Thụy Du Thiên Miên

Chương 53: Song hỷ lâm môn




Thuỵ Miên nhìn quanh rồi cẩn thận mở cánh cửa vào phòng nơi Cát Uy đang bị giam giữ, nàng liền nhìn thấy hắn đang ngồi trên giường, tay chân bị trói chặt. Bên cạnh chỗ hắn ngồi là bộ y phục long phượng được chuẩn bị để đêm nay hắn hiến thân làm thê thiếp.

Cát Uy nhìn thấy Thuỵ Miên nhẹ nhàng lỉnh vào, rối rít ra hiệu, nhưng không phát ra được tiếng nào. Thuỵ Miên nhìn hắn rồi khẽ nói: “Cát Uy, ta đến cứu đệ đây. Bọn người Đắc Di đang ở bên ngoài, nhưng không có cách nào vào được trong sơn trại vì không có mật khẩu vào cửa động. Ở ngoài sân đang hỗn loạn, ta giờ sẽ nhanh chân đi đến thư phòng của Mạnh Giác, may ra tìm được mật khẩu mở động, sẽ tìm cách truyền tin ra ngoài cho mọi người biết. Đệ chịu khó ở yên đây, để tránh gây nghi ngờ. Ta tìm xong mật khẩu, đêm nay hai chúng ta nhất định thoát khỏi đây.”

Cát Uy gật đầu rồi lại lắc đầu. Thuỵ Miên biết hắn lo lắng điều gì, nàng giơ túi độc của mình lên, nói: “Chỉ cần ta tìm được mật khẩu, ta sẽ tìm cách hạ độc này cho mọi người trong trại. Độc này không mùi không vị, ít nhất sẽ làm họ mất đi sức lực trong vòng vài canh giờ, chúng ta lợi dụng lúc đấy sẽ rời đi.”

Vừa nói đến đây, Thuỵ Miên bỗng thấy có tiếng động và một bóng người vụt qua ngoài cửa. Cát Uy và nàng bất động quan sát chờ đợi động tĩnh, nhưng đợi một lúc cũng không có ai tiến vào. 

Thuỵ Miên không muốn mất thời gian quý báu, gật đầu nhìn Cát Uy rồi hé cửa cẩn thận quan sát bên ngoài. Lúc này mọi người vẫn đang tụ tập xem kịch hay. Hai vợ chồng Mạnh Giác và Tử Huyền vẫn đang hăng hái chiến đấu. Nàng nhẹ nhàng khép cửa phòng Cát Uy lại. 

Thuỵ Miên nhớ lại lúc Tiểu Sơn mới đem nàng về sơn trại đã đi báo cáo công trạng tại thư phòng của Mạnh Giác. Nàng đã nhìn thấy hắn đi ra từ gian phòng lớn đó. Tử Sơn cũng nói cho nàng biết chuyện mật khẩu được cất trong thư phòng của Mạnh Giác, quân lính mỗi ngày đều phải đến nhận mật khẩu mới. Thuỵ Miên nhanh chóng men theo đường đi phía sau các gian nhà, lẹ làng tiến về phía thư phòng của Mạnh Giác. 

Nhìn thấy thư phòng lúc này không có ai canh gác, Thụy Miên mới tiến vào bên trong. Nơi này sạch sẽ ngăn nắp, lại có sách vở tranh hoạ treo khắp nơi. Nàng liền đi đến bàn làm việc, tay chân nhanh nhẹn lật các loại sách vở trên bàn mà vẫn không thấy bất cứ tờ giấy nào ghi mật khẩu vào sơn động. 

Nàng bỗng nghe thấy có tiếng người đang tiến vào. Thuỵ Miên luống cuống nhìn quanh tìm chỗ ẩn nấp. Không có chỗ nào để lẩn trốn mà tiếng bước chân ngày càng gần, nàng bèn chui xuống gầm bàn, ngồi co chân lặng im cứng đơ như khúc gỗ. 

Nàng cố hết sức giữ im lặng, đến thở nhẹ cũng không dám. Thuỵ Miên nhìn bước chân của người mới vào, nhận ra đó là Phi Lú đi kèm một lão nhân dáng đi cà thọt khập khiễng. Phi Lú nói: “Lưu thúc, hai phu thê trại chủ đánh nhau, có phải là đã thật sự hết yêu nhau rồi không?”

Lưu thúc trả lời: “Tiểu tử ngố, chính là vì thương nhau lắm nên mới cắn nhau đau. Ngươi không biết ư, quân sư Mạnh Giác chẳng phải lấy chính là ngày gặp mặt của bọn họ làm mật khẩu mở cửa hôm nay sao? Điều đó chứng tỏ tướng quân trong tâm vẫn luôn hướng về trại chủ.”

Lưu thúc nhìn Phi Lú gương mặt vẫn chưa thông lại nói: “Ta nói thế này cho ngươi dễ hiểu. Ngươi không nhớ ta kể hôm trước về con gà trống Oai Phong bị con Xinh Đẹp đạp cho rách mào chỉ vì tư tình với con Đỏng Đảnh đấy thôi. 

Ta phát hiện ra rồi, hoá ra là con Xinh Đẹp sau khi đẻ trứng liên tục, chán nản nên thờ ơ với con Oai Phong. Vì con Oai Phòng tưởng Xinh Đẹp không còn thích mình nữa, nên mới tư tình với con Đỏng Đảnh. Sau khi chứng kiến màn đánh ghen của Xinh Đẹp, Oai Phong biết nó còn quan tâm đến mình, nên giờ chăm chỉ nịnh nọt xin lỗi, ngày nào cũng nhường thóc ta chuẩn bị cho nó mang dâng cho con Xinh Đẹp để làm lành. Giờ thì chúng nó bên nhau tối ngày, vui vẻ lại rồi.

Hai trại chủ cũng thế thôi, có gì tha thứ được, gây chuyện giận dỗi rồi sẽ giống như hai con Oai Phong và Xinh Đẹp vậy, bởi vì họ vẫn còn tình cảm sâu đậm với nhau, nên mới ông ăn chả, bà ăn nem, để khiến người kia tức giận ấy mà.”

Phi Lú mặt mày thuỗn ra, không biết hắn hiểu được bao nhiêu mà mãi lúc sau mới liên tục gật đầu. Lưu thúc thấy vậy lại nói: “Đàn ông thì năm thê bảy thiếp, có chuyện gì là lạ. Ta đây còn lấy ba vợ đấy thôi. Nếu bọn họ còn sống, cả gia đình ta vui vẻ biết chừng nào. Vì vợ và con ta đã mất, nên ta mới bỏ lên đây, nhập sơn trại của Tử Huyền, ung dung mà sống, tháng ngày trôi qua sẽ nhanh hơn.”

Phi Lú thấy vậy liền nói: “Ta cũng vậy, mai sau sẽ lấy ba vợ giống Lưu thúc.”

Lưu thúc hài lòng, mỉm cười nói: “Chúng ta cũng chỉ là người ngoài, không nên lo chuyện bao đồng, chỉ nên làm thật tốt phận sự của mình. Ngươi để mấy chum rượu mừng này ở đây. Chúng ta đi chuyển thêm ít rượu từ kho ra ngoài bếp.”

Thuỵ Miên mừng rỡ vì nghe được tin tức về mật khẩu mở cửa sơn trại. Trong lúc hai người Mạnh Giác và Tử Huyền cãi cọ, Mạnh Giác đã nói họ gặp nhau vào ngày lễ Thất Tịch, mùng 7 tháng 7, vậy đây chính là mật khẩu vào động ngày hôm nay. Nàng đợi cho hai ngươi Phi Lú và Lưu thúc đi ra, không nghe thấy tiếng ai nữa mới nhanh nhẹn rời khỏi thư phòng của Mạnh Giác.

Thuỵ Miên ra đến bên ngoài, men theo những đồ vật mà ẩn nấp, di chuyển về phòng mình. Hai vợ chồng chủ soái lúc này vẫn chưa ngừng phân tranh. 

“Ta là bất cẩn, nhưng dù thế nào, lòng này cũng chỉ có nàng. Ta phải làm sao để nàng tin ở ta? Làm sao thì nàng mới không thành thân với tên tiểu tử kia?” Mạnh Giác lúc này đã mệt rã rời, gắng gượng đỡ thêm một chiêu thức dũng mãnh của Tử Huyền.

“Làm sao ư? Bất khả thâu xả(1). Trừ phi ngươi hưu ta, cắt đứt quan hệ với ta, nếu không ta đấu với ngươi một đời này.” Tử Huyền gằn giọng hét, gọng nàng đã khản đặc, trong tròng mắt đỏ có dòng nước đang dâng lên. 

(1)     Bất khả thâu xả: sự tình đã không thể thay đổi được nữa

Mạnh Giác nghe thấy Tử Huyền dứt khoát tuyệt tình, bất lực buông xuôi, đỡ được thêm một nhát đao của nàng ta thì đánh rơi gậy sắt, cả thân người ngã ra mặt đất. Tử Huyền đưa mũi đao đến trước ngực tướng công của mình, rồi bất ngờ dừng lại, thái độ vương vấn không nỡ,. Ngay lúc này thì Nhạc Tiểu Mễ đã lao vào đỡ lấy Mạnh Giác, giúp hắn đứng dậy.

Mạnh Giác không nhìn nàng ta, chỉ tiếp tục hướng đến Tử Huyền: “Không bao giờ có chuyện đấy. Thiên hạ phụ ta, nàng cứu rỗi ta. Ta có thể phụ thiện hạ, không thể phụ nàng. Ta quyết lấy đời này bù đắp cho nàng. Ta đã sai, ta đã biết. Tử Huyền, xin hãy cho ta thêm một cơ hội.”

Tử Huyền nhìn Mạnh Giác và Tiểu Mễ đang đứng dựa vào nhau, những lời tha thiết hắn vừa nói không thể lọt tai nàng nữa. Nàng lạnh lùng buông một câu: “Tối nay song hỷ lâm môn, ngươi và ta, đều cùng cố hưởng thụ.” Mạnh Giác mặt mày đau khổ, chỉ còn biết xót xa nhìn Tử Huyền quay lưng bỏ đi.

Thuỵ Miên đã an toàn trở về phòng mình mà không bị ai phát giác. Bạch Hồ đón nàng vẫy đuôi vui mừng. Trận chiến kết thúc cũng là lúc quân lính xung quanh tản dần ra, không ai biết Thuỵ Miên vừa đi đâu và làm những gì. Nàng ngồi trong phòng, cảm khái mối tình tay ba thật rối rắm. 

Nàng bất chợt liên tưởng đến Đắc Di và mình. Từ trước đến giờ, nàng chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về tình cảm bản thân dành cho hắn. Giờ nàng đã nghĩ ra vì sao mình vẫn chần chừ chưa muốn chấp nhận tấm lòng của hắn. Nàng muốn nói rõ với Đắc Di, để hắn biết lòng nàng. Kể cả số mệnh có an bài hắn là ý trung nhân của nàng, quyền lựa chọn vẫn thuộc về nàng.

Đắc Di nếu thành đại nghiệp sẽ là vương tử một nước, thống nhất tam quốc. Vua chúa bao đời nay đều tam cung lục viện, há có ai một vợ một chồng. Nàng không thể chia sẻ nam nhân của mình với người khác, nàng sẽ không làm một Tử Huyền thứ hai. Vừa yêu vừa hận, một đời giằng xé tâm can, nàng ta lại trả thù theo cách tàn nhẫn với chính mình như vậy. 

Thuỵ Miên giờ đã thông suốt, nàng hiểu ra đây chính là băn khoăn của nàng, là lí do vì sao nàng chưa muốn tiến đến với Đắc Di. Đắc Di cũng cần phải biết. Nếu hắn quyết định chọn lựa làm quân vương năm thê bảy thiếp, điều đó cũng tốt. Thuỵ Miên có thể tiếp tục ung dung đi theo lý tưởng của nàng. 

Ưng Nhãn đúng là một thần thú lợi hại lại hiểu chuyện. Đúng lúc nàng cần thì nó đã xuất hiện trên bậu cửa sổ phòng nàng. Bạch Hồ nhìn thấy Ưng Nhãn đến thì lại rít lên chui đầu vào trong chăn lần nữa.

Thuỵ Miên nhét mẩu giấy có ghi mật khẩu vào động vào chiếc túi bé xíu đeo trên chân của Ưng Nhãn, vuốt ve đám lông trên người nó, nói nhỏ: “Ưng Nhãn, người nhanh chóng đi báo tin cho mọi người. Dự định chung thân của ta và Cát Uy đành nhờ cả vào ngươi.” Ưng Nhãn chớp đôi mắt nâu vàng ra hiệu đã hiểu, liền nhanh chóng bay đi.

Thuỵ Miên nhìn Ưng Nhãn đi xa, quay về phía Bạch Hồ; nó thấy Ưng Nhãn vừa bay đi thì đã ung dung nhàn nhã mà ngồi liếm chân. Thấy Thuỵ Miên nhìn đến mình, Bạch Hồ liền đứng dậy vẫy đuôi mừng rỡ, hai chiếc nơ đỏ trên đầu cũng rung rinh theo nhịp, nổi bật trên lớp lông trắng ngần. Thuỵ Miên lấy tay dí vào hai cái nơ đỏ hai bên tai nó, nói: “Người đúng là vô tích sự, chỉ có ăn với chăm chỉ làm đỏm. Ngươi nhìn Ưng Nhãn kia kìa, đó mới thật đúng là thần thú tốt.”

Bạch Hồ mặt thộn ra, trong lòng đau như cắt, nhưng chỉ biết ngồi đấy, nước mắt nuốt vào trong, ôm một nỗi u hận.