Mang giầy vào, mở cửa đi ra ngòai.
Nó đứng trên hành lang trong chốc lát, thân thể tựa vào tay vịn ngả người đi về phía trước.
Trong đại đường thực im lặng, hoàn toàn không có cảm giác huyên náo như hôm qua. Nó lặng lẽ đi xuống lầu, cửa chính bị khóa rồi, nó vội vội hỏi hai tiểu nhị, nhờ hắn chỉ cách mở cửa rồi đi ra ngoài.
Đế vương ngay lúc Vô Dụng đứng dậy liền tỉnh lại.
Hắn ngày hôm qua vốn là muốn Lục Liên hỗ trợ tìm người, lại không nghĩ rằng người muốn tìm lại đang trốn dưới giường của Lục Liên.
Hắn biết lễ Thu Nguyên trong Đế đô luôn luôn có chút không an toàn. Nhưng là bởi vì các hoàng tử cùng quí tộc luôn đi ra du ngọan, người bình thường cũng không dám đối vớ những kẻ ăn mặc hơi đẹp đẽ quý giá một chút để xuống tay, sợ gặp phải loại phiền toái không nên dây dưa. Lại không nghĩ rằng Vô Dụng bình thường mặc đồ bình thường, hơn nữa diện mạo lại tinh xảo xinh đẹp, sẽ bị bọn buôn người chú ý đến cũng không kỳ quái.
Đế vương thở dài, lặng lẽ đi theo Vô Dụng bắt đầu nơi nơi chạy tán loạn.
Đế đô tựa hồ còn không có thanh tỉnh, trên đường cái hoàn toàn im lặng, có thể ngh được tiếng gõ mõ cầm thanh thanh từ xa xa truyền đến.
Vô Dụng nghiêng tai nghe nghe, loáng loáng gõ năm tiếng.
Sáng sơm không khí thanh tân sẽ làm lòng người khoái trá, Vô Dụng nhìn thấy dọc đường lưu lại nhiều dấu vết náo động ồn ào đêm qua, khóe miệng nhếch lên khẽ nở nụ cười.
Người dọn dẹp đường cái đã bắt đầu làm việc, Vô Dụng còn dừng lại trong chốc lát.
Các cửa phòng đang đóng trên đường dần dần hé mở, dân trồng rau sáng sớm đã bắt đầu bày biện băng ghế. Thiên hương lâu bán bánh bao nóng hầm hập nổi lên, Vô Dụng ngừng một chút, sờ sờ túi tiền trống rỗng, xoay người nhẹ nhàng chạy.
Nó nhớ tiền có mua gì đều để trên người Thanh Nguyệt, may thật. Nếu ở trên người mình, sẽ giống cái mặt nạ kia, không biết bị rơi ở đâu.
Nhớ tới mặt nạ, tâm tình vui sướng của Vô Dụng lại có chút trầm xuống.
Nó cúi đầu, nhìn thấy bên góc đường bị vất lại một ít mặt nạ Thu Nguyên, bỗng nhiên nhớ tới Thanh Nguyệt hình như nói qua nó biết làm.
Thật sự là quá tốt ! Vô Dụng vỗ bàn tay, nghĩ hiện tại phải tìm Thanh Nguyệt.
Sau đó lại nghĩ đến, Thanh Nguyệt nó, hiện tại hẳn là ở trong cung….
Vô Dụng cước bộ chậm lại. Nó ngẩng đầu nhìn bầu trời mềm mại dâng lên mặt trời đỏ, đứng ở ven đường, bỗng nhiên bắt đầu do dự rốt cuộc có muốn tiếp tục trở về hay không.
Nó nhìn tay phải của mình, lộ ra nụ cười tự giễu mình.
Nói không chừng với Y mà nói, đây cũng không phải việc quan trọng. Nói không chừng cho dù chính mình ích kỷ một mình thóat đi nhà băng lạnh băng kia, Y nàng cũng sẽ không cảm thấy gì được.
Thật giống như kiếp trước, đột nhiên, Minh Lâu, ba, mẹ, mọi người đều không phải của mình.
Như vậy, còn trở về làm gì ?
“Tiểu huynh đệ, sớm như vậy đã ra ngoài chơi rồi à ?”
“Tiểu huynh đệ cùng đi ngày hôm qua đâu rồi ? Như thế nào hôm nay chỉ có một mình thế ?”
Vô Dụng trầm mặc trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu hỏi : “Đại thúc, ngươi thu lưu ta được không ?”
“Hả ?” Đại thúc tựa hồ bị dọa ngã, há miệng sững sờ.
“Ta có thể giúp ngươi trảo ngư, có thể giúp ngươi rao hàng. Ta còn biết nấu cơm, giặt quần áo, quét phòng…” Vô Dụng cúi đầu, trong thanh âm mang theo điều khẩn cầu, “Ta làm đồ ăn ngon lắm, Thủ Mai thường nói thế…. Ta sẽ không ăn nhiều đồ đâu, ngủ thì chỉ cần cái góc nho nhỏ là tốt rồi…. Đại thúc, ngươi có muốn hay thu lưu ta hay không……”
Thực sự là không muốn trở về, thực sự cảm thấy mệt mỏi.
“Tiểu…. tiểu huynh đệ, cậu không phải ngày hôm qua không có về nhà đó chứ ? Nhà của cậu lúc này sẽ lo lắng, nói không chừng bọn họ đang đi tìm đấy…. Cãi nhau với người nhà à ? Ta mới trước đây cũng cãi nhau với người thân, qua vài ngày lại hết, người nhà sẽ không bao giờ hại cậu, chửi mắng cũng muốn cho cậu tốt…..”
Đại thúc nói liên miêng cằn nhằn, Vô Dụng cứ cúi đầu, tuy không nhìn thấy vẻ mặt, nhưng cũng có thể cảm giác được là rất bi thương.
“……Nhà ư….” Vô Dụng thì thào lẩm bẩm, “Cái kia…. Không tính là nhà….”
“Tiểu thất”, thanh âm ôn nhuận mà lại không mất đi vẻ tức giận ngắt ngang mấy lời linh tinh của đại thúc bán cá, “Cuối cùng cũng tìm được em.”
Vô Dụng như trước cúi đầu, qua một hồi lâu, nó mới ngẩng mặt lên, trên mặt nhìn không ra bi thường, còn mang theo chút mờ mịt.
“Làm sao vậy Tiểu Thất ?” Thái tử cười rộ lên, “Lại không biết ca ca ?”
Vô Dụng không nói gì, ngược lại một bên đại thúc không có nhãn lực gì mạnh mẽ vỗ vỗ bả vai Vô Dụng, lớn tiếng nhắc : “Tiểu huynh đệ xem đi, đại thúc nói đúng ma, ca ca cậu bây giờ còn không phải tới tìm cậu à, người một nhà luôn là người một nhà, có gì mà qua một đêm thành kẻ thủ, cùng hòa thuận vui vẻ, trở về tắm rửa nghỉ ngơi một chút, cái gì không vui đều cho qua….”
Thái tử cười dắt tay Vô Dụng, Vô Dụng tránh một chút, không có tránh né.
“Tiểu thất, cùng ca ca về nhà đi.”
Vô Dụng bị Thái tử lôi kéo, lẳng lặng đi theo sau hắn. Nó quay đầu lại thoáng nhìn đại thúc bán ca, đại thúc hướng hắn dùng lực phất phất tay, bộ dạng vẫn ngốc nghếch cười hề hề như trước.
Vô Dụng hé miệng, nó cảm thấy xấu hổ, lớn vậy rồi, cư nhiên đối với một người xa lạ nói năng đáng thương, giống như tranh thủ đồng tình, thật khó coi.
Thái tử chú ý tới lỗ tai hồng hồng của Vô Dụng, cong miệng cười nói : “Tiểu thất, gọi ca ca đi.”
Trên đường chỉ có tốp năm tốp ba người, ánh bình minh làm cho mỗi người trên mặt đều mang theo vẻ hồng nhuận.
Vô Dụng cúi đầu nhìn con đường dưới chân, nhẹ nhàng nói câu : “Thái tử ca ca.”
Bên kia đường, Đế vương lẳng lặng đứng. Hắng nhìn theo hình bóng Thái tử cùng Vô Dụng đi xa, đôi mắt tối đen, sâu không thấy đáy.
Đêm qua nghe Vô Dụng nói : “Không có người nào để liên hệ”, hắn trong lòng có một trận ngẩn ngơ, sau đó Vô Dụng ngủ nỉ non vài câu, làm cho hắn có chút khôgn rõ chính hắn một đứa nhỏ rốt cuộc suy nghĩ cái gì, mà ở hôm nay thấy Vô Dụng cầu xin kẻ bán cá thu lưu nó, Đế vương cảm giác được trong lòng có chút đau, cảm giác buồn phiền, thật khó chịu.
Bỗng nhiên hắn nhấc mình, hướng cung đình bay đi, cơ hồ chỉ hướng về Lạc Vân điện.
Tử Ngọc đang thay thế Đế vương đứng trong Lạc Vân điện, vội không ngừng quỳ xuống.
“Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế !”
Đế vương không trả lời, Tử Ngọc cảm giác được Đế Vương bên người tràn ngập nộ khí, hoặc không chỉ tức giận, còn có một cái gì đó, tóm lại, làm cho người ta không rét mà run.
“Tử Ngọc, ngươi nói ngươi năm đó là ở lãnh cung được Thất hoàng tử cứu. Lúc ấy tình huống là thế nào ? Nói cho Trẫm biết chi tiết.”
Tử Ngọc cảm nhận được khí thế bức người, hắn kì thật không muốn nói tới, nhưng là trên người đã muốn vã mồ hôi lạnh. Hắn ngần ngừ, cuối cùng vẫn là theo yêu cầu của Đế vương, kể rõ, một chữ cũng không thiếu.
Đế vương trầm mặc một lúc lâu, Tử Ngọc lẳng lặng quỳ trên mặt đất, quần áo đã muốn đầy mồ hôi.
“Về sau, không cho ngươi đi gặp Thất hoàng tử,” Đế Vương chậm rãi mở miệng, “Đây là mệnh lệnh.”
“Còn có,” Đế vương dừng một chút, còn nói, “Ngày hôm qua Đế đô xuất hiện mấy kẻ buôn lậu, đánh nhốt vào thiên lao hết cho Trẫm, giao cho Hồng Y thẩm vấn.”