Thủy Tinh Cầu

Chương 106: Long hổ tranh hùng




Vương Hoa đang còn kinh hãi hồ nghi bỗng lại nghe Vương Bán Tiên cất tiếng như điên như cuồng nói :

- Châu Mã, ngươi đã bất ngờ chăng?

Võ Lâm Hoàng Đế lạnh lùng nói :

- Thế là hôm nay các ngươi định tiêu diệt bọn ta tại nơi đây rồi sao?

- Đúng thế.

- Nhưng cũng chưa biết ai thắng ai bại nha.

Vương Hoa nghe đến đây biết sự việc nguy khốn đến nơi, hắn thoáng kinh hãi, sau đó vội vàng móc một viên Đại lực kim đơn ra, bỏ vào miệng Mai Hương ngay...

Mai Hương kinh ngạc nói :

- Ngươi... làm gì thế?

- Mai Hương, tạm thời ngươi hãy khoan chết đã.

- Tại sao thế?

- Mai Hương, ngươi hãy đợi ta một lát nha.

Vương Hoa không đợi Mai Hương trả lời gì hết, đã bồng Mai Hương lên lập tức rồi mang y giấu dưới gầm giường ở trong một gian phòng.

Sau khi Vương Hoa làm xong mọi việc, hắn lượn mình nhảy vọt ra cổ Bảo ngay. Hắn vừa đảo mắt lướt nhìn xung quanh bất giác đã giật bắn người lên.

Quả nhiên Kim Cúc phu nhân đã thống lãnh một đoàn người tới đây.

Ngoại trừ Kim Cúc phu nhân, ngoài ra còn mười mấy người mặc áo trắng. Rõ ràng số người này là môn nhân của Võ Lâm giáo.

Cuối cùng Vương Hoa đã biết âm mưu của Vương Bán Tiên. Y đã dám tới đây dự ước hẹn chính là muốn sử dụng thủ đoạn này để hủy diệt Vương Hoa và Võ Lâm Hoàng Đế.

Quả thật lòng dạ của y cay độc khó lường hết sức.

Gương mặt của Vương Hoa bỗng hiện ra một làn sát khí ngập trời.

Hắn lượn mình nhảy vọt ra tới trước luôn.

Ngay lúc ấy...

Vương Bán Tiên đã phi thân nhảy tới hướng Võ Lâm Hoàng Đế.

Kim Cúc phu nhân mặt lạnh như tiền vẫn đứng yên một chỗ. Mười mấy môn nhân Võ Lâm giáo đã thủ thế chuẩn bị xuất thủ. Bầu không khí ở hiện trường đã trở nên ngột ngạt khó thở.

Vương Hoa đã phi thân lướt vào giữa sân trống.

Vương Bán Tiên đảo mắt liếc nhìn hắn một cái, sau đó lạnh lùng cười một tiếng.

Vương Hoa gầm lên nói :

- Này Vương Bán Tiên, không ngờ ngươi lại chơi thủ đoạn bỉ ổi như thế.

Vương Bán Tiên cười lạnh lùng rồi nói :

- Không độc ác chẳng phải đại trượng phu.

Vương Hoa quay sang hướng Kim Cúc phu nhân gầm lên nói :

- Này Kim Cúc phu nhân, ngươi cũng đến đây nạp mạng chăng?

Kim Cúc phu nhân cười nham hiểm nói :

- Ngại rằng ngươi không có bản lãnh thôi!

- Thế thì thử nghiệm xem nào.

Vương Hoa nói xong đã từ từ lướt tới ngay.

Vương Bán Tiên lạnh lùng gầm lên nói :

- Hãy khoan.

Vương Hoa căm phẫn nói :

- Vương Bán Tiên, ngươi còn muốn nói gì nữa?

- Mai Hương đâu rồi?

- Chết rồi!

- Ngươi đã giết chết y ư?

- Đúng thế.

Vương Bán Tiên cười lạnh lùng nói :

- Điều này không thể được, có phải vậy không?

- Không thể được ư?

Vương Bán Tiên khẽ gật đầu nói :

- Phải, lần trước ngươi cùng ta giao đấu tại Võ Lâm giáo, ta đã phát giác quan hệ bất tầm thường giữa y và ngươi...

- Cho nên ngươi đã khẳng định ta không thể giết y chứ gì?

- Đúng thế.

- Thế thì ngươi đã lầm rồi!

- Chẳng lẽ ngươi giết chết y thật rồi sao?

- Đúng thế.

- Ta sẽ cho người vào trong cổ Bảo khám xét xem sao!

Bỗng nhiên Vương Hoa gầm lên một tiếng :

- Này Vương Bán Tiên, hãy nạp mạng xem nào.

Vương Hoa vừa gầm hét vừa lao vào hướng Vương Bán Tiên nhanh như cắt, đồng thời xuất thủ tấn công ra một chưởng luôn.

Bỗng nhiên Võ Lâm Hoàng Đế hét lớn tiếng nói :

- Vương Hoa, hãy lui về đây xem nào.

Vương Hoa nghe nói thế, bất giác dừng người lại. Hắn đưa mắt nhìn Võ Lâm Hoàng Đế hỏi :

- Gia gia, ông còn điều gì phải dạy bảo nữa?

Võ Lâm Hoàng Đế nói :

- Để gia gia lãnh giáo vài chiêu tuyệt học của Vương Bán Tiên. Cách đây hai mươi năm ta chỉ thua kém nửa chiêu mà đã bại trong tay của y. Chắc rằng hai mươi năm sau, võ công của y ắt phải có tiến bộ chứ không sai...

Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :

- Này Châu Mã, có thật ngươi muốn thọ giáo vài chiêu chăng?

Võ Lâm Hoàng Đế khẽ gật đầu nói :

- Đúng thế. Ta nghĩ rằng hai chúng ta động thủ thì có lẽ công bằng hơn.

- Phải, ngươi nói không sai chút nào.

- Thế thì Châu Mã xin được lãnh giáo nha.

Võ Lâm Hoàng Đế dứt lời, lượn mình nhảy sang hướng Vương Bán Tiên ngay.

Ngay lúc ấy.

Vương Bán Tiên nói với Kim Cúc phu nhân rằng :

- Này Kim Cúc phu nhân, ta nhờ ngươi làm giúp ta một việc.

Kim Cúc phu nhân nói :

- Việc gì thế?

- Ngươi vào trong bảo thử xem con tiện tỳ kia có chết thật rồi chăng?

- Được.

Kim Cúc phu nhân kêu được một tiếng, toan phi thân chạy vào trong bảo, không ngờ Vương Hoa bỗng gầm lên một tiếng, thình lình lượn mình lướt tới chặn đường của đối phương lại.

Bấy giờ...

Hai tiếng gầm hét bỗng vang tới, Võ Lâm Hoàng Đế và Vương Bán Tiên đã song song nhảy tới tấn công nhau liền.

Kim Cúc phu nhân thấy Vương Hoa đứng chặn lối đi của mình bất giác căm phẫn nói :

- Này Vương Hoa, ngươi muốn chết chăng?

Vương Hoa cười lạnh lùng một tiếng, nói :

- Kim Cúc phu nhân, đương nhiên ngày hôm nay một là ta chết, hai là ngươi chết vậy.

Kim Cúc phu nhân cười lạnh lùng nói :

- Khá lắm.

Y nói xong, lập tức quay sang hướng môn nhân Võ Lâm giáo hét lớn tiếng nói :

- Cho năm người vào Bảo lục soát xem tiện tỳ còn sống hay chăng.

- Vâng!

Tức thì có năm môn nhân Võ Lâm giáo đồng thanh kêu vang một tiếng, lượn mình nhảy vào cổ Bảo ngay. Vương Hoa đảo mình lướt tới phía trước năm môn nhân Võ Lâm giáo ấy gầm lên nói :

- Các ngươi hết muốn sống rồi chăng?

Hắn vừa gầm thét vừa tấn công ra một chưởng mãnh liệt vô cùng.

Vương Hoa vừa quét ra một chưởng, thì Kim Cúc phu nhân cũng gầm lên nói :

- Này Vương Hoa, hãy xem chưởng nào!

Đối phương vừa dứt tiếng hét thì đã xuất thủ phóng một chưởng vào người Vương Hoa ngay.

Tức thì chưởng lực của Vương Hoa đã bị đánh bạt sang một bên luôn.

Kim Cúc phu nhân cười một cách gian ác nói :

- Này Vương Hoa, ngươi sợ hãi rồi chăng?

- Ta đã sợ hãi gì chứ?

- Sợ họ vào trong cổ Bảo xem biết sự việc chớ còn gì nữa! Chẳng phải ngươi đã nói rằng Mai Hương đã bị ngươi giết chết rồi sao? Thế thì ngươi cần gì phải quan tâm đến việc này chứ?

- Ta đã quan tâm việc gì đâu?

- Ngươi quan tâm sự sống chết của Mai Hương chứ còn gì nữa? ngươi hãy yên tâm đi, nếu quả thật y chưa chết thì bọn này sẽ giết chết y ngay.

Vương Hoa nghe nói thế, mặt hơi biến sắc, gầm lên nói :

- Ta phải giết phức ngươi cho xong.

Vương Hoa dứt lời, lập tức lượn mình nhảy vọt vào hướng Kim Cúc phu nhân tấn công ra hai chưởng thần tốc, mãnh liệt kinh người hết sức.

Kim Cúc phu nhân cũng chẳng chịu lép vế, đã đảo mình xuất thủ phản công luôn.

Tức thì bốn người chia làm hai cặp đấu với nhau rất là khốc liệt, chỉ còn trông thấy bóng người của họ bay liệng trong hư không nhanh như điện chớp.

Ngay lúc ấy, số môn nhân còn lại của Võ Lâm giáo đứng ở một bên đưa mắt nhìn chòng chọc vào đấu trường như hổ đói rình mồi.

Hãy nói tiếp năm môn nhân Võ Lâm giáo được Kim Cúc phu nhân sai bảo vào cổ Bảo. Bọn họ phi thân chạy nhanh vào trong, chỉ trong nháy mắt đã chạy vào đến cổng Bảo.

Đương nhiên Vương Hoa đã giật mình kinh hãi hết sức. Hắn không ngờ sự việc đã xảy ra bất thình lình như thế.

Nếu bọn này tìm gặp Mai Hương chắc chắn họ phải giết chết Mai Hương chứ không sai rồi.

Ngay lúc năm môn nhân Võ Lâm giáo vừa nhảy vào cổng Bảo, thình lình...

Có một tiếng gầm hét từ trong Bảo vang ra, kế đó một luồng nội gia chưởng lực cuồn cuộn đẩy tới.

Kêu đùng đùng hai tiếng như sấm nổ.

Kế đó là hai tiếng rú thảm, hai môn nhân chạy vào trước đã trúng phải luồng chưởng lực từ bên trong đánh ra, chỉ kêu hự thêm một tiếng nữa rồi chết ngay lập tức.

Ba môn nhân Võ Lâm giáo còn lại bất giác giật mình kinh hãi, song song cùng lúc thụt lùi ra sau năm, sáu bước liền.

Một trong ba người đã cất tiếng gầm lên nói :

- Ai đó?

Không thấy người nào trả lời hết.

Ba môn nhân Võ Lâm giáo bất giác rùng mình lạnh toát mồ hôi, họ đã sợ hãi không dám tiến lên nữa.

Người thứ hai trong ba môn nhân Võ Lâm giáo lại gầm lên hỏi :

- Chẳng lẽ các hạ lại là quái nhân gì mà không hiện thân được sao?

Vẫn im lặng chẳng thấy trả lời gì hết!

Người đứng giữa nói giọng hớt hải :

- Có lẽ là y...

- Ai thế?

- Giáo chủ của bọn ta.

- A!

Hai người kia bất giác đã giật mình thất thanh kêu lên một tiếng.

Rõ ràng đây là sự việc có thể xảy ra vậy. Dĩ nhiên họ không thể nắm chắc rốt cuộc Mai Hương đã chết rồi chưa, và người vừa xuất thủ này cũng có thể là Mai Hương vậy.

Một môn nhân đứng ở bên trái nói :

- Thế thì làm sao bây giờ?

Mặt mày ba người tái mét không còn chút máu!

Môn nhân đứng giữa nói :

- Dù muốn dù không chúng ta cũng phải xông vào trong xem cho ra trắng đen cái đã.

- Được!

Ba người cùng kêu lên được một tiếng, lập tức tản ra xếp hàng chữ nhất từ từ bước vào bên trong, đồng thời vận công vào song chưởng, chuẩn bị phản công.

Thình lình...

Ngay lúc ba người vừa bước vào cổng Bảo, một tiếng hét lạnh lùng lại vang lên tiếp.

Kế đó là một luồng nội gia chưởng lực bổ tới một lần nữa.

Mặc dù ba môn nhân Võ Lâm giáo đã vận công phòng bị, nhưng chưởng lực của đối phương đã đánh tới bất thình lình và thần tốc hết sức nên họ đã quýnh quáng vội vàng hất chưởng tới đỡ ngay.

Kêu đùng một tiếng, kế đó là một tiếng hự. Môn nhân đứng giữa trong ba người đã nhào lộn té văng ra xa luôn.

Hai môn nhân còn lại giật mình thụt lùi ra sau ba, bốn bước liền.

Bên trong cổ Bảo vẫn lẳng lặng không có động tịnh gì hết.

Bấy giờ...

Hai môn nhân còn sót lại bất giác lấy làm kinh hãi hết sức, mặt mày tái mét chẳng còn chút máu.

Gã đứng ở bên phải hét lớn tiếng nói :

- Người nào ở trong có gan thì lộ mặt xem nào?

Bên trong cổ Bảo vẫn im lặng không thấy ai trả lời gì hết.

Hai môn nhân Võ Lâm giáo cứ run lẩy bẩy không ngừng.

Gã đứng ở bên tráu hỏi :

- Biết làm sao bây giờ?

- Hay là quay trở về báo cáo lại với Kim Cúc phu nhân...

Gã đứng ở bên phải lắc đầu nói :

- Không được!

- Tại sao không được chứ?

- Nếu trở lại như thế, chúng ta ắt phải chết trong tay của Kim Cúc phu nhân chứ không sai.

- Thế thì chẳng lẽ chúng ta lại vào trong cổ Bảo nạp mạng sao?

Gã đứng ở bên phải suy nghĩ giây lát nói :

- Ta có biện pháp rồi.

Xem tiếp hồi 107 Tội ác tày trời