Thủy Hỏa Giao Dung - Bằng Y Úy Ngã

Chương 111




"Bốp" một tiếng, một quyển hồ sơ dày đập vào đầu người đang ủ rũ.
Tay xoa xoa cái ót mình, vẫn như trước ủ rủ ngước đầu lên, thấy Thương Mặc đang cầm hồ sơ câu khóe môi nhìn mình, lời nói ra không có nửa tia khí lực, "Tổ trưởng..."
"Nhóc con, sao lại không có tinh thần như vậy?". Ném hồ sơ lên bàn Cố Úc Diễm, Thương Mặc nâng tay sờ sờ mũi, nhìn nhìn chung quanh, thấy Nhiễm Yên và Trương Linh không có ở đây, tay phủ lên bàn làm việc, lộ ra một nụ cười tà ác, giảm âm lượng xuống, "Bị Tần Thanh Miểu đá xuống giường sao?"
Sắc mặt bị kiềm hãm, nhìn thủ trưởng có vẻ đang vui sướng khi thấy người gặp họa, Cố Úc Diễm vẫn chưa vực dậy tinh thần, thanh âm cũng không có chút tức giận nào, "So với cái đó còn thảm hơn...."
"So với cái đó còn thảm hơn?". Vốn chỉ thuận miệng trêu chọc cấp dưới luôn mình luôn thích khi dễ này, nhưng nghe nàng nói như vậy, Thương Mặc lập tức có hứng thú, kéo ghế ngồi vào trước mặt Cố Úc Diễm, mặt mày đều cong lên, "Chẳng lẽ ngay cả gường cũng không lên được?"
Người nãy giờ cúi đầu oán niệm ngẩng đầu nhìn Thương Mặc, thấy bộ dáng của nàng như đang chờ nghe chuyện hài của mình, méo miệng quay đầu, "Không phải".
"Nhóc con....". Thương Mặc lập tức nở nụ cười, cầm hồ sơ trên bàn tiếp tục vỗ đầu nàng, "Nếu em tiết lộ một chút cho tôi thì không chừng tôi có thể nghĩ cách giúp em, còn nếu không nói.... Hắc hắc, cái gì ấm áp thơm ngào ngạt như giường lớn chẳng hạn... Đáng tiếc a đáng tiếc...."
"Ngô?". Chớp chớp mắt, nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của Thương Mặc, Cố Úc Diễm nhíu mi nghĩ nghĩ, rồi lại nhìn cửa phòng, sau khi xác định không còn ai thì mới thành thật khai, "Miểu Miểu sinh khí, không cho em ngủ chung với chị ấy".
"Quả nhiên là dục cầu bất mãn". Cười nheo mắt, Thương Mặc cố ý không nói gì, vừa cười vừa nhe hàm răng nanh trắng, "Đồng cảm a...."
Nhướng mi lên, Cố Úc Diễm hạ miệng, "Tổ trưởng, không phải chị nói sẽ nghĩ cách giúp em sao?"
Như thế nào lại cảm thấy thủ trưởng giống như đến đây chỉ để xem chuyện cười của nàng...
"Hắc hắc, kỳ thật hoàn toàn không cần tôi nghĩ cách". Đưa tay vỗ vỗ bả vai nàng, khóe môi Thương Mặc cong lên, thấy Nhiễm Yên và Trương Linh vừa nói chuyện vừa tiến vào, thu tay về, nháy mắt với Cố Úc Diễm, "Chậm rãi mà nghĩ, nếu nghĩ không ra thì tan tầm tôi nói cho em".
Thấy Thương Mặc khôi phục bộ dáng lười nhác có chút tà khí trở về vị trí tiếp tục làm việc, Cố Úc Diễm cắn cắn môi, suy nghĩ, mở ra phần hồ sơ Thương Mặc vừa để lên bàn, nhưng một chữ cũng không lọt.
Từ nhà ông bà ngoại trở về đã ba ngày, Tần Thanh Miểu vẫn không cho nàng tới gần, ngẫu nhiên nàng ôm một cái không bị đây ra đã là một ân điển, còn chuyện cái gường lớn kia thì không cần phải bàn đến.
Cái gì mà nói là hoàn toàn không cần nghĩ cách đây?
Nghiêng đầu, nhìn trộm Thương Mặc đang thật sự làm việc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Úc Diễm nhăm rúm lại một chỗ, âm thầm thở dài, điều chỉnh lại suy nghĩ.
Lại nói tiếp, ngày mai chính là ngày nàng chính thức sống trong thân phận nhân viên công tố.
Cố Úc Diễm là một người cực kì nghiêm túc, cho dù Tần Thanh Miểu là người..... Duy nhất có thể ảnh hưởng tâm tình nàng, trong thời gian làm việc, nàng vẫn có thể tiếp tục làm việc không nghĩ lung tung nữa, huống chi nàng biết người phụ nữ kia lại đang ngạo kiều.
"Nghĩ ra được chưa?". Lúc tan việc giữa trưa, Cố Úc Diễm vừa thu thập xong đồ đạc, tính rời đi, vừa lúc Thương Mặc từ bên ngoài tiếng vào giữ chặt tay nàng, cười hư hỏng, "Có muốn tôi chỉ em không?"
Trừng mắt nhìn, tưởng rằng Thương Mặc chỉ muốn chọc mình, không nghĩ tới nàng thật sự hiến kế giúp mình, Cố Úc Diễm thấy Trương Linh và Nhiễm Yên phất tay rồi rời đi, lập tức gật đầu, "Muốn!"
"Thực ngốc!". Tuy nói là tính dạy Cố Úc Diễm làm cách nào để bò lên giường Tần Thanh Miểu, nhưng khi nhìn đến bộ dạng không biết gì của Cố Úc Diễm, Thương Mặc vẫn không nhịn được mà lấy tài liệu trtong tay cuộn lại đập vào đầu Cố Úc Diễm, " Dỗ dành vợ mà cũng không biết!".
"A?". Lần đầu nghe thấy người khác gọi Tần Thanh Miểu như vậy, Cố Úc DIễm sửng sốt vài giây, mặt hồng thành một mảng, "Vợ... Vợ...."
"Chẳng lẽ không đúng sao?". Tà ác liếc nàng một cái, Thương Mặc trực tiếp tiến vào văn phòng, ném tài liệu lên bàn, thực đĩnh đạc kéo cái ghế bên cạnh qua rồi bắt chéo chân ngồi xuống, đong đưa cái chân, "Có phải chọc cô ấy tức giận nên không có em ngủ chung với cô ấy đúng không?'
"Đúng...."
"Có phải em rất muốn cùng cô ấy đúng không?". Sờ sờ cằm, tiếp tục cười hỏi Cố Úc Diễm, vẻ mặt Thương Mặc vô cùng tà ác, nhưng ngữ khí lại vô cùng lười nhác, "Em dỗ dành nàng đừng nóng giận không phải sẽ được sao?'
"Ngô....". Đạo lí này rất đơn giản, nhưng Cố Úc Diễm vẫn nhăn mi lại, "Em có dỗ, nhưng chị ấy vẫn giận".
"Khó dỗ như vậy sao?". Nâng tay xoa nhẹ bả vai có chút mỏi, Thương Mặc hơi kinh ngạc nhìn Cố Úc Diễm, "Nhìn quá đúng là đoán không ra, Tần Thanh Miểu ngạo kiều đến như vậy?"
"Ách". Cố Úc Diễm lập tức nghẹn lời, chậm chạp nhìn Thương Mặc, trong lòng thầm nghĩ Tần Thanh Miểu quả thật không phải là ngạo kiều bình thường, nói, "Đúng.... Đúng vậy...."
"Nha, tôi thấy em lúc trước không phải rất giỏi sao?". Giống như nhớ tới cái gì, mặt mày Thương Mặc cong lên, nâng tay vuốt ve mũi, "Hôn đến cố chấp a...."
"A?". Cố Úc Diễm vốn đã đỏ thấu mặt lập tức trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Thương Mặc, lắp bắp, "Cái... Cái gì a...."
"Hắc hắc, tôi cũng không muốn nói nhiều". Tiếng giày cao gót chạm vào mặt đất truyền đến từ ngoài cửa, Thương Mặc đứng lên, duỗi lưng một cái, "Vô lại là cách để đối phó với ngạo kiều, nếu muốn tác dụng hơn thì tích cực làm nũng...."
Bỏ lại câu này, Thương Mặc trực tiếp cầm lấy túi xách trên bàn, hướng về nữ nhân đang đi về phía cửa phòng làm việc, nụ cười trên mặt không hề giảm, nhưng lại thêm vài phần ngu đần.
Đứng hình nhìn Thương Mặc ở noi đó đang cười như không cười nhìn Thương Mặc, Cố Úc Diễm gãi gãi đầu, cũng cầm lấy đồ đạc của mình, vừa đi vừa nhắc lại câu nói của Thương Mặc, sau khí khóa cửa phòng thì thấy hai thân ảnh ngày càng xa cùng với hai bàn tay giao cùng một chỗ, nhịn không được cắn cắn môi.
Luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người kia không hề đơn giản, nhưng không dám hỏi ra miệng. Bất quá Thương Mặc nhắc tới, Cố Úc Diễm nhớ lại thời gian gặp lại Tần Thanh Miểu, lúc đó người phụ nữ kia cũng ngạo kiều gần chết, nếu không phải nàng mặt dày mày dạn, chỉ sợ hai người bọn họ không thể cùng một chỗ như bây giờ.
Ngồi lên xe công cộng miên man suy nghĩ cho đến nhà, mới đi đến dưới lầu liền thấy Tần Thanh Miểu bước ra khỏi ga ra, nhãn cầu Cố Úc Diễm xoay vòng, bước qua hai ba bước, nhìn bốn phía thấy không có ai chú ý liền ôm lấy Tần Thanh Miểu từ phía sau.
Thân mình run lên, bị động tác đột nhiên của nàng làm cho hoảng sợ, Tần Thanh Miểu nhướng mi, đang muốn trực tiếp dùng giày cao gót giẫm lên người phía sau, nhưng vì cảm giác ấm áp quen thuộc nên dừng động tác lại, thân mình buộc chặt cũng dần trẫm tĩnh lại.
"Hắc hắc, Miểu Miểu, chị cũng tan tầm rồi a". Thuận miệng nói một câu vô nghĩa, nhưng tay vẫn ôm Tần Thanh Miểu, sợ nàng đẩy mình ra, Cố Úc Diễm cũng không để ý đây là đang ban ngày ở chỗ công cộng, cằm cọ cọ trên bả vai thơm ngát của nàng, lúc nói chuyện thì trực tiếp phun nhiệt khí vào tai nữ nhân bị nàng ôm, thanh âm mềm nhũn, "Em nhớ chị cả một buổi sáng a".
Không hình tượng liếc mắt một cái, sau khi hoàn hồn thì lấy cánh tay đang vòng bên hông mình ra, sau đó hừ một tiếng không để ý đến nàng, Tần Thanh Miểu đi thẳng vào hành lang dưới lầu, Cố Úc Diễm vội vàng đuổi theo, giữ chặt tay nàng, "Miểu Miểu, chi còn tức giận sao, đừng nóng giận nữa ~~~~"
Không để ý đến nàng, nữ nhân lạnh lùng kia vẫn luôn nhìn thẳng phía trước, sau khi vào thang máy thì ôm ngực ngẩng đầu nhìn dãy số đang hiện lên.
"Miểu Miểu ~~~". Đợi cho đến khi hai người cùng vào nhà, Cố Úc Diễm thừa dịp Tần Thanh Miểu đang đổi giày thì dán lên ôm nàng, cũng không chờ phản ứng của nàng mà đặt nàng lên tường rồi dùng sức hôn xuống.
Trừng mắt nhìn nàng, tay đè lên bả vai nàng cố gắng đẩy ra, Tần Thanh Miểu nhíu mày, nhanh chóng đóng chặt miệng không cho nàng lợ dụng, nhưng không ngờ bàn tay của người này to gan dám trực tiếp đặt lên đoạn thịt mềm mai cách lớp quần áo, làm nàng khẽ rên một cái trong vô thức, cái lưỡi mềm mại kia lập tức thừa cơ tiến vào quấn lấy cái lưỡi của nàng.
"Em.... Cố Úc Diễm!". Hôn một lúc thì thở hổn hển, Tần Thanh Miểu oán hận nhìn nàng, khuôn mặt lạnh lùng mấy ngày nay không còn nữa, trên mặt lộ vẻ bất mãn, "Ai cho em làm vậy!".
"Hắc hắc....". Trơ mặt ra đặt nàng lên tường, tay vẫn cầm lấy địa phương cao ngất kia, cộng với vài ngày nay bị nghẹn nên giờ phút này ánh mắt nóng rực, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ không phải vì thẹn thùng mà là hưng phấn, thanh âm mềm nhũn vừa rồi bây giờ thêm vài phần lửa nóng, "Miểu Miểu, hay là, chị cắn em đi".
"Em.... Lấy tay ra!". Bị mấy câu nói của Cố Úc Diễm chọc cho tức giận đến vứt đi hình tượng, giơ phút này chỉ cảm thấy nơi ngực không ngừng truyền cảm giác tê tê dại dại cho khắp toàn thân, tay đẩy vai Cố Úc Diễm cũng không còn nửa phần khí lực, hai má Tần Thanh Miểu ửng đỏ, thanh âm không còn khí thế như trước nữa, nhưng vẫn chứa đựng ý buồn bực, "Tránh ra!".
"Không lấy, không tránh!". Vẫn cười hì hì, thấy nàng hoàn toàn không còn bộ dáng hờ hững lạnh lùng như trước nữa, Cố Úc Diễm âm thầm cảm khái lời Thương Mặc nói đúng là có lý, trong đầu chợt lóe lên một câu tán thưởng.
Tổ trưởng thật có kinh nghiệm trong chuyện này a, hay là khoa trưởng cũng ngạo kiều như vậy?.