Thụy Du Thiên Miên

Chương 45: Triều đình mãn quốc




Mộc Hải trao Bạch Hồ được giấu an toàn trong túi đi đường cho Mặc Cảnh. Bạch Hồ rít lên vui mừng khi gặp lại chủ nhân. Thuỵ Miên kể lại vắn tắt cho Cát Uy, Mộc Hải, hai cận vệ của Đắc Di là Lê Ba và Lý Tư nghe về những việc xảy ra tại bộ tộc Mật Ngư Nhĩ.

Khi mọi người đã rời đi, Thuỵ Miên một mình đến tìm Mộc Hải, trấn áp cơn giận của bản thân, lấy khí thế của đại phu trách cứ: “Tiên sinh, người đã hứa với ta sẽ không một mình dấn thân vào nguy hiểm. Vậy vì sao tiên sinh vừa kết thúc ngày châm cứu cuối cùng đã tự mình bỏ đi như vậy? Ta nói tuy khó nghe, nhưng nếu tiên sinh có mệnh hệ gì, chẳng phải mọi sự cố gắng của ta và mọi sự chịu đựng của tiên sinh mấy chục năm qua đều hoá thành công cốc rồi sao?”

Mộc Hải nhìn Thuỵ Miên, chân thành nói: “Thuỵ Miên cô nương, ta thành thật có lỗi, nhưng tình bất tự cấm(1). Ta cảm nhận lại sức mạnh, thì lòng báo thù không kìm được lại rực lên. Có những việc ta phải đích thân ra tay, không muốn kéo mọi người vào chuyện riêng của ta.”

(1)     Tình bất tự cấm: lòng không kiềm được

Thuỵ Miên lắc đầu không tán thành nói: “Việc tiên sinh để ta chữa bệnh cho người, rồi lại hứa giúp Đắc Di hoàn thành đại nghiệp của hắn, chẳng phải là đã kéo bọn ta vào rồi sao? Tiên sinh có những dự định riêng, có mối hận thù riêng, không muốn chia sẻ; ta cũng không cần biết chi tiết. Nhưng ta lấy địa vị là người cùng hội cùng thuyền với tiên sinh lại là người đích thân chữa trị cho người, ta không muốn tiên sinh lại hành động lỗ mãng thêm lần nữa.”

Mộc Hải gật đầu: “Thuỵ Miên cô nương, ta đã hiểu. Là do ta bất cẩn không suy nghĩ cẩn thận, nhất định sẽ không có lần sau.” 

Trong khi Thuỵ Miên, Thuý Như, Mặc Cảnh và Mộc Hải cùng Thiết Anh chuẩn bị cho hôn lễ của Giang Hàn và Nhuận Ngọc thì Lê Ba và Lý Tư tụ họp cùng Đắc Di và Cát Uy, thuật lại những gì xảy ra với bọn họ khi ba người theo sau Mộc Hải vào thành Mãn Quốc. 

Cát Uy nói: “Khi chúng ta quay lại Mãn Thành, đã mất dấu Mộc Hải tiên sinh. Chúng ta không dám động thủ khi chưa hiểu rõ ý định của ngài ấy. Ba người chúng ta quyết định tìm chỗ trọ qua đêm, cùng lúc báo tin cho người của ta trong cung.”

Lê Ba kể tiếp: “Sáng hôm sau, mật thám mà công tử Đắc Di cài cắm trong hoàng cung đến báo, đêm trước đó đã có thích khách đột nhập vào cung cấm. Người này quen thuộc đường đi nước bước, xém chút nữa đã vượt qua toàn bộ thủ vệ trong cung. Nếu không phải có cận vệ say rượu đi qua khu ngự hoa viên, thấy trên cây hải đường đã chết khô có bóng đen người lạ, đánh động cấm vệ quân thì không biết đã xảy ra chuyện gì. Nghe nói trên phong thư để lại ở hiện trường là một hình vẽ hoa hải đường và một nhành nụ hoa bên cạnh. Thích khách thân thủ nhanh nhẹn, lúc hắn phi thân rời đi, không một ai theo kịp.”

Lý Tư tiếp lời: “Đó không ai khác chính là Mộc Hải tiên sinh. Chúng ta cho người canh chừng hỏi han vất vả trong thành, cuối cùng cũng tìm được nơi tiên sinh ở. Tiên sinh một mực từ chối sự giúp đỡ của chúng ta, nói phải đích thân giải quyết việc riêng.”

Cát Uy nhớ lại: “Ta một mực đòi đi cùng tiên sinh. Ta nói với tiên sinh rằng dù tiên sinh có ngăn cản, ta cũng phải đi, một phần vì người mới khỏi bệnh, ca ca dặn dò, ta phải để mắt chông trừng, không thể tắc trách; một phần có chúng ta đi cùng, với sự hỗ trợ từ người của ta trong nội cung, chắc chắn sẽ giúp tiên sinh nhanh chóng hoàn thành mục tiêu của hai bên. Ta cũng bảo với tiên sinh, bốn người các người sẽ không vì thiếu chúng ta mà không lên đường đến Dục Ngư. Nên nếu chúng ta có thể nhanh chóng hoàn thành việc ở Mãn thành rồi quay lại Dục Lạc giúp sức, phối hợp với mọi người, có thể tránh được hiểm nguy. Mãi rồi tiên sinh mới chịu để bọn ta đi cùng.

Điều kỳ lạ là, tiên sinh không có ý định tiến công vào trong cung, mà hôm sau lại tìm đến phủ của thừa tướng Mộc Kiến Dũng. Tiên sinh nói với ta ngài ấy muốn gặp Mộc Kiến Dũng, đệ đệ của ngài ấy, do có chuyện phải hỏi cho rõ ràng. Ta không biết là chuyện gì; dù cố hỏi, tiên sinh cũng không chịu nói ra. 

Dựa vào thái độ kỳ lạ của Mộc Hải, ta nhận ra tiên sinh muốn gặp Mộc Kiến Dũng không phải để tìm đồng minh. Suy luận của ta là đúng, vì mỗi lần do thám phủ thừa tướng của Mộc Kiến Dũng, tiên sinh luôn có vẻ cố kiềm chế điều gì đó, từ người toả ra cừu hận. Ta đoán việc xảy ra với tiên sinh năm xưa, chắc chắn có liên quan đến người đệ đệ này.”

Lý Tư lại nói: “Chúng ta theo chân Mộc hải, ẩn nhẫn đợi ngoài phủ thừa tướng hai ngày hai đêm, cũng không nghe thấy bất kỳ tin tức gì về Mộc Kiến Dũng. Mãi đến ngày thứ ba, tin tức nội bộ mới truyền ra, hoá ra Mộc Kiến Dũng đã lên đường tới Thổ quốc. Khiết Liệt là tể tướng Thổ Quốc, lại có muội muội là Khiết Hoàng Hậu của Mãn quốc. Trong cung trước nay đều có lời đồn đại về mối quan hệ danh không chính, ngôn không thuận của Mộc Kiến Dũng và Khiết Hoàng hậu. Vậy nên, Mộc Kiến Dũng chạy đến Thổ quốc gặp Khiết Liệt cũng không lạ gì.

Ta cho quân cơ điều tra thêm, lại mua chuộc quản gia trong phủ thừa tướng mới biết. Mộc Kiến Dũng sau khi nghe quân lính trong chiều báo cáo về hắc y nhân và nhìn thấy mảnh giấy của Mộc Hải tiên sinh để lại, liền thất hồn thất sắc, luôn mồm lập lại: “Không thể”. Ngay trong đêm đó, đã phi ngựa dẫn theo vài hạ nhân thân tín rời đi Thổ quốc.”

Lê Ba nói: “Khi Mộc Hải tiên sinh nghe được tin tức, liền một tay bóp nát đôi đũa, đùng đùng bỏ đi. Nếu Cát Uy công tử không ngăn cản, sợ là giờ này tiên sinh đã đơn thương độc mã tìm đến Thổ Quốc. Cát Uy công tử đã phải thuyết phục tiên sinh cùng vào cung cấm của Mãn Quốc, thực hiện kế hoạch của Đắc Di công tử, rồi sau đó nhanh chóng quay lại đây tiếp ứng cho mọi người. Cát Uy công tử phải khuyên bảo Mộc Hải, hứa hẹn khi chúng ta xong việc tại Dục Lạc, sẽ đến Thổ quốc để tìm bảo vật thứ hai, lúc đó tiên sinh muốn gặp Mộc Kiến Dũng cũng không muộn.”

Cát Uy nhìn Đắc Di đầy kính phục: “Ca ca, huynh tiên liệu như thần. Triều đình Mãn quốc đúng thật là thối rữa. Vua ngu không màng chính sự, chỉ mải sa đọa sắc dục, quyền lực chính thuộc về Mộc Kiến Dũng và người đàn bà dâm loạn đứng đầu hậu cung là Hoàng Hậu Khiết Mỵ Doanh. Quân thần chán nản, nhiều người tài giỏi đã cáo lão về quê, nhiều can trung ở lại khuyên răn đều bị một tay Mộc Kiến Dũng và Khiết Hoàng Hậu hại chết. Lòng quân không phục, lòng dân oán thán. Mộc Kiến Dũng rời đi thì trong triều như rắn mất đầu. Đây chính là qua đáo thục thời đế tư lạc(1) mà huynh nói đến.

(1)     Qua đáo thục thời đế tư lạc: thời cơ chín muồi

Người của chúng ta trước đó đã liên hệ với toàn bộ các đại thần trong triều, lại cho người về quê các trung tôi, chiêu mộ hiền tài, nói lời hay lẽ phải để họ hiểu được thời thế. Người nghe thì theo, không nghe cũng nhìn ra vấn đề đành đồng ý không ngăn cản chúng ta. 

Lúc này đệ và Mộc Hải tiên sinh đã đứng ra giàn xếp, cùng tổ chức gặp mặt các trung thần trong triều. Nhìn thấy Mộc Hải tiên sinh, tướng thần ai nấy không khỏi ngạc nhiên. Theo chỉ dụ truyền ra năm xưa, ai cũng tưởng Mộc Hải hay Mộc Kiến Trung tướng quân vì oán hận đức vua đã hạ chỉ cho Trạch Hải Đường thành thân chính trị với Thổ Quốc mà bỏ đi biệt xứ. Còn có tin đồn truyền ra, Mộc tướng quân đã mất mạng trên đường cướp giá tại Thổ Quốc. Mộc Kiến Trung nổi danh là trung thần chiến tướng, trước nay vẫn được văn võ bá quan trọng tài kính ngưỡng. Tiên sinh xuất hiện đã giải thích rõ chuyện xưa là do có người ám hại, gây nên hiểu lầm. 

Ngài ấy còn đứng lên nói rõ về tội lỗi của Đức Vua và Hoàng Hậu cùng Mộc Kiến Dũng, khuyên bảo quần thần quy thuận Kỳ quốc, thực hiện lý tưởng thống nhất ba nước. Ta cũng theo lời ca ca, đề nghị sau khi hoàn thành mục tiêu thống nhất, sẽ cấp đất phong hầu cho những ai nghe theo, lại lập khế ước không xâm chiếm đất đai ruộng vườn của dân chúng Mãn Quốc, mọi thứ giữ nguyên không đổi. Duy nhất thay đổi là thể chế chính trị, lập nên quyền bầu cử chính quyền do chính dân chúng tự ý chọn lựa, kiếm người hiền tài, dẫn dắt quần thần, làm một trong ba quận thuộc một quốc gia thống nhất. Phân tranh sẽ chấm dứt, thiên hạ sẽ thái bình, dân chúng sẽ an cư lạc nghiệp.”

Lý Tư hào hứng nói: “Đúng vậy, quân thần Mãn Quốc đều vô cùng phấn khởi, nhất tâm đồng lòng, bước đầu chúng ta thu hoạch được thắng lợi rất lớn.”

Cát Uy cười tươi gật đầu: “Quyền lực trong cung trước nay vẫn do Mộc Kiến Dũng một tay thâu tóm, đại quyền tại ác(1). Giờ hắn đã bỏ chạy sang Thổ Quốc, tình hình trong hoàng cung càng dễ điều đình. Chúng ta theo huynh dặn dò tránh mọi việc có thể gây nên bạo động lật đổ chính quyền, cũng tìm cách ngăn cản không để tin tức lan truyền đến hai nước kia. Ngay tối hôm đó, ta và một số trung thần tiến vào tẩm cung, được hỗ trợ bởi nội gián phe ta đã cài cắm bên Hoàng Thượng, bắt giam Trạch Vương, ban chết cho Khiết Hoàng hậu, gọn gàng diệt trừ hậu hoạ.

(1)     Đại quyền tại ác: quyền lực trong tay

Hôm sau trong cung cho truyền ra tin tức, Trạch Vương bị bệnh, chỉ có thể ở trên long sàng để ngự y chuyên tâm chạy chữa, giao hết việc triều chính trong cung cho người của chúng ta. Khiết Hoàng hậu cũng bị tuyên cáo là trúng phong hàn mà đột ngột qua đời. Hai người này một là ngu vua, một là ác phụ, không một ai thương xót. Giờ mọi việc trong triều đã ổn, chỉ chờ ngày huynh thu thập được đủ ba bảo bối, chúng ta cùng phất cờ, người của chúng ta tại ba nước đồng lòng đứng lên, thiện hạ sớm sẽ đến ngày thái bình.”

Lê Ba hào hứng nói: “Chuyến đi này cho ta được mở rộng tầm mắt, một là về sức mạnh kinh thiên của Mộc Hải tiên sinh. Ngay trong đêm tiến cung, tiên sinh đã một mình dẹp loạn hết những phần tử phản động, võ công cái thế, năng lực xuất thần, quả không hổ danh là chiến thần Mãn Quốc. Hai là về tài năng dự trù tính toán của Đắc Di công tử. Ta quả thật ngoại tiêu lý nộn(2).” 

(2)     Ngoại tiêu lý nộn: xúc động, cảm khái cùng kinh ngạc 

Đắc Di nghe chuyện xảy ra trong Mãn thành thì vô cùng hài lòng, sung sướng khi nhận được thành quả trái ngọt đầu tiên, bên cạnh việc giờ đây hắn đã có trong tay Vọng Nguyệt Ước.

Bên ngoài túp lều, với sự chỉ huy khắt khe và giám sát liên tục của A Tảo, công đoạn chuẩn bị cho lễ thành hôn của Giang Hàn và Nhuận Ngọc nhanh chóng được hoàn thiện. 

Khi đám người Mật Ngư Nhĩ biết Cố Yên đã mất, lại chính mắt nhìn thấy năng lực của tam công chúa Nhuận Trân, thấy nàng ta một tay dễ dàng diệt trừ Nhuận Kỳ, bảo vệ Nhuận Ngọc, Giang Hàn và đám người lạ, liền vô cùng phục tùng Thiết Ảnh, không dám làn càn. 

Thiết Ảnh thay thế vị trí của Cố Yên, tập hợp lại người trong bộ tộc, phân phó mọi việc. Hắn để mọi người trong Mật Ngư Nhĩ tự chọn lựa số phận. Những ai không phục có thể rời đi, còn với những người trước nay đã theo hắn, hay những người muốn hoàn tâm hối cải, hắn giang tay đón nhận, không hề cấm đoán trách phạt. 

Thiết Ảnh tìm đến nói chuyện với Giang Hàn: “Ta đã quyết sẽ đưa tộc Mật Ngư Nhĩ di cư đến một nơi khác để sống một cuộc đời mới, bỏ lại quá khứ phía sau.”

Giang Hàn gật đầu tán thành: “Vậy cũng tốt, chúng ta đều cần một khởi đầu mới. Ta và Nhuận Ngọc cũng sẽ lên đường ngay sau khi lễ thành hôn được tổ chức.”

Thiết Ảnh nhìn Giang Hàn nói: “Chúng ta bao năm qua hoạn nạn có nhau, giờ đây chia tay, không biết khi nào có thể gặp lại?”

Giang Hàn cảm khái đáp lại: “Huynh đệ như thủ túc(1). Ta sẽ không bao giờ quên đệ. Đệ hãy chăm sóc cho tộc Mật Ngư Nhĩ, hướng dẫn mọi người bỏ tối theo sáng. Ta chúc cho đệ mã đáo thành công.”

(1)     Huynh đệ như thủ túc: Huynh đệ thân thiết như chân với tay, không thể thiếu rời

A Tảo vừa sửa soạn bàn tiệc vừa kể với mọi người về tình hình hiện tại ở thuỷ cung dưới hồ Dục Ngư: "Nhuận Trân sau khi ra tay trợ giúp mọi người, liền tìm về hồ Dục Ngư, giữ thân phận tam công chúa, bình thản sống cuộc sống tĩnh lặng của nàng ta. Tộc nhân ngư chúng ta thoát khỏi ách thống trị của Nhuận Kỳ, cũng đồng lòng chọn ra một nhân tài lên thay thế. Đặc biệt là, tin tức về thân thế đặc biệt của Nhuận Trân, rằng nàng là hoá thân của thuỷ thần vang xa, khiến những người còn lại của tộc nhân ngư kính sợ nể phục mà không dám gây rối, an nhiên cư trú dưới đáy hồ Dục Ngư."

Buổi tối lễ thành hôn, nguyệt bạch phong thanh(2), không khí rộn ràng đầm ấm. Thiết Ảnh cùng mọi người trong Mật Ngư Nhĩ đã mang đến quà mừng, ai nấy đều vui vẻ phóng khoáng, như vừa để ăn mừng cho hỷ sự của Giang Hàn, vừa để chào đón một khởi đầu mới. 

(2)     Nguyệt bạch phong thanh: trăng thanh gió mát, cảnh đẹp

Giang Hàn mặc lễ phục màu đỏ, nắm chặt tay Nhuận Ngọc dáng vẻ thanh tao thướt tha trong bộ áo cưới màu đỏ, khăn trùm lên đầu cùng màu, tiến vào bái đường. Hai người xứng đôi vừa lứa, là một đôi kim đồng ngọc nữ như từ trong tranh bước ra. 

Thiết Ảnh là ông mai mát tay, được giao nhiệm vụ chỉ đạo lễ cưới. Khi bái lạy phụ mẫu, Nhuận Ngọc và Giang Hàn cùng làm lễ với bài vị ghi tên của Hạ Thư Sính và Bối Giang lão nhân. 

Thuỵ Miên và mọi người ngồi quanh bàn tròn bày la liệt đồ ăn thức uống. Nàng đặc biệt vui sướng hân hoan khi được thoải mái thưởng thức mỹ thực. Giang Hàn tay cầm ly rượu, hai má ửng hồng nhận lời chúc mừng từ Đắc Di, Mộc Hải, Cát Uy và mấy người còn lại. Ngay cả Mặc Cảnh ít nói cũng một hơi uống hết ly rượu tỏ thành ý. 

Bữa tiệc không kết thúc cho đến tận khi tối muộn. Tân lang cuối cùng cũng được thả đi, được Thiết Ảnh cùng vài người huynh đệ đưa về phòng chung vui đêm xuân đáng giá ngàn vàng cùng tân nương.

Thuý Như và A Tảo đã ngấm men say, phấn khích vô cùng. Lúc nói đến động phòng hoa trúc, hai nàng không biết ngượng mà còn hú lên một tràng cười vô cùng lưu manh. 

Mộc Hải nét mặt đầy suy tư, Thuỵ Miên biết là tiên sinh đang nhớ về Trạch Hải Đường. Đây chẳng phải là niềm mơ ước của tiên sinh hay sao: được cùng với người mình thương bên nhau trọn đời? Thuỵ Miên cảm khái nghĩ ông trời đối xử với tiên sinh thật không công bằng.

Đắc Di bị thương thể lực chưa hồi phục hẳn nhưng lại quá chén uống đến say mèm. Hắn được Lê Ba và Lý Tư dìu về nghỉ ngơi. Mặc Cảnh và Cát Uy tiếp tục ngồi lại đọ tửu lượng. Trên búi tóc của Mặc Cảnh tối nay có gắn cây trâm bạch ngọc mà Thuỵ Miên từng tặng cho hắn tại Mãn quốc. Dưới ánh sao chiếu rọi lung linh trên bầu trời nhung huyền ảo, Mặc Cảnh vô cùng anh tú, làn gió đêm thổi qua làm mái tóc đen của hắn nhẹ nhàng phất phới, tương phản nổi bật với y phục trắng tinh trên người. Thuỵ Miên ngẩn ngơ ngắm nhìn đến nóng cả người, đoán do mình cũng đã quá chén, nàng đứng dậy đi dạo hóng mát.

A Tảo và Thuý Như đã rủ nhau ra một góc ngồi, một nhỏ một to, đầu gật gù thì thầm. Lúc Thuỵ Miên đi qua thì chợt nghe thấy A Tảo tọc mạch hỏi Thuý Như: “Thuỵ Miên tiểu thư của ngươi là thích ai? Mặc Cảnh hay Đắc Di công tử, ta là thấy hai người đó đều có ý với nàng ta cả.”

Thuý Như hai má đã ửng đỏ, mắt mơ màng suy nghĩ sau một lúc rồi cẩn thận nói: “Điều này thì ta cũng không biết, nhưng nếu ngươi hỏi ta, giữa nam nhân và mỹ thực, Thuỵ Miên tỷ chọn gì, ta có thể lấy mạng ra để đảm bảo, đối với tỷ ấy, không gì sánh được với đồ ăn ngon. Thuỵ Miên tỷ không thể bị sắc dụ, nhưng bị thực dụ là điều không phải bàn.”, nói rồi gật đầu như vừa phát hiện ra điều gì vô cùng ưu việt.

Thuỵ Miên tối đen mặt mũi, lắc đầu chán nản không để ý đến hai người này nữa, nàng tiếp tục dạo bước.

Cuộc nói chuyện của Thuý Như và A Tảo khiến Thuỵ Miên phải suy nghĩ, Đắc Di quả thực đã hai lần vì nàng mà nguy hiểm đến tính mạng. Một lần tại Dược Trang thành trong đêm hội hoa đăng, hắn đã lấy thân mình bảo vệ cho nàng khỏi đám hắc y nhân, lần thứ hai là lúc chiến đấu với bộ tộc Mật Ngư Nhĩ, hắn lại vì nàng mà đỡ lấy một đao chí mạng, may là có Nhuận Trân kịp thời cứu giúp. 

Đến nước này thì Thuỵ Miên không thể phủ nhận được việc Đắc Di thật sự có tình ý với nàng, không thì vì sao hắn lại vì nàng mà năm lần bảy lượt hy sinh tính mạng như vậy. Thuỵ Miên chợt thấy trong lòng áy náy; từ lúc mọi việc tại Mật Ngư Nhĩ được sắp xếp ổn thoả, nàng vẫn chưa từng đích thân đến cảm ơn hắn.

Nàng chần chừ, muốn đến lều của Đắc Di, lại vòng đi vòng lại, cứ thể được vài ba lần, thì chân đã bước đến trước cửa lều của hắn. Khi nàng còn đang phân vân muốn tiến vào thì Bạch Hồ mon men từ đâu xuất hiện, nũng nịu ngậm chiếc lược tre ý muốn đòi nàng chăm sóc. Thuỵ Miên coi như đây là điềm báo cho việc thời điểm không chính xác, nhanh chóng rời về phòng mình.