*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
* Rơi xuống vách núi
Giọng nói này... là Lưu Liên Thành?!
Mặt Mạnh Kỳ Hữu bỗng lộ vẻ cả kinh, bàn tay nắm kiếm cũng siết thật chặt. Song, không để hắn kịp làm gì, trong đám sương mù dày đặc đột nhiên lóe lên một tiệt ngân quang, hướng thẳng vào mặt hắn.
Trước kia, mỗi khi tập võ, sư phụ vì rèn luyện khả năng ứng biến, thường bắt bọn họ bịt mắt luyện kiếm. Lưu Liên Thành tuy nhập môn muộn nhưng khắc khổ rèn luyện, lại thêm khả năng thiên phú nên năng lực mạnh nhất trong đám sư huynh, sư đệ. Chỉ cần lắng nghe, Lưu Liên Thành liền có thể nắm bắt được mọi động tĩnh trong vòng trăm trượng. Cho nên, dù hiện tại không nhìn thấy gì, hắn vẫn có thể dựa vào khí tức, bước chân cùng động tác để nắm bắt được vị trí của đối phương.
Lưu Liên Thành ra chiêu rất nhanh, Mạnh Kỳ Hữu lập tức huy kiếm chắn, nhưng được nửa đường, Lưu Liên Thành lại bất ngờ thay đổi chiêu thức, đâm thẳng vào vai Mạnh Kỳ Hữu khiến trên vai phải của Mạnh Kỳ Hữu truyền đến một trận đau đớn. Vừa rồi, vai trái của Mạnh Kỳ Hữu đã bị đâm một kiếm, giờ vai phải cũng bị thương nên máu từ hai vai xối xả chảy không ngừng. Mạnh Kỳ Hữu nổi giận, muốn huy kiếm phản kích nhưng sau chiêu kia, thân ảnh của Lưu Liên Thành lại ẩn vào màn sương trắng xóa. Thân hình người nọ vốn nhẹ, lại cố ý giấu đi khí tức của bản thân nên Mạnh Kỳ Hữu căn bản không thể nào tìm ra nửa điểm tung tích.
Xung quanh sương mù mờ ảo, dưới chân núi đá hiểm trở, Mạnh Kỳ Hữu cầm kiếm trạm định, ngưng thần cảnh giác, trong lòng thầm tính cân nhắc cảnh hiện tại. Lập tức, vẻ mặt Mạnh Kỳ Hữu đột nhiên nhướn cao, mặt lộ hung quang. Người này đột nhiên ném đi trường kiếm trong tay, rút ra kim ti nhuyễn tiên* [roi sợi vàng] tùy thân, quất về một bên.
Nếu không thể tìm được tung tích của đối phương, cũng chỉ có thể dùng cách này buộc người nọ hiện thân!
Kim ti nhuyễn tiên quất thẳng vào mặt Vũ Văn Thác lập tức bị một bàn tay thon dài chặn lại giữa không trung. Vài sợi tóc đen xòa xuống trán, phất trên mặt người vừa xuất hiện cạnh Vũ Văn Thác. Một cảm giác thật quen thuộc.
"..."
Chỉ trong nháy mắt, thời gian như ngừng lại giữa hai người. Sự xuất hiện của đối phương khiến Vũ Văn Thác ít nhiều kinh ngạc. Hắn từng nghĩ, giữa bọn họ đã không còn gì. Hắn cũng từng nghĩ, tình cảm giữa bọn họ đã mất đi cùng đêm đó. Mà hiện tại, người này lại một lần nữa đứng cạnh hắn, như thể hết thảy giữa hai người chưa từng có gì thay đổi.
Nhưng, không để hai người nghĩ nhiều, trong phút chốc, tiếng gió vút lên, nhuyễn tiên thu về lại quấn về hướng Lưu Liên Thành. Thân hình Lưu Liên Thành nhoáng lên một cái, thân roi kia đã kịp quất lên bả vai Lưu Liên Thành. Tay phải nhói lên, Uyên Hồng kiếm suýt nữa tuột khỏi tay. Lưu Liên Thành lập tức thay đổi kiếm chiêu. Mạnh Kỳ Hữu chỉ kịp thấy trước mặt gió lạnh ào ào thổi đến, mũi kiếm sắc bén chỉ cách mi tâm hắn mấy bước. Mạnh Kỳ Hữu vội cúi người tránh. Hai người tức thì giao tranh hơn mười chiêu.
"Ngươi có biết, người ngươi đang cứu là địch nhân của Bắc Hán?"
Thanh âm hơi lạnh của đối phương truyền đến. Lưu Liên Thành vẫn đâm kiếm về phía trước, tranh thủ vung lên vài đường kiếm, hừ lạnh một tiếng, nói, "Mạnh Kỳ Hữu, ngươi lại giở trò cũ làm gì? Hiện giờ mấy lời xằng bậy này, nói cho chính ngươi nghe đi!"
Nói xong, trường kiếm trong tay đâm tới, đánh úp lại, cùng quấn lấy nhuyễn tiên. Bỗng nhiên, cánh tay Mạnh Kỳ Hữu tê rần. Nội lực trên trường kiếm đối phương truyền đến, hai người giằng co một hồi. Bất chợt, kim ti nhuyễn tiên giữa không trung bị kiếm khí bạch quang chém đứt thành mấy đoạn. Hàn quang trong mắt Lưu Liên Thành chợt lóe, lộ ra sát khí lãnh liệt, kiếm phong nhắm thẳng vào mặt đối phương.
"Địch nhân Bắc Hán chính là ngươi!"
Mạnh Kỳ Hữu trên mặt cả kinh, thân hình hơi lảo đảo, vội không ngừng lùi về sau. Nhưng một khắc khi Uyên Hồng kiếm sắp đâm vào ngực đối phương, Lưu Liên Thành thấy trên mặt Mạnh Kỳ Hữu lộ ra một tia cười quỷ dị, lập tức cả người Mạnh Kỳ Hữu liền biến mất trong sương mù.
"Nguy hiểm!"
Tiếng kêu của Vũ Văn Thác ở phía sau vẫn là chậm một nhịp. Lưu Liên Thành vội thu thế, nhưng đã quá muộn! Ra là, bọn họ đã sớm tiến lên vách đá. Chỉ nghe "răng rắc", chân Lưu Liên Thành khẽ trượt, cả người liền rơi xuống Bách Trượng tuyền đang cuồn cuồn phía dưới. Chỉ trong tích tắc, Vũ Văn Thác vội lao đến, túm lấy cổ tay Lưu Liên Thành. Nhưng quán tính quá lớn nên thân thể hai người vẫn theo đà lao về phía trước. Vũ Văn Thác cắn răng đem Hiên Viên kiếm cắm vào khe hở trên núi đá. Hai người rơi xuống một đoạn, sau, khó khăn lắm mới có thể ổn định thân hình đang rơi.
"Ly Yến!"
Lúc này, cả người Lưu Liên Thành đang treo lơ lửng trên miệng vực sâu trăm trượng thăm thẳm phía dưới, toàn bộ sức nặng đều đặt vào cổ tay đang bị Vũ Văn Thác túm chặt. Mà Vũ Văn Thác cũng khó khăn bám vào vách đá, chỉ dựa vào Hiên Viên kiếm đang cắm trên vách đá để chống đỡ. Chỉ thấy, Vũ Văn Thác vừa dùng lực kéo Lưu Liên Thành lên, sắc mặt liền biến đổi. Trên cổ Vũ Văn Thác truyền đến cảm giác lạnh lẽo của kim khí.
Mạnh Kỳ Hữu cầm kiếm trên cao nhìn xuống bọn họ, khóe miệng khẽ nhếch lên đường cong quỷ mị, "Vừa rồi không biết là ai nói hôm nay muốn lấy mạng ta?"
Mũi kiếm sắc bén chuyển từ cổ họng Vũ Văn Thác, đâm thẳng vào bàn tay Vũ Văn Thác đang nắm chặt lấy cổ tay Lưu Liên Thành. Chém một đường. Một trận đau đớn. Máu tươi uốn lượn chảy xuống. Lưu Liên Thành thấy bàn tay kia hơi run lên nhưng vẫn nắm chặt lấy tay hắn, không hề lơi ra nửa phần.
Vũ Văn Thác ngưng thần liếc mắt nhìn Lưu Liên Thành bên dưới một cái, lập tức quay đầu, cười nhẹ với Mạnh Kỳ Hữu, cau mày, nói hơi khó nhọc,
"Xem ra hôm nay là chúng ta thua dưới tay ngươi rồi."
"A?" Mạnh Kỳ Hữu nhướn mày, cúi người, nói có vẻ nghiền ngẫm, "Không ngờ Thái tử Bắc Chu cư nhiên có ngày thấp hèn như vậy."
"Mạnh Kỳ Hữu, mọi việc hiện tại đều đã theo sở nguyện của ngươi. Bắc Hán, Bắc Chu, thậm chí toàn bộ Nam Sở đều bị ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay. Việt vương... lần này thật đúng là buôn bán lỗ vốn, đã không ăn trộm được gà còn để bị mất nắm gạo."
"A, mỗi người đều có nhược điểm của mình, mà ta... chỉ là vừa hay lợi dụng một chút mà thôi."
"Mạnh Kỳ Hữu, ta đã sớm nghi ngờ. Lúc ấy, ta dẫn người giết Triệu Phi sao không thấy bóng ngươi. Đến lúc hắn bị thương nặng, không chữa được, ngươi lại trùng hợp xuất hiện. Ngươi đây là cố ý muốn Triệu Phi chết đi?"
Mạnh Kỳ Hữu cười lạnh một tiếng, vừa định nói gì đó, đột nhiên vẻ mặt biến đổi, giống như hiểu ra ý đồ của đối phương, kiếm quang chợt lóe, thanh âm cũng có chút dồn dập, "Vũ Văn Thác, ngươi câm miệng cho ta!"
Đối phương cũng không buông tha y, tiếp tục lạnh lùng nói, "Mạnh Kỳ Hữu, không phải ngươi muốn thay thế vị trí của Việt vương, sau đó thừa dịp loạn lạc mà đoạt lấy thiên hạ của Nam Sở sao?"
Từ khi bắt đầu, giọng Vũ Văn Thác vẫn duy trì không lớn, không nhỏ, vừa đủ để đám binh lính Nam Sở đứng cách đó không xa nghe rõ mồn một. Lúc này, chỉ nghe tiếng mũi tên từ trong sương mù vun vút vang lên, lập tức, mưa tên rơi đầy trời, đích đến chính là nơi này. Vũ Văn Thác tức thì trao đổi ánh mắt với Lưu Liên Thành ở phía dưới, lập tức, rút ra Hiên Viên kiếm cắm trong khe đá, lăng không đâm lên. Mũi kiếm sắc bén lướt qua cổ Mạnh Kỳ Hữu làm tóe ra một vệt máu diễm lệ giữa đám sương mờ ảo. Lập tức, cả người Vũ Văn Thác theo đà cùng Lưu Liên Thành rơi xuống dưới.
Trong nháy mắt hai người rơi xuống, cả hai thấy Mạnh Kỳ Hữu trên vách đá như lẩm bẩm gì đó trong cổ họng, hai mắt trợn lên, trên mặt còn lộ vẻ không thể tin, thân thể đã bị hơn mười mũi tên từ trong sương mù dày đặc bắn trúng, cả người phun máu tươi ào ào. Đúng là tình cảnh bị vạn tiễn xuyên tim mà chết.
Vừa rồi, khi Vũ Văn Thác nói chuyện với Mạnh Kỳ Hữu, Lưu Liên Thành liền hiểu ý ngầm của Vũ Văn Thác. Khi Vũ Văn Thác đem rút Hiên Viên kiếm trên vách đá, Lưu Liên Thành liền rút Uyên Hồng kiếm đâm vào vách đá trên vực. Hiện giờ, hai người là đổi vị trí cho nhau, mà hai bàn tay vẫn nắm chặt, không hề lơi ra. Hai người luân phiên đâm kiếm vào vách đá, dần trượt xuống dưới.
Bách Trượng tuyền phía dưới chính là nơi tụ hợp của vô số mạch nước ngầm cùng dòng xoáy của thác nước. Xung quanh, vách đá trùng điệp. Nếu ngã từ trên vực xuống, thật không có đường sống. May mắn, hai người có thể dùng Uyên Hồng kiếm chống đỡ nên chỉ rơi xuống ở khoảng cách hơn mười trượng.
"Ngươi sao rồi?" Lưu Liên Thành cúi đầu, lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Vũ Văn Thác.
Chiêu cuối cùng dành cho Mạnh Kỳ Hữu trên vách đá vừa rồi đối với Vũ Văn Thác vốn dĩ bị thương nặng cùng mất máu quá độ đã là cực hạn. Hơn nữa, một đường xuống dưới lại bị dòng nước liên tục đánh vào khiến đầu óc Vũ Văn Thác đã bắt đầu trở nên mơ hồ, trong đầu cũng đã đôi khi mê man, nhưng nghe giọng đối phương, Vũ Văn Thác vẫn là cố nhếch khóe miệng, nói, "Không việc gì."
Lúc này, hai người đang ở mỏm đá chính giữa Bách Trượng tuyền. Với tình trạng hiện nay của hai người, muốn dựa vào sức một mình Lưu Liên Thành để nhảy lên đỉnh núi là không thể. Mà phía dưới lại là dòng nước chảy xiết. Nếu rơi xuống, chắc chắn sẽ thịt nát, xương tan. Lưu Liên Thành cau mày, nhìn quanh bốn phía, đột nhiên phát hiện cách bọn họ không xa có một cái động tự nhiên rộng rãi, khuất trong vách đá trên vực, ngoài động còn có thủy liêm rũ xuống khiến người khác khó phát hiện.
Ánh mắt Lưu Liên Thành khẽ chuyển, đưa tay dùng sức kéo Vũ Văn Thác lên trên, sau đó, đạp chân vào một vách đá nhô ra, rút Uyên Hồng kiếm, ôm lấy Vũ Văn Thác, cả người lăng không nhảy sang. Hai người thuận thế ngã vào cửa động.
Vũ Văn Thác kêu lên một tiếng đau đớn, khi ngã xuống đất, mũi tên trên ngực Vũ Văn Thác trong nháy mắt lại bị đâm sâu thêm vài phần. Lưu Liên Thành vội nâng đối phương, nhìn máu tươi ồ ồ chảy trên ngực đối phương thấy lòng chợt lạnh. Lúc này, mặt đối phương đã trắng bệch đến dọa người, cả người cũng dần lạnh toát, hai mắt hơi nhắm lại, nhìn qua như vẻ không còn sinh khí* [sự sống].
"Vũ Văn Thác!"
Nhưng, nam nhân trong ngực hắn không đáp lại, hai mày chỉ nhíu chặt, môi cũng dần trở nên trắng xám. Lưu Liên Thành thấy trong ngực mình như có gì đó nảy lên, cả người lạnh toát, run lẩy bẩy như ngồi giữa ngày đông giá rét...
"Tên hỗn đản nhà ngươi đừng giả bộ ngủ cho ta! Ta biết ngươi không chết được!"
Giọng nói giận dữ như quát tháo nhưng đối phương vẫn không có phản ứng gì. Khóe mắt Lưu Liên Thành một trận chua xót, thanh âm cũng khàn khàn, "Vũ Văn..." Cúi đầu, áp mặt mình lên mặt đối phương. Lưu Liên Thành ôm lấy đối phương thật chặt, chậm rãi vuốt ve, như thể ngay sau đó, người trong ngực hắn sẽ tan thành tro bụi.
Hơn hai năm trước, khi Lưu Liên Thành tỉnh lại bên bờ sông Xích Thủy, hắn từng thề sẽ không bao giờ để bản thân rơi vào tình cảnh này nữa. Mà đến hôm nay, nhìn vẻ mặt trắng bệch, không huyết sắc của đối phương, trong phút chốc, lòng hắn lại thấy hoảng sợ cùng lạnh lẽo, như khi hắn nhìn nụ cười quyết tuyệt của Tam Nương trong thời khắc cuối cùng kia. Nỗi sợ hãi khiến cả người lạnh toát này một lần nữa lại trỗi dậy trong tâm tưởng hắn. Máu cả người hắn như đông cứng lại. Tim cũng như đóng băng, không thấy gì nữa.
Vũ Văn Thác thấy mình như ngã vào một cái vực đen ngòm, ý thức cũng trở nên hỗn độn. Hắn mơ hồ như nghe tiếng ai đó gọi hắn. Giọng nói kia rất quen thuộc, như xa, lại như gần. Hắn muốn đưa tay bắt lấy cái gì đó nhưng lại như bị rất nhiều bàn tay vô hình cản lại khiến cả người hắn nặng nề, không đề được chút khí lực nào. Cảm giác nóng rực trên ngực lan ra toàn thân như thiêu cháy. Cổ họng hắn như thể cũng bị cái gì đó chặn lại, có cố gắng hết sức cũng không phát ra được tiếng nào. Đột nhiên, hắn thấy cái gì đó ẩm ướt rơi xuống, cảm giác mát lạnh, từng chút thấm vào tim hắn. Tầm nhìn vốn hỗn độn cùng dần trở nên rõ ràng hơn.
"Khụ khụ!"
Vũ Văn Thác gian nan mở hai mắt, ngẩng đầu nhìn nhìn người đang ôm lấy mình thật chặt. Hắn chậm rãi đưa tay, chạm lên má đối phương, cố xả ra một nụ cười, suy yếu nói,
"Vì sao ngươi khóc?"