhẹn dũng mãnh như trước a!

“Ân hửm?”

Thanh âm của Tiếu Dương đột nhiên vang lên, Mục Thiếu Hoài trước ngẩn người, sau lập tức ngây dại!

Sư tỷ… Hỏng, vừa rồi hắn không chú ý xưng hô sư tỷ! Lộ tẩy!

“Vị tiểu huynh đệ cục than này, chẳng hay vì sao ngươi xưng hô hai tiếng ‘sư tỷ’?”

Trong một khắc, chỉ thấy Tiếu Dương cởi nón xuống, khuôn mặt anh tuấn cơ hồ chạm đến chóp mũi hắn: “Vị sư tỷ mỹ lệ này của ta chỉ có hai sư đệ, ngoài Tiếu nhị gia ta, chỉ còn tình nhân Thiếu Hoài thân ái của ta. Hắn mất tích đã vài tháng, hoàn toàn không tin tức. Khổ thân ta vì tìm hắn hao tâm tổn phí, lao lực bôn ba, lại sợ bản thân mị lực quá lớn trêu chọc đào hoa, suốt ngày đội mũ che quá nửa khuôn mặt tuấn tú…”

Hắn nheo mắt, ánh nhìn lóe lên trong độc nhãn thoạt trông có điểm nguy hiểm: “Cho nên tuyệt đối không có khả năng sau khi hắn thấy mặt ta, còn lảng tránh biểu lộ thân phận, cố ý hại ta thương tâm đi? Ngươi nói có đúng không?”

“……” Thế nào ngược lại biến thành hắn đuối lý? Mục Thiếu Hoài rất buồn bực. Rõ ràng là sư huynh không nhận ra hắn.

“Ai, tự cổ tuấn nam đa bạc mệnh. Lẽ nào Thiếu Hoài hắn chê ta quá tuấn, liền ‘vắt’ chanh bỏ vỏ không cần ta nữa? Ta thật đau lòng…” Cặp mắt hồ ly kia bi thương chớp a chớp, cư nhiên còn rặn ra hai giọt nước mắt.

Mục Thiếu Hoài giật giật. A, hắn là kẻ ngốc! Rõ ràng sư huynh đã sớm nhận ra hắn, còn khi dễ hắn làm vui, bây giờ lại cáo trạng hắn là ác nhân.

Ô, suy cho cùng hắn thế nào lại tìm một tên ác liệt làm tình nhân chứ!

“Trở lại vấn đề, nếu để ta tìm thấy kẻ phụ tình kia, phải bắt hắn bù đắp ta ra sao mới tốt đây?” Tiếu Dương cười ra một miệng đầy răng, trắng bóng bẩy, sáng lấp lánh, “Ai, cảm thương ta một mảnh si tình, ‘Túng bị vô tình khí, bất năng hưu’ (Dẫu bị vô tình vất bỏ, cũng quyết không hối hận – Trích <Tư đế hương> đời Đường), tổn thất là không tránh khỏi…… Ngô —”

Lời chưa nói hết đã líu ríu im bặt, Mục Thiếu Hoài lao tới, dùng môi của mình hung hăng chặn miệng của hắn.

Được rồi, kỳ thực hắn cũng không tức giận như vậy… Bất luận nói thế nào, lão Thiên gia vẫn không ghét hắn. Sư huynh nhận ra hắn, sư huynh đã sớm nhận ra hắn!

“Thiếu Hoài ngươi a… lần sau không được làm nhị ca nhà ngươi thương tâm nữa nga! Ân? Ân? Ân?” Cho dù ngon ngọt tràn đầy, chuyện nên căn dặn vẫn phải căn dặn.

Hắn không bao giờ muốn… vì mất Thiếu Hoài mà đau lòng lần nữa!

“Ân ân, ngô ngô…” Ra sức hôn, liều mạng hôn. Bù đắp lại toàn bộ thời gian thật lâu không gặp mặt.

“Cao công công, vì sao hai người hôn nhau?”

Trong câu hỏi thiên chân vô tà, Triệu Uyển đã trèo lên quầy hàng, chu một miệng đầy nước miếng đến gần, “Uyển nhi cùng muốn, Uyển nhi cũng muốn!”

“……” Trong ngoài quầy hàng, ba người còn lại cùng nổi hắc tuyến.

“Các người không quan tâm Uyển nhi, ô —” Bĩu môi, nàng sắp rơi nước mắt.

“Bẹp!”

Hai vị bị điểm danh không thể không hôn lấy lệ lên hai má nàng một cái, xem như báo cáo kết quả.

“… Lợi hại, quả là lợi hại!”  Chưởng quỹ trợn tròn mắt, trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẻ mặt trầm trọng móc ra bình sứ giấu kỹ trong ngực. Chơi ba người sao! Chỉ còn cách xuất ra Sát thủ*** Kim gian tế cực mạnh thôi!

“Thần đình tráng dương phích, kiệt tác tâm đắc nhất của lão nhân gia dược sư. Ba trăm lượng.”

“Rầm!”

Tiếu Dương nện một quyền xuống mặt quầy. Đã bảo hắn không cần những thứ này rồi!

“Nói! Có thể tìm vô lương đại phu đó ở đâu?” Suốt dọc đường, nghe nhiều nhất chính là hai chữ “tráng dương”. Cái gì bất tử bất cứu Tà dược sư, căn bản là lão nhân chết tiệt không biết xấu hổ.

Được lắm… ăn chơi bài bạc, ngũ độc câu toàn (thứ xấu nào cũng có), sau cùng cũng đến phiên đánh bạc! Lão nhân không biết xấu hổ kia thật sự cùng xưng Thế ngoại ngũ tuyệt với sư phụ Thánh cư sĩ của hắn? Chắc chắn là có chỗ nào nhầm lẫn đi!

Tiếu Dương hùng hùng hổ hổ dẫn theo Triệu Uyển và Mục Thiếu Hoài bước vào đại sảnh sòng bạc.

Rốt cuộc hắn đã hiểu, vì sao ngoài đường phố có rất ít người như vậy.

Trong sòng bạc đèn đuốc huy hoàng, chật ních người. Xấp xấp ngân phiếu, chồng chồng thẻ đánh bạc chất đầy các chiếu bạc gỗ trắc hảo hạng.

Nơi đây rất rộng lớn, theo ba hành lang tiền trung hậu nối liền tiến vào đại sảnh, bày biện đủ các thức các loại bài bạc, hoa lệ tinh xảo. Phòng trước là đổ xúc xắc, ở giữa là đổ phiên than, đại sảnh sau cùng chủ yếu là đánh bài, bài xương, thiên cửu, bài cửu, song lục, tranh bồ, mã điếu, diệp tử hí kiểu nào cũng có. Ngoài ra còn bố trí phòng dành cho khách quý.

(Các kiểu bài trên, bạn nào có hứng thú hãy chép những chữ này vào nha: 番摊,骨牌,天九,牌九,双陆,橙蒲,马吊,叶子戏)

Tiếu Dương giữ chặt Triệu Uyển và Mục Thiếu Hoài, tùy tiện chọn một góc ngay phòng ngoài, ngồi xuống ghế bành chờ đợi. Chốc lát sau, liền có thị nữ mặc yếm lụa trắng đến chào hỏi, dâng trà thơm.

“Đại gia, có muốn vào chiếu đánh vài ván hay không?” Đánh bạc đi đôi phiêu kỹ, những nữ hầu này vốn là cô nương thanh lâu. Tục ngữ nói tả nhi ái tiếu (chị em gái thích cái đẹp), thấy Tiếu Dương khí vũ bất phàm, nàng cười tươi như hoa.

Tiếu Dương lắc đầu, hỏi: “Nghe nói lão nhân gia Tà dược sư thường thích ghé đến đây, chúng ta tới là để…”

Chưa dứt lời, nét mặt thị nữ bỗng nhiên trầm xuống: “Này, vào cửa đều là khách, ai nhận ra được cái gì dược sư với không dược sư chứ.” Quay đầu bỏ đi.

Tiếu Dương như giẫm phải đinh, thập phần mất mặt, đưa mắt quan sát bốn phía. Lập tức phát hiện, sòng bạc Như Ý này tụ tập mấy trăm khách chơi, trong đó ít nhất một phần ba là người giang hồ đeo đao mang kiếm. Không phải hỏi, đều là tìm vô lương đại phu kia cầu y khám chẩn. Nếu như Tà dược sư ai đến cũng chữa không cự tuyệt, nói ít cũng phải năm ba năm mới hết, chẳng trách hắn ra vẻ thần bí không chịu lộ đầu.

“Sư huynh, ngươi có muốn giao tín vật sư phụ ngươi cho ra không?” Mục Thiếu Hoài cũng chú ý đến tình hình này, lặng lẽ kề tai hắn hỏi nhỏ.

Tiếu Dương trầm ngâm chốc lát, nói: “Tạm thời không vội.” Hướng mắt nhìn về một nơi.

Mục Thiếu Hoài dõi theo đường nhìn của hắn, chỉ thấy giữa phòng có hơn mười người vây quanh một bàn đổ xúc xắc, nhà cái lắc cốc là một bạch sam thiếu niên niên kỷ không lớn. Gương mặt tròn hay cười mi thanh mục tú, nhưng trên má lại mang một vết kình ấn nổi bật.

Thích mặt là một loại hình phạt mà quan phủ thi hành trên phạm nhân, căn cứ tội trạng khác nhau, vị trí thích lên cùng hình dạng đồ án chữ viết sắp đặt cũng khác nhau. Thiếu niên này niên kỷ không lớn, thế mà là một phạm nhân sao?

“Hắn là chủ nhân sòng bạc?” Mục Thiếu Hoài hỏi khẽ.

Tiếu Dương gật đầu: “Chí ít cũng là nửa chủ tử.” Bọn họ đều chú ý đến thị nữ qua lại đôi khi sẽ tới nói thầm vào tai hắn một hồi, chắc hẳn đang bẩm báo một số tình huống phát sinh trong sòng bạc.

“Vậy chúng ta sang bàn kia đổ một ván không?” Muốn hấp dẫn lực chú ý của hắn, đây là biện pháp nhanh nhất.

Tiếu Dương lắc lắc đầu, mỉm cười: “Chúng ta đợi hắn tự mình đến.” Đứng dậy, nghênh ngang chọn một chiếu bạc, chen vào.

Người lắc cốc ở bàn này là một thiếu phụ y phục rực rỡ thủ pháp thuần thục. Nàng ta cho ba quả xúc xắc bằng xương vào trong cốc, dùng lực xốc một vòng, lại đặt lên bàn, hô to: “Có tiền đặt bảo, không tiền rời ván.”

Cái gọi là đặt bảo, chính là đặt vào điểm số trên mặt xúc xắc, nếu đặt trúng sẽ được nhà cái đền lại tiền cược. Trên bàn tổng cộng có mười sáu cách đặt khác nhau, nhưng chung quy cũng đơn giản là đặt đại hoặc tiểu, rất nhiều khách nhộn nhịp đặt cược, thua nhiều thắng ít.

Tiếu Dương không vội đặt, mà ngưng thần lắng nghe một lúc. Mục Thiếu Hoài biết hắn đang dùng nội công thượng thừa nghe phong đoán khí, phân biệt điểm số trên xúc xắc từ thủ pháp lắc cốc quen thuộc của nhà cái. Dẫu sao trong gian sòng bạc này nhiều người giang hồ như vậy, nhà cái lắc cốc không có chút mánh khóe bản lĩnh, đã sớm bồi thường đến tán gia bại sản rồi.

Triệu Uyển xem mãi không hiểu, miệng vẩu lên định khóc nháo. Mục Thiếu Hoài vội vàng lấy bánh trái dụ nàng.

Nắp cốc sau một vòng lay động mới dần đứng lại.

“Ta đặt một ngàn lượng ở…” Giọng nói trầm thấp tự tin chậm rãi vang lên, Tiếu Dương chải ngược mái tóc rối bời trên trán, cười lộ hàm răng trắng sáng, “Mười ba nút.”

Xung quanh truyền đến tiếng kinh hô, ánh mắt tham lam không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm xấp ngân phiếu dày cộm.

Thiếu phụ tức giận lườm hắn một cái, hai tay nhanh nhẹn mở cốc, trong nháy mắt, sắc mặt trắng bệch.

Đặt lớn đền lớn, một ván này, nhà cái đền thập phần thê thảm.

May mắn hoàn cảnh thế này nàng gặp qua không ít, lau mồ hôi, bình tĩnh vén cao tay áo, lắc cốc lần thứ hai. Thủ pháp lần này dùng đến công phu thật, xúc xắc trong cốc hoàn toàn không hỗn loạn va vào nhau, mà trực tiếp nảy lên rơi xuống, khi dao động đình chỉ, ba viên xúc xắc đồng thời dừng lại, điểm số càng khó đoán.

Nàng đắc ý mỉm cười, đem cốc đặt lại trên bàn: “Quý khách, mời đặt cược.”

Tiếu Dương cười hì hì nhìn nàng chăm chú, nhẹ huýt sáo một tiếng, nói: “Vẫn là một nghìn lượng.” Ánh mắt như hàm thâm ý lướt qua thân hình mềm mại đầy dụ nhân của nàng, từ trên xuống dưới. “Cảnh sắc không tệ, ân, liền đặt… ba nút đi.”

“……” Mọi người đều im phăng phắc.

Cốc mở.

Đúng là ba nút.

Tiếu Dương đổ liền năm ván, thắng ba thua hai. Nhưng vì mỗi lần hắn đều đặt cược rất lớn, nhà cái sòng bạc phải lấy thiểu đền đa, thật sự khiến thiếu phụ lắc cốc thua đến đầu đầy mồ hôi. Có người lặng lẽ bỏ đi, chốc lát sau, thiếu niên bạch sam kia đã nhanh chóng bước tới.

Tiếu Dương nháy nháy mắt với sư đệ, Mục Thiếu Hoài cũng nở nụ cười. Cá đã cắn câu!

Thiếu niên hỏi rõ tình hình cụ thể, đi đến bên cạnh Tiếu Dương, cười meo meo nói: “Mọi người đều gọi ta Tiểu Thu, ta thích nhất là chơi xúc xắc. Đại ca, ngươi đoán xúc xắc lợi hại như vậy, không bằng mọi người cùng luận bàn luận bàn?” Tiếu dung đơn thuần sáng sủa, cơ hồ như có một sức cuốn hút kỳ lạ, cả kình ấn gai mắt kia cũng có vẻ dễ nhìn rất nhiều.

Tiếu Dương nhếch miệng cười, nụ cười sáng lạng không chút thua kém: “Tại hạ Tiếu Dương, vừa rồi tùy tiện đùa một chút mà thôi, không ngờ lại lọt vào mắt xanh của Tiểu Thu đệ đệ, quả là có phúc ba đời… Ách?”

Góc dưới vạt áo đột nhiên bị một bàn tay nắm chặt, Triệu Uyển đang yên tĩnh ăn điểm tâm ngẩng đầu lên, từng chữ từng chữ đứt quãng chuyển động trong yết hầu: “Tiểu Thu… Khâu…”    

“Di? Vị tỷ tỷ này làm sao vậy?” Tiểu Thu khó hiểu.

“Khâu, Khâu…” Điểm tâm cầm trong tay rơi xuống đất, Triệu Uyển đưa tay túm tóc của mình, khuôn mặt vặn vẹo, thống khổ rên rỉ.

“Tỷ tỷ đẹp như vậy lại có bệnh không tiện nói a, thật đáng thương!” Tiểu Thu thương hương tiếc ngọc, vươn tay định dìu đỡ.

Tiếu Dương và Mục Thiếu Hoài vừa nghe những lời ấy, vốn muốn đến giúp Triệu Uyển, lại đứng bất động.

Tiểu Thu tuổi còn nhỏ, nhưng nói ra một câu rất đúng ngay tại sòng bạc này, nhất định có quan hệ với Tà dược sư, biết đâu chính là con cháu đồ đệ gì đó. Nếu hắn đã có hảo cảm với Triệu Uyển, không chừng có thể hy vọng hắn chủ động dẫn bọn họ đi gặp vô lương đại phu kia nha.

“Nào, tỷ tỷ đừng vò tóc nữa. Nếu để Gia Luật cô cô thấy còn không đau lòng chết! Tiểu Thu nói với tỷ nga… A—” Ngữ thanh ôn nhu kết thúc trong một tiếng kêu ngắn thảm thiết.

Triệu Uyển bất chợt vươn tay, bóp chặt cổ Tiểu Thu, hại hắn miệng khép khép mở mở, hai mắt trắng dã thở không nổi. Mỹ thiếu niên trong trẻo như nước, trước mắt sắp biến thành một con cá chết.

“Buông Thu thiếu gia ra!”

“Mau gỡ tay nàng ta a!”

“Sát nhân kìa, cứu mạng a! Tai nạn chết người rồi!”

Mấy hoa nương dùng hết khí lực bình sinh tới kéo ngón tay nàng, Tiếu Dương và Mục Thiếu Hoài người túm tay người kéo chân, thật vất vả mới lôi được Triệu Uyển sang một bên.

“Khụ khụ khụ…” Thương cảm Tiểu Thu cả mặt căng tím, dấu ngón tay trên cổ càng truật mục kinh tâm. Toi mất nửa cái mạng nhỏ.

“Sao ngươi làm vậy!” Tiếu Dương đầy bụng tức giận. Tổn thương Tiểu Thu, chẳng phải cùng vô lương đại phu kia kết thù ư? Còn làm thế nào thỉnh hắn xuất thủ cứu người? Nữ nhân này thật là ngu dại! Ai, sai, nàng vốn ngu dại…

“……” Triệu Uyển mở to mắt nhìn hắn chằm chằm.

Tiếu Dương bốc hỏa trên đầu, trong lòng phát cáu, quay đầu nhìn về phía Tiểu Thu: “Tiểu Thu đệ đệ, ngươi không sao chứ?”

“Khụ khụ khụ…” Tiểu Thu vẫn đang ho, xem qua cũng biết là có sao. Mấy hoa nương nọ vừa giúp hắn vỗ lưng thuận khí, vừa giận dữ trừng nhóm người Tiếu Dương.

Tiếu Dương biết đã chọc phải tổ ong, hết sức đau đầu. Không còn cách nào khác, đành nhanh chóng lấy tín vật hòa thượng sư phụ đã cho trước đó ra.

“Ở đây có phong thư, là sư phụ Thánh cư sĩ của ta viết cho dược sư tiền bối. Chẳng hay có thể phiền vị cô nương này chuyển giao một chút?”

Vừa dứt lời, đại sảnh như bùng nổ.

“Thánh cư sĩ?”

“Không phải chứ? Độc nhãn long này là đồ đệ của ngài?”

“Truyền nhân của Thế ngoại ngũ tuyệt a, khó trách dám đấu đá ở đây.”

Giữa tiếng nghị luận xôn xao, thiếu phụ y phục rực rỡ tiếp nhận thư. Cùng vài hoa nương chụm đầu thầm thì một trận, cũng không rõ Tiếu Dương nói thật hay giả, nhưng ngữ khí trong lời lẽ đã thả lỏng rất nhiều.

“Tiếu công tử, đồng bạn của ngài vô lễ với Thu thiếu gia, niệm tình thân thể nàng mang bệnh, chúng ta cũng không hảo cùng nàng so đo. Về phần phong thư thì, nếu dược sư tiền bối ở đây, chúng ta tất sẽ chuyển giao. Đáng tiếc lão nhân gia hắn hành tung phiêu bạt bất định. Bằng không chúng ta tìm gian quý khách phòng cho các người nghỉ tạm, có lẽ chờ một hai ngày hắn sẽ tới. Ngài thấy có được không?”

Mục Thiếu Hoài buột miệng định bảo “được”. Dù sao vẫn là bọn họ sai trước, đối phương làm như vậy đã là quá nhượng bộ rồi. Nhưng bàn tay bị siết chặt, Tiếu Dương nắm tay hắn, tranh trước một bước lên tiếng: “Không dám làm phiền các vị cô nương. Đằng nào cũng là chờ, ta cứ tiếp tục ở bên ngoài chơi vài ván đi!”

“Ngươi!” Mấy hoa nương không ngờ hắn chẳng nể mặt như thế, đều sững sờ. Hắn chơi vài ván nói nghe sao ung dung, một ngàn lượng một ngàn lượng đặt mãi, rắp tâm chỉnh sập sòng bạc này a!

Mục Thiếu Hoài nhìn hắn, thở dài trong lòng. Sư huynh không phải là người bất phân nặng nhẹ, nguyên nhân hắn làm như vậy chỉ có một: vội vã bức Tà dược sư ra mặt, nhanh chóng chữa trị cho chính mình…

Đàm phán hai bên tan vỡ, bầu không khí thoáng chốc trở nên giương cung bạt kiếm.

Rất nhiều người giang hồ trong sòng bạc chịu ép đã lâu, sớm e sợ thiên hạ bất loạn, ào ào tuốt kiếm khỏi vỏ, hô hoán lên: “Cho hắn đánh a!”

“Các ngươi mở sòng bạc làm ăn, người ta lại không mạo phạm gì quá đáng, tại sao không cho người đánh?”

Mấy hoa nương đã bao giờ gặp phải tình huống này? Nhất thời luống cuống như kiến bò trên chảo nóng. Tiểu Thu muốn lên tiếng, nhưng yết hầu bị thương không nhẹ, ho khan nửa ngày mặt đỏ bừng, chưa nói ra nổi một câu.

Giữa mảnh hỗn loạn, đột nhiên truyền đến một trận cười.

“Ai da da! Ai tới cửa quấy rầy lão nhân ta thế?”

Mọi người nhìn theo hướng thanh âm, chỉ thấy một người mặc hắc bào tách khỏi đám đông, chậm rãi đi vào đại sảnh. Đối diện với đông đảo ánh nhìn tập trung vào mình, hắn ngẩng đầu, nhàn nhạt mỉm cười. Nguyên bản tướng mạo hắn thanh tuấn, nhưng một khi cười rộ lên, cặp mắt cong như vành trăng cơ hồ díp thành khe hở, toàn thân càng mang nhiều thần khí giảo hoạt thiếu đứng đắn.

“Dược sư tiền bối!” Các hoa nương kinh hỷ gọi.

Người này chính là bất tử bất cứu Tà dược sư – Lý Tư Nam.

“Ngươi chính là dược sư tiền bối?” Những người có mặt chưa từng thấy qua vị tuyệt thế thần y này đều trừng lớn mắt. Thế ngoại ngũ tuyệt trong truyền thuyết đã thành danh hơn một giáp, nhưng nhìn ngang nhìn dọc, niên kỷ của người này cũng không vượt quá ba mươi tuổi!

Tiếu Dương vô cùng cơ trí, sớm nhanh hơn một bước nghênh đón, cúi lạy thi lễ: “Dược sư tiền bối, vãn bối Tiếu Dương hữu lễ! Sư phụ Thánh cư sĩ của ta…”

“Không dám không dám.” Lý Tư Nam khoát khoát tay, chậm rãi đi ngang qua người hắn, “Lão nhân gia ta biết Tử Du có một đồ nhi, bất quá trên đời này lừa đảo cũng không ít, ai biết bên trong có mấy người gan to bằng trời, mạo danh hắn tìm đến ta ba lừa bảy lọc chứ?”

Tiếu Dương vừa nghe, lập tức đưa ra chứng cứ: “Sư phụ ta có viết cho ngài phong thư…”

Lý Tư Nam an tọa trên ghế bành gỗ lim, tà miết ánh mắt, thiếu phụ y phục rực rỡ mang thư giao đến tay hắn. Tất cả mọi người ngừng hô hấp, chờ hắn xác minh thân phận.

Độc nhãn long gây rối, rốt cuộc là lừa đảo hay thật sự là truyền nhân của Thánh cư sĩ.

Tiếu Dương lười biếng liếc mắt sang, cong khóe môi mỉm cười. Vàng thật không sợ lửa, hắn hàng thật giá thật… “A!”

“Xoẹt!”

Giấy Kim Túc thượng hạng, còn gọi là giấy lạp hoàng kinh, hoặc ngạnh hoàng, là một loại giấy đặc biệt dùng để chép kinh của Kim Túc tự Hải Diêm, tính chất dày cứng, phòng mọt kháng nước. Lão nhân Thánh cư sĩ nhà hắn xưa nay chỉ dùng vào dịp quan trọng, lấy viết thư thật sự đã có chút xa xỉ.

— Nhưng cũng chính vì nguyên nhân đó, thanh âm khi nó bị xé rách lại phá lệ trong trẻo vui tai.

Tất cả mọi người trợn tròn mắt. Tiếu Dương càng há hốc mồm không khép lại được.

Lý Tư Nam cười đến vô tội, hai ba lượt liền xé lá thư nát bấy, sau đó hai bàn tay hợp lại, tập trung nội lực, từng mẩu giấy tức khắc hóa thành một đống bột phấn rơi lả tả.

“Ai nha, thật xấu hổ. Tự nhiên tay ngứa.” Hắn phủi phủi tay, vỗ sạch bụi phấn bám trên lòng bàn tay, giọng điệu điềm nhiên, tỏ rõ căn bản chính là cố ý.

Thế nào cũng không lường được chiêu này, lòng Tiếu Dương vừa hân hoan liền trầm xuống. Hòa thượng sư phụ từng nói với hắn, Tà dược sư tính tình cổ quái, tuy hai người là hảo hữu nhiều năm, cũng không nhất định sẽ nể mặt hắn. Chẳng ngờ vô lương đại phu này cả thư cũng xé, hiển nhiên không phải muốn đắc tội hảo hữu Thánh cư sĩ, mà là quyết tâm không đáp ứng khẩn cầu của hắn.

Vẫy vẫy tay, Lý Tư Nam gọi Tiểu Thu đến, xem xét dấu tay trên cổ hắn, từ trong ngực áo móc ra một hộp thuốc mỡ thay hắn bôi.

Mục Thiếu Hoài và Tiếu Dương nhìn nhau, biết vị thần y này hiển nhiên rất nóng giận khi Tiểu Thu thụ thương. Sư tỷ quả thực đã chọc ra một lỗ hổng thật to!

Tiến lên một bước, Tiếu Dương cao giọng nói: “Dược sư tiền bối, sư tỷ của ta đầu óc sinh bệnh, thương tích của Tiểu Thu do hiểu lầm gây nên, còn mong tiền bối đại nhân đại lượng, bỏ qua cho nàng! Nếu ngài thật sự muốn trách tội, vãn bối nguyện một mình gánh vác. Chỉ cầu tiền bối có thể thi triển diệu thủ hồi xuân, chữa trị cho sư tỷ và sư đệ của ta!”

Lý Tư Nam không ngờ hắn cư nhiên còn dám mở miệng,ngước mắt nhìn hắn một lát, chậm rãi nói: “Có dũng có mưu, không kiêu không nịnh, cả phép khích tướng đều dùng thông thạo như thế. Ai nha, Tử Du thật sự đã thu một đồ nhi tốt a.”

“Ngài… nhận ra thân phận của ta sao?” Tiếu Dương cuối cùng cũng yên tâm.

“Xem diện mạo của ngươi, anh hoa nội liễm. Nhìn bước đi của ngươi, cẩn trọng hữu lực. Xem ngươi phát thanh, thần đầy khí đủ. Nội lực thuần khiết dồi dào, không nghi ngờ chính là truyền nhân Thiền Tông. Hơn nữa…” Lý Tư Nam nhướn mày cười, “Bộ căn cốt thượng hảo thế gian khó tìm này, nhất định đã ăn uống rất nhiều linh dược dị bảo dịch kinh tẩy tủy. Nếu lão nhân ta đoán không lầm, nhiều vị đều là gia hỏa Tử Du kia lừa ta lấy đến. Ta thế nào không nhận ra ngươi?” Nói cách khác, hắn vừa vào cửa đã nhận ra Tiếu Dương!

“… Nếu đã như vậy, khẩn cầu tiền bối xuất thủ, cứu trị sư tỷ và sư đệ của ta. Đại ân suốt đời khó quên!” Tiếu Dương mặt bất động thanh sắc, trong bụng lại sớm liên tục mắng lão không biết xấu hổ lão không biết xấu hổ mắng tới thống khoái.

“Ngươi có vẻ rất lo lắng cho sư tỷ và sư đệ?” Lý Tư Nam cười tủm tỉm.

“…… Đúng vậy.”

“Nhưng sao ta chẳng hay Tử Du còn có đồ nhi khác?”

“Bọn họ là đồng môn đoàn hát bì ảnh hí.”

“Ai da da, các ngươi còn biết diễn bì ảnh a?” Hứng thú nổi lên.

“…… Phải.” Không biết trong hồ lô của hắn bán dược gì, Tiếu Dương đành nỗ lực nhẫn nại.

“Như vậy đị, các ngươi diễn một trích đoạn bì ảnh cho lão nhân ta xem thế nào? Nói không chừng ta xem xong tâm tình tốt, liền nguyện ý xuất thủ cứu người a!”

Tiếu ý xảo trá lao xao trong đôi mắt như trăng lưỡi liềm, Lý Tư Nam không vội không vàng, thong thả nói: “Không riêng gì các ngươi, ở đây bất kể vị anh hùng hào liệt nào, chỉ cần có thể làm ta cười, đều được đãi ngộ tương tự.”

Mọi người rơi vào im lặng. Đại sảnh sòng bạc huyên náo trong nháy mắt biến thành bãi tha ma, yên tĩnh đến mức một chiếc kim rơi cũng nghe thấy rõ ràng.

Bỗng nhiên có hán tử hào sảng lên tiếng mắng to: “Cách lão tử! Nhật nhà ngươi tiên nhân bản bản!” (Tiếng địa phương vùng Tứ Xuyên, nghĩa là “Ta chửi tổ tông nhà ngươi”)

Trong lòng mọi người đều ưu tư. Tuy không dám mắng thành tiếng như hắn, nhưng tất cả đều gật đầu phụ họa, gật như đập tỏi.

Điều kiện đã đưa ra, lại rõ ràng chính là trêu người thôi! Chưa nói tay nghề bì ảnh vốn không mấy người am hiểu, cho dù Tiếu Dương, Mục Thiếu Hoài miễn cưỡng có thể xem như sư huynh đệ trong nghề, chỉ có hai người, không hộp ảnh không nhạc cụ diễn thế nào ra kịch? Còn phải khiến hắn cười, ôi chao! Nếu như xem xong hắn không cười phải làm thế nào?

Lý Tư Nam ngoáy ngoáy lỗ tai, cười meo meo xoay lưng lại, như lầm bầm độc thoại nói: “Muốn lão nhân gia ta xuất thủ cứu người, phải dỗ được ta hài lòng. Lúc tâm tình không tốt, ta bảo không chữa là không chữa, Thiên Vương lão tử có đến cũng vô dụng!”

“Muốn làm tiền bối hài lòng còn có biện pháp khác hay không?” Tiếu Dương hỏi ra suy nghĩ trong lòng mọi người.

“Có nha, sao lại không có? Lão nhân ta thích nhất là cùng người khác đổ xúc xắc. Tâm nguyện bình sinh chính là tìm được một đối thủ ngang sức ngang tài. Nếu có thể để ta tìm được một người như vậy, hoàn thành tâm nguyện, tâm tình đương nhiên sẽ tốt!”

Lý Tư Nam quay đầu, lòng bàn tay nắm ba viên xúc xắc ngà voi, tung lên tung xuống đùa đến vô cùng vui vẻ.

“Sớm nói qua, lão nhân gia ta a, tánh tình vô cùng thân thiết hiền hòa nha. Muốn diễn bì ảnh hay đánh bạc, tự mình chọn đi!”

Chú thích:

Bài thơ Tư Đế Hương của Vi Trang, đời Đường.

Tư Đế Hương

Xuân nhật du, thiếp nghĩ tương thân giá dữ,

Hạnh hoa xuy mãn đẩu. Nhất sinh hưu.

Mạch thượng thùy gia niên thiểu, túng bị vô tình khí,

Túc phong lưu. Bất năng tu.

Tạm dịch by Thuytruongluu

Ngày xuân qua, thiếp muốn đem thân báo đáp,

Hoa hạnh bay đầy tóc. Thẳng đến mệnh này kết thúc.

Ruộng vườn nhà ai son trẻ, dẫu bị vô tình vứt bỏ,

Đủ để phong lưu. Quyết không xấu hổ.

Bài thơ bộc lộ nhiệt tình của nữ tử thanh xuân, khát vọng tự do luyến ái. Ca từ chất phác lớn mật, rất gần dân ca.