Phương Yên Liên thấy ánh mắt của hai vị quyền lực kia nhìn đến chỗ mình thì lòng cô ta mừng rỡ lên, nếu gây được ấn tượng tốt thì không phải sẽ dễ dàng gả cho các vị vương gia hoàng tử hay sao? Vậy thì còn gì bằng nữa chứ!!
Cao Khánh và Hợp Nhĩ ngồi đối diện với Phương Yên Liên, nhìn thấy nét mặt cười xấu xa đắc ý của Phương tiểu thư mà hai người họ thấy ghê tởm hết sức.
Nói đúng thật sự thì ở đây đúng là chứa đầu quỷ heo! Hầu như các vị tiểu thue nhà quan này đều mang một tâm tư giống nhau, được trèo lên cành cao, hưởng vinh quang phú quý. Họ đều đã bị vinh hoa phú quý che lấp mất rồi!!
“Thật đáng tiếc....”. Lãnh Nguyệt cảm nhận được những tâm tư quái dị này, âm thầm thở dài chia buồn với họ.
Phàm là những người bị tiền bạc hay quyền vị che lấp đều chẳng có kết cục may mắn gì, hai con đường đều thảm bại như nhau! Một là sống hai là chết. Nhưng sống cũng là sống trong đau khổ mà thôi, bị biếm thành người bị phế,trở thành người không nơi nương tựa mà về? Vì vậy chết cũng dễ dàng hơn rất nhiều!
Đúng là quyền vị hay tiền bạc đều rất có sức hút! Không cẩn thận mà lao vào thì hậu quả khó lường a!!
“Các vị tiểu thư ắc hẳn cũng đã biết lí do hôm nay bản cung mời đến.”. Hoàng hậu lên tiếng.
“Dạ!”. Mọi người đồng loạt đáp, trêи tay cầm một chén rượu với đủ loại màu sắc, kính hoàng hậu một ly.
Hoàng hậu cũng không từ chối, giơ chén rượu trắng đựng trong chén rượu vàng lên uống.
Yến tiệc cứ yên ắng trôi qua đến phát ngán, cho đến khi Phương Yên Liên lên tiếng. “Bẩm thái hậu, hoàng hậu nương nương! Dân nữ có một khúc nhạc muốn dâng lên.”.
“Được!! Người đâu, mang đàn lên cho Phương nhị tiểu thư!”. Thái hậu gật gật đầu, phất tay cho người mang lên.
Phương Yên Liên đang âm mưu một thứ gì đó không thể phát hiện, nhưng dám chắc rằng ả ta đang âm mưu một kế hoạch gì đó...
Phương Yên Liên nhận lấy cây đàn cổ cầm từ tay hạ nhân, cẩn thận xem xét. Cổ cầm được làm bằng gỗ tử đàn thượng hạng, toả ra mùi hương dễ chịu, hoa văn như những gợn sóng biển của mùa hạ. Đặc biệt nổi bật khi được màu váy chói chang của Phương Yên Liên ghép vào.
Ting—~
Một tiếng nhạc ngắn ngủi vang lên, thanh âm khá trầm thấp. Ngay sau đó Phương Yên Liên lại cố tính dùng bộ móng tay dài của mình để làm đứt một cái dây chỉ đàn. Xong đứng lên làm vẻ mặt vô tội đáng thương.
Khoé miệng thái hậu, hoàng hậu và Lãnh Nguyệt đều giật giật vài phát. Không biết âm mưu này là gì đây a? Thật đáng mong chờ!
“.......Dây đàn bị đứt rồi, Phương nhị tiểu thư có đánh được nữa không?”. Hoàng hậu không sai người đi thay lại dây đàn, nhàn nhạt nói.
Hả?! Nhầm kịch bản rồi a!! Phương Yên Liên bối rối, đáng lẽ...:phải cho người đi thay dây đàn chứ! “Dạ dân nữ nghĩ rằng không được, bài dân nữ đánh hầu như đầu là thanh âm nốt cao...”.
“Vậy Phương nhị tiểu thư đánh bài khác đi, chẳng lẽ tiểu thư biết đánh mỗi mấy bài có nốt cao?”. Lãnh Nguyệt nói thêm một câu vào, câu nói này thật sự làm cho Phương Yên Liên không pahnr kháng được gì.
“Ta thấy sở thích của Phương nhị tiểu thư thật kì lạ nha! Bình thường ta hay đánh những bài êm tai ấy, mấy bài trầm ta hay thấy mấy vị ""công tử"" bên ngoài kia đánh hơn!”. Lãnh Nguyệt lại nói thêm một câu nữa.
Phương Yên Liên tay nắm chặt váy, miệng quát nói. “Nguyệt tam tiểu thư này là nói ta là nam nhân?!”.
Lãnh Nguyệt cười thầm, sập bẫy rồi! “Ơ? Con mắt nào của Phương nhị tiểu thư thấy ta nói tiểu thư là nam nhân đâu? Ta chỉ nói theo suy nghĩ của bản thân mà thôi!”. Nói xong nàng còn làm vẻ ngây thơ không hay biết điều gì.