Chỗ khám nghiệm.
"Bẩm Tam vương gia, mộ tử có gửi thư đến bảo rằng là con ngựa ăn phải chất độc nên mới bị kϊƈɦ động ạ!". Một hạ nhân từ ngoài cửa đi vào bẩm báo.
"Chất độc gì?Nói rõ ra xem". Dạ Vô Kỵ nhíu đôi mày rậm, giọng trầm nói.
"...Chất độc này sẽ ngấm vào trong lục phủ ngũ tạng một khoảng thời gian sau khi trúng phải, không khó để phát hiện. Thời gian phát tác độc dao động từ một đến hai canh giờ. Lúc đầu sẽ kϊƈɦ thích não bộ sau đó là chết ạ!". Hạ nhân hoi run người. Cửu vương gia cùng Tam vương gia đúng là giống nhau, tính tình lãnh khốc thật a!
"Lui xuống đi!". Dạ Vô Kỵ phất tay, trong đầu một mảnh suy nghĩ.
Người hạ độc tính thời gian cũng coi như là chuẩn xác, từ lúc bắt đầu vào rừng đến khi độc phát tác gần đúng vào một canh giờ. Xem ra vào khoảng thời gian trước đó cũng chỉ có hạ nhân tắm rửa và cho ngựa ăn là khả nghi thôi!
"Người đâu, đi gọi hạ nhân ở chuồng ngựa phụ trách vào buổi sáng hôm nay đến đây!".
----------------
"Làm phiền hai vị, ta đến để thăm Đại tiểu thư!". Một vị tiểu thư mặt mày xinh đẹp cất tiếng, dáng người yểu điệu thướt tha, khoác lên mình bộ váy màu tím quý phái đính hại ngọc trai tươi cười nói.
"....Đợi một chút, ta vào kêu người!". Lính canh gác mặt mày đỏ hết lên, lắp ba lắp bắp nói. Quả thật đúng là vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành!
Lính gác vào bẩm báo, Lý Tần Phát hiện tại không có ở phủ nên đại di nương sẽ đứng ra chủ trì. Nghe người bẩm báo là Phương nhị tiểu thư Phương Yên Liên đến, bà cũng có chút ngạc nhiên, Phương gia hiện tại được trọng dụng trêи triều đình, xem ra không thể khước từ được rồi.
Hơn nữa nếu kết thân được với nữ nhi của Phương gia cũng tốt, sau này cũng sẽ có chỗ dựa vững chắc hơn! Biết đâu bà còn được lão gia khen thưởng?
Phương Yên Liên đứng ở ngoài cửa tuy không lâu nhưng chân cũng bắt đầu mỏi, là con gái nhà quan nên được cưng chiều không ít, đương nhiên sẽ không quen với việc đứng ở ngoài trời một khoảng thời gian. Nửa chén trà sau thì cửa phủ được mở, Phương Yên Liên không kiêng dè bước nhanh vào. Thật là mỏi chân a!!
"Gặp qua đại di nương, hôm nay ta đến đây là muốn qua thăm đại tiểu thư!". Phương Yên Liên vào trong liền trưng ra bộ dạng thân thiết hòa đồng khiến ai cũng pahir quý mến, quét qua một lượt căn phòng.
Đại di nương nhìn cũng có ưa thích, liền đứng dậy khỏi ghế nói. "Phương nhị tiểu thư không cần khách sáo! Mời ngồi".
Phương Yên Liên đánh giá qua căn phòng chính, cũng không quá sơ sài! Bình gốm sứ tiến cống từ Tây Bình trấn, chén trà sứ gần trăm lượng, có cả bức tranh sơn thủy nữa, tuy vậy vẫn cách xa Phương phủ của nàng! Đúng là nhìn có chút chương mắt!
"Đại di nương đúng là có phúc nha! Được Lý tướng quân ưu ái cho quản lí cả Lý phủ! Yên Liên đúng là bội phục ngàn phần!". Phương Yên Liên cười cười, cầm chung trà lên uống.
Đại di nương khóe miệng hơi giật giật, đây là muốn cười nhào bà? Đại di nương quản những việc này là điều đương nhiên, rất hợp tình hợp lí kia mà? Xem ra là muốn đến đây cười nhạo!!
"Quả thật lão gia rất cưng chiều ta!! Hiện tại Cao Khánh vẫn chưa tỉnh, nếu Phương nhị tiểu thư có chuyện muốn nói với nó thì hôm nào khác lại đến?!". Đại di nương cũng không bày ra bộ mặt ghét bỏ, lựa lời đuổi Phương Yên Liên đi.
".....Vậy khi nào khác Yên Liên sẽ tới, đây là chút nhân sâm trăm năm, ta mang đến để bồi bổ cho mọi người!". Phương Yên Liên cũng nhìn ra được vị này không ưa gì mình, không tìm cách níu kéo ở lại.
"Vậy đa tạ Phương nhị tiểu thư, tấm lòng này Lý phủ chúng ta xin nhận!". Đại di nương sai người lên nhận rồi tiễn vị ""khách quý"" ra khỏi cửa.