Lúc Thuỵ Miên sửa soạn xong xuôi đến gặp mọi người tại sảnh của tệ xá thì Đắc Di đã đứng sẵn đợi nàng ở đó. Vừa thấy nàng xuất hiện, hắn liền tiến tới, ánh mắt mang theo vẻ mệt mỏi.
Thuỵ Miên nhớ đến lời Thuý Như nói, mãi đến sáng nay Đắc Di và Cát Uy, Lê Ba, Lý Tư và Diệu Hoàn mới từ hoàng cung Thổ Quốc về đến đây. Nàng đoán chừng do hắn đã lao tâm bận rộn giải quyết nhiều việc trong hoàng cung Thổ Quốc mà thời gian nghỉ ngơi cũng chưa có.
Nàng mở lời: “Huynh vừa về đến nơi? Có cần nghỉ ngơi ăn uống gì trước khi lên đường không? Trông huynh mất sức quá.”
Thuỵ Miên tưởng mình nhìn thấy chút thất vọng trong mắt hắn, nhưng liền nghĩ mình đã tưởng tượng khi nghe hắn trả lời: “Ta không sao, chúng ta nên nhanh chóng lên đường đến Kỳ Quốc, ta đã sốt ruột rồi.”
“Sốt ruột việc gì?” Thuỵ Miên tò mò hỏi.
Đắc Di ghé sát tai nàng mà trả lời: “Ta muốn mau đưa nàng về ra mắt phụ mẫu.”
Thuỵ Miên nghe vậy ngượng ngùng quay mặt đi nói: “Huynh đừng có đùa nữa, chuyện đại sự còn chưa định. Chúng ta đã thống nhất sẽ đợi đến khi mọi việc xong xuôi mới tính đến chuyện thành thân.”
Đắc Di nhìn nàng, nói đầy thâm ý: “Ta không muốn đêm dài lắm mộng.”
Thuỵ Miên không hiểu định hỏi ý của hắn là gì thì gia đình ba người của Mộc Hải cùng xuất hiện.
Hải Đường hai mắt thâm sâu, khuôn miệng tuy gượng cười cũng không che giấu được vẻ khổ não. Cảnh Lan cũng buồn bã tự lự. Riêng Mộc Hải tiên sinh vẫn giữ thái độ như bình thường chào hỏi mọi người trong sảnh.
Thuỵ Miên tiến tới hỏi Mộc Hải tiên sinh và Hải Đường: “Gia đình tiên sinh và phu nhân vẫn cùng chúng ta về Kỳ Quốc?”
Mộc Hải gật đầu nói: “Nhất nặc thiên kim(1). Vả lại, đây cũng là đại nghĩa mà ta và Hải Đường mong muốn có thể đóng góp một phần sức lực. Chúng ta sẽ tham gia hỗ trợ Đắc Di đến cùng.”
(1) Nhất nặc thiên kim: lời hứa đáng giá ngàn vàng
Hải Đường lại gần nắm tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Hôm qua Kiến Trung đã nói hết cho ta nghe. Ta xin cáo lỗi nếu tối qua đã làm cô nương khó xử. Nếu không có Thuỵ Miên cô nương cứu chữa, ta và Kiến Trung đời này chắc không còn cơ hội gặp lại. Cảm ơn cô nương đã thành toàn.”
Thuỵ Miên lắc đầu: “Ta quả thật không thể giúp hai người được nhiều hơn, trong lòng vô cùng áy náy.”
Hải Đường xiết tay nàng thân tình nói: “Cô nương đã giúp chúng ta đoàn tụ, đây là điều mà trước đây ta muốn nghĩ tới cũng không dám. Giờ được gặp lại huynh ấy, dù ngắn hay dài, chúng ta quyết đến phút cuối cùng vẫn không rời.”, nói xong nàng ta giơ tay lên khẽ quyệt đi dòng nước mắt. Mộc Hải ở bên ôm vai phu nhân của mình vỗ về.
Trong lúc ba người nói chuyện, Cảnh Lan đã lại gần Cát Uy, thông báo nội tình với hắn. Cát Uy kinh ngạc nhìn về phía Mộc Hải, rồi lại quay sang Thuỵ Miên, sau đó hắn vụng về vỗ vai an ủi Cảnh Lan.
Hai người họ cùng lại gần Thuỵ Miên, Cảnh Lan mở lời: “Về việc của phụ thân ta, ta chân thành cảm tạ cô nương.”
Cát Uy không giấu vẻ khó chịu hỏi: “Tại sao tỷ và ca ca biết mà không nói với ta?”
Thuỵ Miên trả lời: “Ta xin lỗi, là do Mộc Hải tiên sinh không muốn cho người khác biết.”
Cát Uy thở dài khẽ nói: “Tiên sinh kiên cường, muốn tự đương đầu, đúng là quân tử đại trượng phu, làm ta càng thêm kính trọng.”
Diệu Hoàn được Đắc Di phân phó tiếp tục ở lại Thổ Quốc, hỗ trợ vương gia Tôn Chỉ ổn định nội sự. Trước khi rời đi, Đắc Di nói: “Hãy nhớ lời ta dặn, khi nào có tín hiệu, người biết phải làm gì rồi đấy.”
Diệu Hoàn cung kính trả lời: “Thuộc hạ xin ghi nhớ. Công tử và mọi người nhất lộ bình an(1).”
(1) Nhất lộ bình an: lên đường bình an
Một xe tứ mã khỏe khoắn vững chãi chở đủ mười người được Diệu Hoàn bố trí đưa mọi người lên đường. Trong xe không khí có phần tĩnh lặng. Đắc Di, Cát Uy và Bửu Toại đều nhắm mắt yên lặng tĩnh dưỡng. Lê Ba và Lý Tư đánh xe bên ngoài. Thuỵ Miên ôm Bạch Hồ trong tay, để Thuý Như vuốt ve buộc tóc cho nó. Cảnh Lan ngồi cạnh Hải Đường và Mộc Hải, ba người một nhà khăng khít không rời.
Hải Đường nắm chặt tay Mộc Hải, đầu dựa vào vai tiên sinh trong khi tiên sinh thỉnh thoảng quan tâm chỉnh lại tư thế cho phu nhân của mình, ân cần chăm sóc. Nhìn hai người phu thê bọn họ chăm chút cho nhau, Thuỵ Miên vừa thấy hạnh phúc, nhưng lại không tránh khỏi cảm xúc bi thương.
Đi được một lúc, nàng quay sang hỏi Đắc Di: “Cặp bảo vật còn lại, huynh đã có thông tin gì về chúng chưa?”
Đắc Di vừa giở cuộn sách của Ấn Không Đại Sư ra vừa đọc:
“Nhãn nhĩ trực tính hữu tâm cơ
Thiên duyên hữu phùng Kỳ thổ.
(Thiên lý nhãn và Thuận phong nhĩ tính tình cương trực, lại có suy nghĩ riêng
Chỉ đợi phục tùng ai có duyên ở Kỳ Quốc)
Đây là những thông tin liên quan đến Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ. Theo như chỉ dẫn của Ấn Không Đại Sư, cặp bảo vật cuối cùng này đang lưu lạc ở Kỳ Quốc. Bao năm qua không ít người đã cố công tìm kiếm, nhưng chưa bao giờ gặt hái được kết quả gì, đành bỏ cuộc. Chúng ta ở Kỳ quốc cũng chưa từng nghe thấy bất kỳ thông tin gì về chúng.”
Mộc Hải nói: “Cặp bảo bối cuối cùng nếu có tâm cơ riêng, rất có thể sẽ được giao đến tay người có duyên bởi người đang canh giữ chúng. Dấu vết về hai bảo bối vô cùng mù mờ, chúng ta chỉ có thể nghe ngóng tìm thêm tin tức.”
Thuỵ Miên gật đầu nói: “Giờ Đắc Di đã có trong tay hai bảo vật kia, mà những bảo vật này có sự liên quan tương thông chặt chẽ. Ta hy vọng cặp bảo vật Thuận phong Nhĩ và Thiên Lý Nhãn sẽ cảm nhận được hai bảo bối còn lại, tự có tâm cơ mà nhanh chóng đến tay chúng ta thôi.”
Từ Thổ Quốc đến Kỳ Quốc cả hành trình là ba tuần đi lại. Càng tới gần đến kinh thành Kỳ Quốc, cảnh vật thay đổi càng rõ nét. Thay vì núi đồi hoang tàn xơ xác, rừng xanh và đồng bằng lún phún phủ dần con đường mòn phía trước. Khi đã đến những nơi dân cư đông đúc, Thuỵ Miên nhận ra sự khác biệt lớn giữa Kỳ Quốc với hai nước còn lại. Nhà cửa ở đây không chỉ được xây dựng bằng gỗ và gạch nung như những nơi khác, sắt và thép được sử dụng rộng rãi trong kiến trúc. Dân chúng dùng các nguyên vật liệu quý hiếm này làm cột chống hay dựng thành các bậc thang đi lại.
Thuỵ Miên hỏi Đắc Di: “Có phải Kỳ quốc rất giàu có và phong phú về khoáng sản?”
Đắc Di mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, Kỳ Quốc không những được ban cho thời tiết thuận lợi, mà còn là mảnh đất trù phú về tài nguyên khoáng chất. Dân chúng nơi đây có hiểu biết sâu rộng nên biết cách khai thác để phục vụ đời sống ngày thường. Chúng ta cũng là nước có khả năng làm ra nhiều loại binh khí công cụ, vừa dùng trong sản xuất lẫn bảo vệ an nguy biên giới. Vậy nên, từ trước đến nay, dù là thế chân vạc, ba nước đối kháng, nhưng Kỳ Quốc luôn là nước được nể sợ hơn cả.”
“Tài nguyên dồi dào vừa là thế mạnh của Kỳ Quốc, lại cũng là miếng mồi thơm ngon, thu hút lòng ham muốn chiếm hữu của hai nước còn lại. May mắn là Kỳ Quốc binh hùng tướng mạnh, luôn tiên phong trong việc thiết kế cải tạo vũ khí, khiến những nước khác dù có muốn, cũng không dám manh động.” Cát Uy tự hào giải thích.
Khi vào gần đến kinh thành, một nhóm người đang cưỡi ngựa đã đứng sẵn nghênh đón. Bên cạnh bọn họ là một cỗ xe ngựa sang trọng có người kéo. Vừa trông thấy Lê Ba và Lý Tư, mấy người ngồi trên ngựa liền thông báo vào trong xe. Hai người bên trong liền vén rèm đi ra, lại gần đoàn xe của Đắc Di, chắp tay hô vang: “Thuộc hạ cung kính nghênh đón Đắc Di và Cát Uy công tử đã hồi thành.”
Thuỵ Miên nhìn hai người đang quỳ phía trước, ngỡ ngàng vì vẻ mặt của họ giống với Đắc Di và Cát Uy y hêt. Hai người thật cũng tháo mặt nạ dịch dung của mình ra.
Đắc Di nói: “Chúng ta đã về tới nơi, vất vả cho các ngươi phải thế thân mấy tháng nay rồi.”
Được chủ tướng khen thưởng, hai người đang quỳ lúc này mới đưa tay gỡ bỏ mặt nạ đang đeo, đồng thanh nói: “Không vất vả, được phục vụ chủ tử là niềm vinh hạnh của chúng thuộc hạ.”
Cát Uy gật đầu ra lệnh: “Hãy cùng lên xe ngựa, báo cáo lại tình hình mấy tháng trong thành cho ca ca và ta nghe.”
Đắc Di, Cát Uy, Lê Ba, Lý Tư, và Mộc Hải lên xe ngựa được chuẩn bị đợi sẵn, trong khi đó, Thuỵ Miên, Thuý Như, Cảnh Lan, Hải Đường và Bửu Toại cùng ngồi xe còn lại. Hai xe ngựa cùng đoàn tuỳ tùng dắt nhau vào trong thành, hai bên là thuộc hạ cưỡi ngựa hộ tống.