"Lý Lãnh Nguyệt, cứ đợi đấy! Lần săn bắn này ta sẽ khiến cô phải quỳ xuống cầu xin ta! Cô sẽ phải hứng chịu sự nhục nhã thay cho ta!!". Phương Yên Liên nắm chặt bàn tay lại, nghiến răng nghiến lợi nói.
-------------------------------------------------------------------
Hai hôm sau, đại hội săn bắn.
Trường săn tụ tập đông đúc người qua lại, ai cũng háo hức nghĩ đến chiến lợi phẩm mà mình sẽ lấy được sau khi buổi săn kết thúc. Lãnh Nguyệt đang đi lại chỗ chuồng ngựa chọn lấy một con cho riêng mình.
"Bạch mã?". Đập vào mắt là một con ngựa có bộ lồng trắng toát, có vẻ như là nó không thích người lạ lại gần? Thấy Lãnh Nguyệt là đã làm mặt dữ tợn?
"Lý Lãnh Nguyệt, cô cũng có mắt nhìn đấy, còn dám chọn ngựa yêu của Cửu vương gia?". Phương Yên Liên từ xa đi đến, nhìn thấy Lãnh Nguyệt thì khinh thường nói.
"Ra là của Cửu vương gia, vậy thì.....ta càng phải lấy!!". Lãnh Nguyệt cao hứng nói, mở cửa chuồng một cách nhanh chóng rồi giữ lấy dây cương của con ngựa.
"Cô?! Cô muốn chết hay sao? Ngựa của Cửu vương gia đâu phải ai muốn cưỡi là cưỡi được? Coi chừng cô bị nó hất tung xuống dưới đất đấy!". Phương Yên Liên trố mắt nhìn, trong lòng tính toán kế hoạch.
Bạch mã như không quen có người lạ cưỡi lên nó, liền hí một tiếng dài, giơ hai chân lên phi về phía trước như giãy giụa. Không biết làm sao mà con bạch mã lại phi đến chỗ Phương Yên Liên, tông nàng ta một cái rồi chạy tiến lên phía trước.
Phương Yên Liên không ngờ tới điều này, ngã xuống liền chưa hoàn hồn được, lúc sau thấy ngựa đi xa thì mới nhận ra bản thân mình đang nằm ngã dưới đất, quần áo bị bùn đất dính phải. Ngó xung quanh xem có ai không, thở phào nhẹ nhõm rồi đứng dậy khập khiễng.
"Con ả chết tiệt!! Cứ đợi đấy đi, đằng nào cô cũng sẽ bị phạt nặng mà thôi". Lấy ngựa của thân vương gia là tội đáng muốn chết rồi, xem Lý Lãnh Nguyệt này làm được gì đây.
Bạch mã như đang nổi điên lên vậy, chạy điên cuồng xung quanh sân ngựa, Lãnh Nguyệt chưa quen cưỡi lại ngựa nên có chút lúng túng, một lúc sau mới dần quen tay. Dây cương thoắt cái giật mạnh về phía sau, bạch mã không kịp phản ứng, ma sát trêи đất làm cả hai suýt ngã nhưng kịp thời dây cương được nới lỏng ra.
Bạch mã này sức lực cũng thật mạnh đi?! Kéo dây cương mà gần đỏ hết cả tay rồi! Lãnh Nguyệt thầm nghĩ, hai chân ,kẹp chặt lấy bụng ngựa, lấy sức giúp nó bình tĩnh lại. Bạc mã kêu dài một tiếng rồi dần dần không giãy giụa nữa, có vẻ như nó đã chịu bị nàng khuất phục rồi.
Lãnh Nguyệt thở lại vài hớp rồi quay lại bên kia chuẩn bị săn bắn, lần này cũng có Cao Khánh đi cùng nên nàng phải đợi.
"Muội ở đây hả?Sao rồi, cướp ngựa của Cửu vương gia xong qua đây trốn?". Cao Khánh cưỡi một con ngựa màu nâu đen, thân thiện nói.
"Phương Yên Liên kia đi mách lẻo rồi hả?". Lãnh Nguyệt hơi ngạc nhiên, mồm miệng nhanh nhảu thật đấy.
"Ừ, mách lẻo xong rồi còn bị hoàng hậu mắng nữa cơ!". Cao Khánh nói xong liền nghĩ lại việc hồi kia, phụt cười một tiếng.
"Đáng đời....ngu thì chết!".Lãnh Nguyệt biện ra một câu.
".....Muội chưa đi săn à?". Cao Khánh lấy làm lạ, hỏi.
"Chờ tỷ, đi chưa?". Lãnh Nguyệt nghe vậy thì leo lên ngựa chờ.
"Đi!! Một lát nữa tách riêng ra nhé!". Cao Khánh gật đầu nhất trí, cả hai cùng lên ngựa rồi chạy về phía rừng.
Đây là khu rừng sâu đến từ thiên nhiên, rất nhiều động vật hoang dã tồn tại, vì vậy người được chọn tham gia đại hội săn bắn phải là người thông tuệ để tránh các khả năng rủi ro có thể xảy ra. Lãnh Nguyệt tuy là xuyên không đến, trùng sinh thêm một kiếp nhưng cũng chưa đi săn bao giờ, chỉ có thể dựa vào vận may mà nên.
"Bên kia có mọt con hươu, tỷ qua bên đó trước nhé!". Cao Khánh chỉ tay về hướng bên kia, quay sang nhìn Lãnh Nguyệt nói.
"Được". Lãnh Nguyệt trả lời. Cả hai thúc ngựa lên phía trước, đi theo con đường riêng của mình.
Trêи đường thúc ngựa đi tới, có rất nhiều các loại động vật khác nhau nhưng Lãnh Nguyệt lại không nhìn trúng con nào để bắn,bèn đi sâu hơn vào trong rừng.
"Graoo--!!" Một tiếng gầm vang đến bên tai, là hổ?!
"Cũng được đấy! Để xem ngươi có thoát được khỏi mũi tên trăm mét của bản tiểu thư hay không đây!". Lãnh Nguyệt giương cung lên nhắm bắn.
Vút!-Phập---!!