Thủy Hỏa Giao Dung - Bằng Y Úy Ngã

Chương 10




Editor: nhatientri
Beta: daodinhluyen


Tần Thanh Miểu xuất hiện, ngược lại làm cho tâm trạng xuống đến cực hạn của Cố Úc Diễm tốt lên một chút.
Chính là Tần Thanh Miểu cùng nữ nhân kia rời đi, lại bởi vì bộ dáng có chút tức giận vô cớ của Tần Thanh Miểu mà một trận không hiểu, ở phòng bệnh suy nghĩ hồi lâu, mãi cho đến khuya mới rời khỏi bệnh viện, đang đi ở trên đường thì mới hiểu ra đôi chút.
Lấy điện thoại từ túi ra, Cố Úc Diễm soạn tin, "Em thật là một tháng nay chỉ qua có một lần, không có ở sau lưng chị mà lén lút đến, nếu chị không tin có thể hỏi người chăm sóc chị Liên."
Gửi tin xong, một lần nữa thả điện thoại về túi, tay nắm chặt túi tiền, nhìn ngã tư đường vào ban đêm, hai bên đèn neon chiếu bóng mình xuống chiếc xe đi đến, Cố Úc Diễm cố gắng làm cho mình bình tĩnh một ít.
"Anh, chờ em đi làm, em cùng anh gom tiền, sau đó chúng ta đem ông bà ngoại và dì Mục lên đây đoàn tụ đi".
"Ha ha, tốt, Tiểu Diễm thực ngoan"
"Hắc hắc, như vậy thì chúng ta có thể giống như trước kia, mỗi ngày đều cùng một chỗ..."
"Phải không? Nhưng mà Tiểu Diễm phải lập gia đình..."
"Dạ.... vậy không cần lập gia đình, có ông bà ngoại, anh cùng chị Liên là đủ rồi."
"Ha ha, em gái ngốc,... được, không lấy chồng cũng không lập gia đình, anh trai này sẽ nuôi em".
Ha ha, chỉ có anh là tốt nhất".
...
Bản tính vui đùa tốt đẹp trước kia, ở một khắc ca ca ra đi thì tan thành mây khói...
Mọi người trên đường buôn bán tấp nập, một mình lẻ loi nhìn mọi người náo nhiệt, lại bởi vì tưởng niệm những ký ức tốt đẹp trước kia mà tâm lại càng thêm cô tịch, đau đớn hơn bình thường, làm cho người ta không nhịn được mà rơi lệ.
Rõ ràng biết nơi này cách xa trường học nên cần phải lên xe bus trở về, nhưng Cố Úc Diễm cố tình đi như vậy, nhưng càng đi lại càng thấy cô đơn.
Sau khi rời khỏi bữa tiệc, vào trong xe liền phát hiện di động mình lẳng lặng nằm ở nơi đó, Tần Thanh Miểu lắc đầu, lấy di động, nhìn thấy tin nhắn liền mở ra, tiếp theo nhịn không được mà nhẹ nhàng phun ra ba chữ: "Ngu ngốc này".
Phỏng đoán lung tung tâm tư cô, tưởng đã đoán đúng rồi sao?
Cô mới không phải bởi vì chuyện này mà sinh khí, cũng chưa bao giờ hoài nghi Cố Úc Diễm sẽ bội ước chuyện Mục Hề Liên.
Tần Thanh Miểu lắc đầu, ném điện thoại vào ghế bên cạnh rồi khởi động xe, lại dừng động tác, nhìn góc xe có một vật bằng thủy tinh mà có chút thất thần.
"Thanh Miểu, bây giờ anh còn đang là nhân viên nhỏ, cho nên... chỉ có thể mua được cái này, em có ghét bỏ không?"
"Như thế nào lại như vậy.... em sẽ để ở trong xe".
"A..."
....
Tay cầm cái vật thủy tinh ở trước mặt, ánh mắt lóe lên một tia thật sâu, biểu tình lại thay đổi. Tần Thanh Miểu nhắm mắt, hít sâu, lại mở mắt liền khôi phục lại vẻ mặt không gợn sóng không sợ hãi, mà cái vật thủy tinh đang cầm trong tay thì bị cô thả vào một cái hộp.
Rốt cuộc đi qua dãy phố buôn bán sầm uất, đi tới một con đường yên tĩnh, Cố Úc Diễm nhấc chân đá bay một hòn đá nhỏ, một cơn gió thổi qua, đem mái tóc ngắn làm hơi rối.
Tần Thanh Miểu mua cho nàng áo khoác mới còn cất ở trong túi, cũng chính là ngày đó, sau khi bị bệnh tỉnh lại, nàng mới phát hiện Tần Thanh Miểu không chỉ mua cho mình một cái áo khoác.
Sắp sửa ra ngoài, cái nữ nhân kia gõ cửa phòng mình mà thường ngày chẳng mấy khi ngó đến, đem bảy tám gói to phóng lên giường mình, không lưu một câu mặt không đổi rời đi.
Nàng mở ra, liền phát hiện đều là quần áo mặc hợp thời tiết, áo khoác, quần bò, áo sơ mi...
Kỳ thật Tần Thanh Miểu là một nữ nhân ôn nhu săn sóc, chính là bản tính ôn nhu săn sóc này bị vẻ lạnh băng của nàng bao trùm thôi.
Người bình thường có lẽ không có một lần được thấy bản tính của người băng a?
Như vậy anh, có phải hay không được cô ấy đối xử như thế? Là được cô ấy đối xử ôn nhu như vậy.
Lại đá bay một hòn đá nhỏ, Cố Úc Diễm có một chút hâm mộ anh, lập tức tâm tình càng xuống thấp.
Nếu anh không qua đời thì có bao nhiêu hảo.
Xe chậm rãi tiến đến, Tần Thanh Miểu ở trong xe, nhìn cái người đằng trước ở thời điểm này mà mặc áo sơ mi trắng cùng quần bò lại vừa đi vừa lắc lư, đôi mắt đẹp hiện lên một chút tức giận.
Lại muốn bệnh nữa sao?
Còn có, ở đây là ngã tư đường mà mất hồn mất vía như thế, chẳng lẽ không nhớ rõ sao? Anh nàng, là nam nhân tên Cố Úc Sâm kia, chính là bởi vì tai nạn giao thông mà chết.
Xe chạy nhanh đến bên người Cố Úc Diễm, sau đó phanh mạnh lại, Tần Thanh Miểu mở cửa ghế phụ, nhìn người đang sửng sốt kia, "Lên xe".
"A, sao chị lại ở đây?", Lời nói ra giống như lúc buổi sáng, Cố Úc Diễm với bộ dáng ngơ ngác, làm Tần Thanh Miểu có chút dở khóc dở cười, lại vẫn làm mặt lạnh, "Không muốn nhìn thấy tôi?"
"Ách..." câu nới kia vừa mới ra khỏi miệng, Cố Úc Diễm liền có chút hối hận, xấu hổ nhìn Tần Thanh Miểu, sợ cô lại giống buổi sáng mà sinh khí rồi bỏ đi mất. Giờ phút này nghe cô nói như vậy, vội vàng lắc đầu, sau đó ngồi vào ghế phụ, dùng hành động để bày tỏ thái độ.
Đem xe rời đi, Tần Thanh Miểu nhìn thẳng phía trước, mãi cho đến khi ra đường chính thì bỗng nhiên nói, "Ngày mai buổi sáng không có giờ học".
"Dạ... không có". Dựa vào cửa kính xe lén nhìn Tần Thanh Miểu liền vội mở miệng đáp, sau đó lại bổ sung một câu, "Chiều cũng không có"
"Ừ". Tần Thanh Miểu đạm đạm đáp lời, sau đó liền vòng tay lái trở lại chỗ vừa rời khỏi nói, "Ngày mai hãy trở về".
"Được." Cố Úc Diễm gật gật đầu, lấy điện thoại ra báo cho bạn cùng phòng chuyện tối nay không về.
Xe vững vàng đỗ ở ngã tư, Cố Úc Diễm nhìn cảnh đêm bên ngoài, ngẫu nhiên quay đầu vụng trộm nhìn Tần Thanh Miểu một cái, bộ dáng cẩn thận, động tác của nàng làm cho Tần Thanh Miểu không khỏi có chút buồn cười.
"Chị... uống rượu?", Sau khi nhìn lén lần cuối thì ý thức được trên mặt Tần Thanh Miểu lộ vẻ mị nhân đỏ ửng là vì cái gì, Cố Úc Diễm không nhịn được mở miệng nói.
"Ừ". Tần Thanh Miểu như trước khuôn mặt không hề thay đổi, chính là trên mặt bởi vì uống rượu mà nổi lên ửng đỏ, làm cho cô lúc này sở hữu hương vị động lòng người.
Căn cắn môi, có chút rối rắm nhíu mày, Cố Úc Diễm ho khan một tiếng, "Cái kia... uống rượu... không tốt."
Chuyển tay lái, đem xe tiến vào tiểu khu, Tần Thanh Miểu không để ý lời nói Cố Úc Diễm, tiếp tục lái xe đến vị trí của mình. Mà Cố Úc Diễm thì vẻ mặt xấu hổ, lại cảm thấy mình nói không sai, cho dù Tần Thanh Miểu sinh khí, cũng muốn lặp lại lần nữa.
Uống rượu quả thật không tốt nha, vạn nhất... vạn nhất xảy ra chuyện gì, làm sao bây giờ?
Dừng xe lại, ý bảo Cố Úc Diễm xuống xe, chính mình cũng rút chìa khóa cầm túi xách xuống dưới, Tần Thanh Miểu nâng tay chỉnh lại mấy sợi tóc, đang muốn nói gì với Cố Úc Diễm, Cố Úc Diễm cũng mở túi đeo trên lưng lấy cái áo khoác bạc đưa cho cô.
Mặt không chút thay đổi nhìn thẳng nàng, Tần Thanh Miểu giật giật mắt, nhưng không nói chuyện, cũng không cầm lấy cái áo Cố Úc Diễm đưa.
"Ách...", Thu tay, Cố Úc Diễm rất là ngượng ngùng nhìn Tần Thanh Miểu mặc đầm dạ hội không tay trên người, "Áo này em mới lấy buổi sáng, vẫn chưa có mặc, luôn để ở trong túi".
Nàng là nghĩ rằng, Tần Thanh Miểu không chịu tiếp nhận quần áo, nhất định là lo lắng sợ nàng đã mặc qua.
Lại liếc mắt nhìn nàng một cái, xoay người trực tiếp đi qua phải, thanh âm Tần Thanh Miểu thản nhiên, "Vì cái gì không mặc?"
"Ban ngày không lạnh a..." Cố Úc Diễm vội vàng đuổi theo, đem áo trực tiếp khoác lên vai Tần Thanh Miểu, "Rất sạch sẽ".
Động tác tao nhã lập tức dừng lại, Tần Thanh Miểu lạnh lùng liếc Cố Úc Diễm một cái, làm cho người to gan kia không nhịn được trong lòng sợ hãi gãi đầu, đem áo khoác trên vai sửa lại, "Đi thôi".
"Dạ", Còn tưởng rằng Tần Thanh Miểu phát giận, hay là đem quần áo trả lại, thế mà lại có phản ứng như vậy. Cố Úc Diễm lập tức vui vẻ, đuổi theo cước bộ của cô, lại nghe cô nói, "Nếu không thích, thì cứ ném đi".
"Hả?", Vừa mới không nhịn được mà ngây ngô cười lập tức ngây dại, tiếp theo nhìn thấy Tần Thanh Miểu cởi áo khoác, "Không cần bỏ ở trong túi cho chật chỗ".
"Ách, không phải không thích a". Nghe cô nói như vậy, Cố Úc Diễm lập tức nóng nảy, khuôn mặt nhỏ nhắn thoắt cái đỏ ửng, "Em chỉ là... chỉ là buổi tối không có lạnh mấy, áo sơ mi lại dài tay, cho nên..."
"Phải không?"
"Thật sự...", Cố Úc Diễm không rõ vì cái gì Tần Thanh Miểu đem sự tình suy diễn ra như vậy, thấy nàng căn bản không ngừng cước bộ vẫn tiến về trước, bộ dáng làm cho chính mình đều có chút đuổi không kịp, vội vàng chạy chậm đến bên người nàng, "Thật sự, em cam đoan".
Vào thang máy, qua kính trong thang máy mà phản chiếu bộ dáng của người kia vội vàng hoang mang, đến khi thanh máy "Đinh" một tiếng, mở cửa ra, bước đến trước cửa nhà, đem áo khoác bỏ vào tay Cố Úc Diễm, "Cầm lấy".
"Dạ". Cố Úc Diễm dùng sức cúi đầu, nhìn Tần Thanh Miểu từ trong túi lấy chìa khóa mở cửa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.