Tại Hữu phủ, Đắc Di và Cát Uy vừa về đến thì lính gác đã tìm tới thưa: “Đắc Di công tử, bên ngoài có cô nương tên Hồng Nhi xin bái kiến.”
Đắc Di bất ngờ nhưng cũng gật đầu để lính canh ra ngoài mời Hồng Nhi vào.
Cát Uy nhăn trán nói: “Bình thường, nếu Hồng Nhi có việc cấp báo, sẽ nhanh chóng cho người chuyển mật thư đến, chưa bao giờ tìm tới tận phủ như thế này, trừ phi đã xảy ra chuyện.”
Hồng Nhi hớt hải theo sau lính gác đi vào sảnh viện của Đắc Di. Vừa gặp Đắc Di và Cát Uy, Hồng Nhi đã vội vàng nói: “Thiếu gia, ta có chuyện cần gặp riêng ngài.”
Đắc Di ngay lập tức cho tất cả hạ nhân lui ra. Lúc này Hồng Nhi mới cấp báo: “Chủ tử. Đã có chuyện xảy ra. Ta hôm nay đã phát hiện ra Vân Mai có liên lạc với người của Mộ Dung Mao. Hơn nữa, đều là do Lý Tư giúp sức sắp xếp. Người của ta đã nghe hai bọn họ nói về việc hẹn gặp nhau, nhưng vì bị Lý Tư phát hiện, nên người của thuộc hạ đã mất dấu.”
Hồng Nhi nói xong liền trình một bức thư lên cho Đắc Di xem. Đắc Di cầm lấy mật thư, trên đó có thông tin về việc Đắc Di đang hợp tác với một số ngươi ở tam quốc, chữ viết trên mảnh giấy là của Vân Mai. Dưới cùng là dấu ấn hình ám tiêu màu đen. Đắc Di và Cát Uy liền nhân ra đây là dấu hiệu của Ám Tiêu Phái.
Cát Uy không tin hỏi lại: “Vân Mai phản bội chúng ta ư?”
Đắc Di thở dài lắc đầu nói: “Vân Mai đã theo ta bao lâu, không ngờ nàng ta lại làm việc cho địch. Đúng là nhân tâm bất cổ(1).”
(1) Nhân tâm bất cổ: lòng người thay đổi
Hồng Nhi hỏi: “Không chỉ Vân Mai mà cả Lý Tư cũng vậy. Tại sao hai người họ lại làm thế chứ?”
Cát Uy trả lời: “Chúng ta đã biết Lý Tư là người của Ám Tiêu Phái. Chẳng qua Đắc Di huynh muốn tương kế tựu kế chưa vạch trần hắn để có thể gậy đập lưng ông.”
Đắc Di gật đầu nói: “Đúng vậy, từ trận đấu của Lý Tư và Bất Phục ở Phương Kiếm phái, ta đã nghi ngờ hắn có tâm tư khác lạ. Ta đã cho người của Diệu Hoàn theo dõi hắn, đúng như ta dự đoán, hắn đã có trao đổi với người của Ám Tiêu phái. Ta chưa làm hắn bại lộ thân phận một là vì có thể qua hắn mà biết được hành tung của Mộ Dung Mao, hai là có thể để hắn truyền đi những tin tức mà chúng ta cố tình muốn đối phương có được.”
“Vậy, bây giờ chúng ta tính sao?” Hồng Nhi nói.
“Ngươi yên tâm, do ta đã có phòng bị, những tin tức quan trọng, tuyệt nhiên Lý Tư không được biết. Ta chỉ lo về Vân Mai, nàng ta vì sao lại làm ra việc này? Ngươi đừng manh động, hãy đợi nàng ta về rồi từ từ truy cứu.” Đắc Di nhìn Hồng Nhi phân phó, không hề biết rằng Vân Mai lúc này đã tiêu sái dưới lưỡi đao của hắc y nhân.
Đúng lúc này, Thuý Như hốt hoảng chạy đến phủ, đi cùng nàng ta là hai nam tử đang đỡ lấy Lê Ba dìu hắn vào thư phòng của Đắc Di. Lê Ba bị thương nặng trên đầu, vết thương đang chảy máu ròng ròng xuống phủ kín một bên mặt hắn. Lê Ba vùng khỏi tay của hai hạ nhân đang dìu lấy mình, quỳ xụp xuống trước mặt Đắc Di.
Hắn gắng gượng nói: “Chủ tử, chủ tử dặn ta trông nom Thuỵ Miên cô nương và mọi người trong phủ. Khi ta phát hiện Lý Tư muốn đưa Thuỵ Miên đi, ta đã tìm cách ngăn cản và bị hắn bất ngờ đả thương.”
Thuý Như thất thanh luống cuống nói: “Lý Tư đã dẫn Thuỵ Miên tỷ đi rồi. Hắn bảo với tỷ ấy là Đắc Di công tử cho mời tỷ đến gặp, Thuỵ Miên tỷ nghe vậy thì lập tức lên đường. Ta đang lo lắng vì tỷ ấy đi đã lâu mà chưa về thì nghe hạ nhân nói Đắc Di công tử đã về đến phủ. Ta liền tìm đến xem Thuỵ Miên thế nào thì trên đường đi bắt gặp Lê Ba bị đánh ngất đang nằm trong ngự hoa viên. Ta liền gọi người đưa hắn tới đây tìm người. Hãy mau đi cứu Thuỵ Miên tỷ.”
Đắc Di sững người, cảm tưởng như đất dưới chân đang sụt lún. Hắn run rẩy bất động trong vài giây, rồi nhìn Thuý Như gặng hỏi: “Nói mau, Lý Tư bảo đã dắt Thuỵ Miên đi đâu?”
Thuý Như mếu máo trả lời: “Ta nghe hắn nói là đưa Thuỵ Miên tỷ đi gặp công tử tại rừng tre lần trước, vậy nên Thuỵ Miên tỷ không nghi ngờ, liền đi theo.”
Đắc Di mặt trắng bệch, không nói thêm một lời, hắn phi thân lao ra khỏi phủ. Cát Uy cũng bám sát theo sau.
Trước khi đi, Cát Uy căn dặn Thuý Như: “Hãy gọi đại phu đến chuẩn trị cho Lê Ba.”, rồi quay sang nói với Lê Ba: “Hãy báo với mọi người đừng nhưng đừng ai manh động, đợi chúng ta trở về và cho người chuẩn bị nhưng việc cần thiết. Thời điểm đã sắp đến.”
Thuý Như trong lòng như lửa đốt, toạ lập bất an(1), lẩm bẩm tự trách: “Ta cũng có lỗi, ta đáng nhẽ phải nhất quyết đi theo Thuỵ Miên tỷ, không thể để tỷ ấy một thân một mình rời khỏi phủ trong thời gian nguy hiểm thế này.”
(1) Toạ lập bất an: đứng ngồi không yên
Đại phu được cử đến chữa trị cho Lê Ba, hắn im lặng lo lắng, khuôn mặt khổ sở đầy tự trách. Ngoại trừ Bửu Toại đi ra ngoài chưa hồi phủ, Hữu Thái Uý và gia quyến của Mộc Hải đều được thông báo tin tức, tất cả tập trung đợi Đắc Di và Cát Uy trong đại sảnh. Ai cũng lo lắng khi biết chuyện liên quan đến Thuỵ Miên và Lý Tư.
Hải Đường nắm tay Mộc Hải, thì thầm: “Cầu mong cho Thuỵ Miên cô nương được bình an vô sự.”
Đắc Di cùng Cát Uy im lặng phi thân lao đi đến rừng tre mà hắn và Thuỵ Miên lần trước đã đến. Đắc Di lùng sục khắp nơi, nhưng không tìm thấy dấu vết của Thuỵ Miên đâu. Đến khoảng đất trống nơi hắn đã trao đính vật Vọng Nguyệt ước cho nàng, Đắc Di phát hiện ra một vết máu loang trên mặt đất, hắn điếng người lùi về phía sau, cả người lạnh toát đứng không vững. Cát Uy đỡ lấy hắn, ngỡ ngàng khi trông thấy vết máu vẫn còn khá mới.
Một lúc sau, Đắc Di mới lẩm bẩm: “Không thể nào, Thuỵ Miên không thể xảy ra chuyện, nàng không thể có gì bất trắc.”
Cát Uy nói: “Ca ca, người đừng vội đau lòng. Rừng tre này vắng lặng, dấu vết kia cũng không rõ là của ai. Giờ chúng ta về phủ trước, rồi liền cử người đi khắp nơi dò la tung tích của tỷ tỷ, lại đi nghe ngóng xem tình hình bên Mộ Dung Mao thế nào. Tỷ tỷ số mệnh đại cát, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Đắc Di theo Cát Uy về phủ, trên đường đi không nói lời nào, trên mặt cắt không còn hột máu. Từ trước đến nay, ngay cả khi hắn đối diện với những tình huống nguy hiểm nhất, cũng chưa bao giờ chùn bước hoặc phân tán tư tưởng, luôn là người lý trí bình tĩnh đưa ra giải pháp. Cát Uy thấy ca ca mình thất thần như vậy, mới biết Thuỵ Miên đối với hắn ta quan trọng đến nhường nào.
Về đến phủ, hai người Cát Uy và Đắc Di vừa vào đến đại sảnh thì mọi người đã đứng lên hồi hộp ngóng đợi tin tức. Thấy Đắc Di và Cát Uy im lặng lắc đầu, trên mặt ai nấy đều thất vọng lo lắng.
Đắc Di lẳng lặng ngồi xuống trong khi Cát Uy lại gần Cảnh Lan và mọi người thuật lại tình hình: “Chúng ta không tìm được Thuỵ Miên. Nhưng tại rừng tre, ta và ca ca thấy một vết máu còn mới, không biết chuyện gì đã xảy ra.”
Thuý Như oà lên khóc đầu tiên, nàng ta rống lên làm ai nấy cũng thấy chua xót. Cảnh Lan rút kiếm tức giận nói: “Chúng ta cùng đi, giết chết tên Lý Tư và Mộ Dung Mao đấy.” Thuý Như lập tức tán thành, đứng lên ngó tìm vũ khí có thể dùng được. Cát Uy vội vàng ngăn cản hai nàng lại.
Lê Ba đầu được băng bó cẩn thận, mặt tái mét khi nghe được tin tức, liền quỳ xuống, cúi gầm mặt nói: “Đều là lỗi của nô tài, xin chủ tử trách phạt.”
Cát Uy thở dài nhìn hắn nói: “Không phải lỗi do người, người không biết Lý Tư có lòng như vậy. Giờ này chỉ người bắt lỗi cùng không ích gì.”
Hải Đường lúc này nói: “Mộ Dung Mao là người toan tính. Hắn cho người bắt cóc Thuỵ Miên, hẳn muốn dùng đến nàng ta, sẽ không giết hại để phí con cờ này. Có thể hắn muốn dùng nàng ta để uy hiếp Đắc Di, cũng có thể là muốn khai thác thông tin của các bảo bối.”
Mộc Hải gật đầu tán thành, nói: “Hải Đường nói có lý, kể từ khi chúng ta phát hiện ra Lý Tư là người của Mộ Dung Mao, toàn bộ tin tức về bảo vật đều không để lộ ra trước mặt hắn. Ta tin rằng chính vì vậy mà Mộ Dung Mao mới muốn bắt giữ Thuỵ Miên, người mà công tử Đắc Di coi trọng nhất, hy vọng sẽ tìm được thông tin về bảo vật. Nếu như vậy, Thuỵ Miên cô nương ắt không nguy hiểm đến tính mạng.”
Đắc Di nghe thấy thế liền bừng tỉnh, lấy lại tinh thần, gật đầu nói: “Đúng vậy, tiên sinh và phu nhân phân tích rất đúng. Mộ Dung Mao muốn giữ nàng làm con tin, hắn sẽ không hại đến nàng. Nàng vẫn bình an, ta chỉ cần có vậy.”
Lê Ba lại quỳ xuống nói: “Nô tài xin được xông vào phủ của Mộ Dung Mao, cứu Thuỵ Miên cô nương an toàn trở ra.”
Đắc Di ngăn cản, nói: “Khoan hãy hành động, nếu chúng ta hấp tấp, có thể sẽ gây ra nguy hiểm cho nàng; hơn nữa, cũng chưa biết nàng hiện đang bị giam giữ ở đâu. Giờ có ba việc quan trọng nhất cần làm lúc này. Cát Uy, hãy đi tìm Bửu Toại, kiểm tra với huynh ấy về việc đồng minh của chúng ta ở tam quốc đã sắp đến kinh thành chưa? Dựa theo mật tín chúng ta nhận được lúc trước từ họ, ta tin họ đã sắp đến nơi rồi. Hãy bảo mọi người chuẩn bị sẵn, lúc cần hãy cùng xuất phát. Thời điểm đánh lớn đã đến.”
Cát Uy gật đầu hỏi: “Còn việc thứ hai và thứ ba?”
Đắc Di tiếp tục dặn dò: “Đệ hãy cử người của ta trong Giới Lâu đi dò la tin tức của thuộc hạ của Mộ Dung Mao, đám người này liên hệ được với Vân Mai, dự vào đó có thể dò được ai là tay chân trung gian. Chúng ta khi trước đã thấy Đoản Ngã ở trong cung, hãy cử người bám theo hắn, không sớm thì muộn hắn và người của Ám Tiêu Phái cũng phải gặp nhau, chúng ta sẽ theo dấu, ắt sẽ tìm được nơi chúng đóng quân. Thuỵ Miên rất có thể đang bị giam giữ ở nơi này. Chúng ta không những có thể cứu được nàng ra, còn có thể tấn công bất ngờ, đánh thẳng vào thành luỹ của địch, cơ hội chiến thắng dứt điểm càng thêm lớn.”
Đắc Di quay sang Hữu Thừa Thăng nói: “Còn việc thứ ba, chính là phải đích thân phụ thân ra tay rồi. Người hãy đứng lên tập hợp lực lượng của chúng ta trong quân đội Kỳ quốc, đồng thời cũng cho người trong cung giám sát bảo vệ Hữu Bình Dương, tránh để bên phía Mộ Dung Mao lại nắm thêm được điểm yếu của chúng ta. Hơn nữa, phụ thân hãy phân phó cho người bám theo Hoàng Thái Hậu Mộ Cẩm An và Hoàng thượng, hai người bọn họ đều phải nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta. Nếu cần, cùng có thể dùng nước cờ của Mộ Cẩm An đối với Thuỵ Miên mà áp dụng cho hai người bọn họ.”
Hữu Thừa Thăng gật đầu. Cát Uy cũng vội nói: “Ta sẽ đi ngay.”
Bỗng có tiếng Bửu Toại bên ngoài cửa vọng vào: “Không cần tìm nữa. Ta đã biết mật thất bí mật của Mộ Dung Mao ở đâu.”