*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thanh thảo ly ly, thần lộ yên nhiên* [Cỏ xanh xa xa, bình minh trong lành]
Noãn phong mỹ mỹ, lan chỉ mãn hương* [Gió mát mơn man, hương lan ngào ngạt]
Lưu Liên Thành tỉnh lại giữa rừng hoa, thấy trên người phủ thêm một chiếc áo choàng. Nheo mắt nhìn quanh, đám lửa trại gần đó không biết đã tắt từ khi nào. Trên đống than củi đã cháy đen, từng làn khói trắng mỏng manh lượn lờ bay lên. Vũ Văn Thác khoác một kiện y sam bạch sắc mỏng nghiêng người tựa bên khe suối. Sương trắng sớm mai giữa núi rừng lững lờ trôi khiến vẻ mặt người nọ nhìn như mơ, như ảo. Một trận gió nhẹ thổi qua làm tay áo người nọ bay phấp phới, sợi tóc hỗn loạn xòa xuống trán. Cảm giác thấy có người ở phía sau, Vũ Văn Thác xoay người lại,
"Ngươi tỉnh?"
"Ừ."
Chậm rãi đến gần đối phương, Lưu Liên Thành nhẹ nhàng cởi y sam của đối phương, đầu ngón tay lướt nhẹ trên lồng ngực, cẩn thận mở băng vải ra xem xét một hồi, sau đó, ngẩng đầu lên, cười cười, "Quả nhiên, chỉ một tháng đã hoàn toàn bình phục."
"..."
Nhưng, vẻ tươi cười gắng gượng trên mặt Liên Thành cuối cùng vẫn là chậm rãi đông lại. Hai người đứng đối mặt, lưu luyến cùng không cam lòng nhìn nhau thật lâu, như thể muốn khắc lại hình ảnh đối phương trong tâm tưởng. Hai người họ đều chờ đối phương nói ra câu ai cũng hiểu nhưng chưa ai nói kia. Lại vô luận có thế nào, không ai trong họ lại chịu nói câu đó thành lời. Tất cả tình tự giữa hai người đều lưu lại trong đáy mắt. Nhưng, dẫu có vậy thì bọn họ nên làm thế nào đây?
Lưu Liên Thành khẽ thở dài, quay người, nhìn sương khói lượn lờ phía xa xa, cuối cùng lên tiếng,
"Đến lúc rồi."
"..."
Đưa tay chỉ về phía Tây sơn cốc, Lưu Liên Thành tận lực để ngữ khí của bản thân nhẹ nhõm một chút, "Ở kia có một con đường mòn, mấy ngày trước ta đã xem xét kỹ. Chỉ cần vượt qua một đỉnh núi hẳn sẽ tới địa giới Ngọc Sơn."
"Ừ."
"Ta nghĩ, đại quân phụ hoàng ngươi hẳn đã đến nơi. Đoán chừng hiện tại đã phái ra vài đạo nhân mã tìm ngươi."
"Ừ."
"Nếu vậy... Chúng ta... tại đây..."
Cả người Liên Thành đột nhiên bị một lực đạo rất lớn kéo vào trong lồng ngực ấm áp của đối phương, bờ môi giao triền lập tức nuốt trọn những lời còn lại chưa kịp nói thành lời. Khí lực trên tay Vũ Văn Thác đặt trên lưng hắn rất lớn, như thể muốn tiến nhập vào cơ thể hắn. Lưu Liên Thành hơi run lên, sau đó, nhắm mắt lại, cũng vươn tay ôm lấy đối phương, mười đầu ngón tay bấu chặt trên tấm lưng rộng lớn của đối phương. Liên Thành tựa đầu lên hõm vai Vũ Văn Thác, tham lam hít ngửi khí tức thâm trầm mà thuần hậu của người nọ, tham luyến cảm nhận sự ấm áp cuối cùng người nọ dành cho mình.
Bọn họ phi thường hiểu rõ, một khi rời khỏi nơi này, giữa hai người liền không thể còn bất cứ liên quan gì nữa.
"Lưu Liên Thành, nếu lần tới gặp lại trên chiến trường, ta sẽ không lưu tình."
Nghe giọng nói trầm thấp của đối phương vang lên bên tai, khóe môi Lưu Liên Thành khẽ cong lên, ngẩng đầu nhìn đôi mắt thâm thúy của đối phương, sau đó, nắm tay thành quyền, nện nhẹ lên ngực Vũ Văn Thác, "Vũ Văn Thác, ta cũng tuyệt sẽ không lưu tình."
"Cho nên, tốt nhất, người đừng để rơi vào tay ta."
"Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chiếm tiện nghi."
"Nay đã khác xưa, thực lực Bắc Hán hiện giờ đã không còn như trước."
"Bắc Chu lần này nguyên khí cũng đại thương."
"Kinh Tương, xem ra ngươi không lấy được rồi."
"Không sao cả. Ta thấy ngươi hẳn càng nên lo lắng bình ổn nội loạn Nam Sở."
"Cũng được. Coi như cho ngươi một ít thời gian."
"Nếu vậy, thật đúng là đa tạ."
"Lưu Liên Thành, trong vòng ba năm, ta nhất định huy sư Bắc thượng* [dẫn quân lên phía Bắc]."
"Được. Ta sẽ chờ."
Những lời cần nói đều đã nói, cuối cùng cũng đến lúc phải ra đi.
Hai người lưu luyến nhìn nhau đến khi ánh nắng dần tắt trên con đường phía trước, lối đi càng trở nên gập ghềnh.
Vũ Văn Thác cùng Lưu Liên Thành, không ai nghĩ giữa hai người họ có thể xảy ra sự tình dây dưa đến khắc cốt ghi tâm như vậy. Hai con người vốn dĩ là hai đường thẳng song song không thể giao nhau lại ở khắc kia tựu lại, ma sát tóe ra ánh lửa chói mắt đến vậy. Đáy lòng mỗi người vì đối phương mà lưu luyến, bàn tay hai người vươn lấy nhau trong vô vọng. Bởi vì, quỹ tích* [quỹ đạo phát triển của cuộc đời] của bọn họ vốn bất đồng, la bàn vận mệnh đã sớm đưa họ ngày càng xa nhau.
Một người thuộc Bắc Chu.
Một người lại thuộc Bắc Hán.
Buông xuống tất thảy, bên nhau trọn đời, theo đuổi đắm say tối giản đơn trong cuộc đời đối với hai người bọn họ vốn luôn là hư ảo cùng tham vọng xa vời.
Bọn họ vĩnh viễn sẽ không thể vì tư tâm mà buông xuống quốc gia cùng thần dân của mình. Luôn là như vậy.
Vẫn chấp nhất kiên trì với nguyện ước ban đầu.
Bọn họ quá giống nhau bởi bọn họ là tri kỷ. Họ chính là người hiểu đối phương nhất trong thiên hạ. Chỉ cần một ánh mắt đơn giản, một câu không cần nói thành lời, một hành động lơ đãng... liền có thể hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Bởi vốn dĩ, bọn họ giống hệt nhau.
Cũng bởi vậy, họ không thể vượt qua vô vàn ngăn cách giữa hai người mà đành gắng sức dập tắt ngọn lửa luôn khao khát được bùng cháy trong lòng.
Cho nên, không ai chất vấn đối phương, cũng không ai giải thích với đối phương bất cứ chuyện gì. Họ tin đối phương sẽ hiểu, bởi khi họ đặt mình vào địa vị của đối phương, họ cũng sẽ không hề do dự mà đưa ra quyết định như vậy.
Cho nên, chỉ cần biết rằng trong lòng đối phương từng có mình, vậy là đủ.
Yêu, có khi càng nói rõ, lại chỉ càng làm tổn thương bản thân cùng đối phương nhiều hơn.
"Ly Yến, với ta mà nói, ngươi chính là Ly Yến, hiểu không?"
"..."
"Vũ Văn Thác, ngươi không nên quá tự tin như vậy!"
"Bởi vì, ta cá là ngươi không đành lòng."
"Ly Yến, ta sẽ không ép ngươi, nhưng ta tuyệt đối sẽ không để ngươi bỏ trốn."
"..."
"Sáu năm trước, ngươi đó không phải là ngươi."
"... Là Tam Nương."
"Vũ Văn Thác, ta không hận ngươi nhưng giữa chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể có gì."
"..."
"Ly Yến, ta rất nhớ ngươi."
"..."
"Ta nghĩ, ngươi hẳn là có lời giải thích muốn nói với ta."
"Như ngươi đã biết, ta không còn gì để nói."
"Ta đã nghĩ, ngươi sẽ không đến đây."
"Ta chỉ biết, ta không muốn ngươi chết."
Cơn gió nhẹ mang theo từng giọt tình sầu, từng đợt quyến luyến, bịn rịn lay động, siết lấy trái tim đang quặn thắt của hai người.
Trời tối dần, tưởng niệm miên man, muốn cất bước mà lòng lưu luyến.
Hơi thở nóng rực, lời thầm thì da diết, nhịp đập hữu lực của con tim, lồng ngực kiên định an tâm... tất thảy từ nay về sau sẽ không thể có lại.
Cho nên, hai người cuối cùng vẫn là vội vã xoay người, lưu lại bóng lưng quyết tuyệt.
~~~~
Tháng chín năm thứ mười hai Bắc Chu Bình Hòa, Vũ Văn Thác dẫn mười vạn quân tới núi Phù Ngọc, hỏa thiêu liên doanh của năm vạn đại quân Bắc Hán. Sau đó, khi Vũ Văn Thác truy kích chủ tướng Bắc Hán Mạnh Kỳ Hữu tới sau khe núi thì gặp phục kích của Nam Sở Việt vương Triệu Phi. Quân sư Công Tôn Ngao vội điều hai vạn thủ quân tại Phiên Vũ cùng hai vạn quân thủ quân tại Linh Lăng đến cứu viện. Nhân mã hai bên chiến đấu anh dũng suốt một ngày đêm, lưỡng bại câu thương. Việt vương Triệu Phi bị trúng một kiếm, thương nặng không qua khỏi. Mạnh Kỳ Hữu bị phát hiện vạn tiễn xuyên tim bên vách đá Thiên Đô Phong. Vũ Văn Thác mất tích.
Tháng mười năm thứ mười hai Bắc Chu Bình Hòa, do hoàng thất Nam Sở chết oan trong thành Phiên Vũ, khắp Nam Sở rối loạn, hô vang khẩu hiệu "phản Chu". Vũ Văn Giác tự mình dẫn năm vạn viện quân tới trấn áp. Cuối tháng mười, Thái tử Bắc Chu mất tích một tháng bất ngờ xuất hiện dưới chân tường thành Phiên Vũ.
~~~~~~
"Hoàng huynh!"
"... Ninh Kha."
Như đã thật lâu không gặp, Vũ Văn Thác gắt gao đem người con gái trước mắt ôm vào trong ngực, gạt đi dòng lệ tuôn trào trên khóe mắt đối phương. Gương mặt người nọ rõ ràng đã gầy đi rất nhiều. Khói lửa chiến tranh cùng sinh ly tử biệt đã khiến muội muội hắn luôn cưng chiều từ nhỏ này chỉ trong nửa năm đã phải chịu qua muôn vàn khổ cực. Nàng đã từng hạnh phúc cùng vô lo. Nhưng, nhân vi tự kỷ* [mọi việc diễn ra không phải do mình muốn hay không], bất hạnh lại đổ lên đầu nàng như vậy.
"..." Vũ Văn Thác nhận ra, dù hắn đối mặt với nàng nhưng lại không thể nói gì. Hắn còn có thể nói gì? Người chết đã chết. Mọi lời bây giờ đều là vô nghĩa.
Nhưng, trên gương mặt đối phương lại hiện ra vẻ thành thục cùng kiên nhẫn hắn chưa từng thấy. Chỉ thấy, người nọ chậm rãi nắm lấy tay hắn, đặt lên bụng mình, dịu dàng vuốt ve, "Hoàng huynh, huynh thấy không? Tiểu tử kia đang động nha. Đây là hy vọng Tử Hàng lưu lại cho muội."