Đúng như suy nghĩ của Dạ Vô Kỵ, người hạ độc con ngựa là hạ nhân phụ trách việc cho ngựa ăn. Ý nghĩ thiết thực nhất là không ai lại tự nhiên hạ độc vào một con động vật cả, hơn nữa lá gan của mấy người yếu thế như này rất nhỏ! Căn bản là không dám nghĩ đến kia kìa.
Hạ nhân tuy nhận tội nhưng lại không khai ra người sai khiến, Dạ Vô Kỵ được nhận công việc thẩm tra này cũng đã gần 2 năm, đương nhiên sẽ hiểu được là người kia mua chuộc hoặc đe dọa sẽ giết người thân của hắn.
"Ta biết ngươi đáng cố tình giấu, nếu bây giờ ngươi bị kết tội nhận án tử hình thì sẽ như thế nào?Ngươi tưởng chủ mưu sẽ tha cho người nha của ngươi hay sao? Có khi cả người nhà ngươi cũng sẽ bị giết để bịt lại đầu mối....". Dạ Vô Kỵ trầm giọng nói.
Thanh niên quỳ bên dưới có chút khựng người, song vẫn không trả lời... Đúng là người nhà của hắn bị bắt nhốt, hắn không muốn họ chết.
"Ngươi chỉ có một con đường để đi mà thôi, đừng nên chọn sai!". Dạ Vô Kỵ hạ xuống một câu mấu chốt.
"Ngươi không khai cũng chẳng sao, một lần giết hết cả nhà ngươi là được!". Một giọng nữ vang lên sau lưng, chủ nhân của câu nói này là....Lãnh Nguyệt.
"Ngươi là ai?". Dạ Vô Kỵ nghi hoặc hỏi, dám ngang nhiên bước vào đây sao? Thị vệ bên ngoài không ngăn cản? Xem ra là người trong cung phái đến rồi.
Lãnh Nguyệt hiện tại đang đeo một cái mạn che mặt lụa khá dày, tròng mắt màu nâu đen cũng đã đổi qua tròng đỏ nên không thể nhận ra được. Nàng vào được đây cũng là có mục đích, ngọc bội thể hiện thân phận của Dạ Tiểu Cửu đúng là có uy thế! Đưa đến trước mắt bọn thị vệ mà khiến họ sợ tái xanh mặt mày không dám can ngăn.
"Ngươi có nói không đây?". Lãnh Nguyệt không trả lời câu hỏi của Dạ Vô Kỵ, quay sang trừng mắt với vị thiếu niên đang run người ở phía dưới.
Quả thật câu nói kia của Lãnh Nguyệt có làm lay động hắn, hắn cất tiếng nhưng chợt cảm thấy thanh quản khô khốc không thể nói được! Có người dùng cấm ngôn thuật với hắn?!
Lãnh Nguyệt và Dạ Vô Kỵ cũng phát hiện ra cấm ngôn thuật hạ chú trêи người của thanh niên kia, xem ra là muốn bịt miệng không cho nói rồi?Lãnh Nguyệt dường như đã lường trước điều này, nhoẻn miệng cười nham hiểm, cất tiếng: "Không cần nói nữa, ta đã biết rồi....Tam vương gia, còn lại giao cho ngài giải quyết!".
Dạ Vô Kỵ khó hiểu vô cùng, đã giải quyết rồi thì tại sao không giúp hắn làm luôn đi? Mà câu nói của Lãnh Nguyệt khiến cho y khá bất ngờ, sao tìm ra nhanh như vậy?.....
Lãnh Nguyệt nhìn lướt qua biểu cảm sâu lắng khó mà đoán được của Dạ Vô Kỵ, trong đầu thầm cảm thán: Hai anh em nhà này giống nhau y như đúc!!
"Được, đa tạ quý nhân đã ra tay trợ giúp!". Cuối cùng Dạ Vô Kỵ cũng hiểu ra được, nụ cười cảm kϊƈɦ pha chút lạnh lẽo vang lên.
Lãnh Nguyệt gật gật đầu, búng tay một cái liền biến mất trước mắt của bọn lính canh cùng Dạ Vô Kỵ. Thiếu niên kia mang theo sự sợ hãi và khó tin, hắn còn chưa nói gì mà vị kia đã kết luận được rồi? Vậy.....cả nhà hắn có bị giết không?
".....Được rồi, tha cho ngươi đấy, cho người đưa về đi!". Dạ Vô Kỵ suy nghĩ một lúc rồi cất tiếng nói, viết một hàng chữ đen khí phách trêи giấy tuyên giao cho thị vệ bên cạnh.
Thiếu niên kia vẫn không cất được tiếng, nghe được xin tha liền dập đầu cảm tạ, như vậy chắc chắn cả nhà hắn sẽ không bị án tử hình! Cảm tạ trời đất a!!
---------------
Chiến vương phủ-thư phòng.
Một nam nhân tiêu soái đang ngồi trước án thư phê duyệt tấu chương được phụ hoàng đáng ghét của hắn giao cho, khuôn mặt lạnh như sương mai cuối đông, mái tóc đen tùy ý xõa ở sau lưng, chiếc áo ngoại bào mỏng màu xám đen giản dị nhưng toát lên khí chất hiếm có.
"Chủ tử, tam vương gia gửi thư đến ạ!". Thập nhất ở bên ngoài cửa nói vọng vào trong, tuy nói nhỏ nhưng đủ để người ở bên trong nghe thấy.
"Mang vào!". Một giọng lạnh toát vang từ bên trong vọng ra, Thập Nhất nhanh chân lẹ tay mang bức thư vào rồi tự giác ra ngoài, tính của chủ tử hắn đã biết gần hết rồi, không nên làm việc gì khiến chủ tử khó chịu!