Thụy Du Thiên Miên

Chương 125: Ngoại truyện Mặc Cảnh (2): Đi Tìm Nàng




Hai trăm năm trôi qua như một khúc nhạc. Hắn tu tiên thành công, đau đớn vì lần chuyển hóa đầu tiên, lồm cồm bò dậy trên mặt đất đầy linh khí nơi Tử Lâm. Hắn thấy tóc mình trắng xoá, cả người một thân bạch y. Hắn vừa hóa thân, cơ thể chưa khỏe mạnh, lại chưa quen với dáng vẻ mới, còn nhiều thứ chưa kịp sắp xếp. Vậy nhưng hắn lại rất rõ điều đầu tiên mình muốn làm: đó là đi tìm nàng, Điệp Sâm Đan.

Ưu Đàm Hoa trong lòng đầy lo lắng. Nàng đã rời khỏi Tử Lâm hai trăm năm trước. Hắn tự hỏi nàng hiện giờ ở đâu, Điệp Sâm Đan đã hoá thân chưa? Nàng có an toàn không?

Hắn bỗng có cảm giác kỳ lạ. Hắn nhận ra tiên khí, lại thấy có một luồng linh lực thật giống với hắn đang ở rất gần. Hắn run rẩy, linh khí này là của một nữ tử, cảm giác này quen thuộc đến lạ lùng. Đó là nàng, chỉ có thể là Điệp Sâm Đan. Hắn không biết tại sao mình lại nhận ra nàng, có thể hai người đã luôn gắn kết với nhau nhờ dấu vết hắn trao nàng năm xưa? Hắn vui mừng, nàng đã hoá thân, hiện tại nàng còn đang ở ngay Tử lâm núi.

Hắn nhanh chóng đi ra khỏi núi thiêng, tiến về phía chân núi. Hắn đi vội vàng, bước chân chưa quen còn nhiều hấp tấp vụng về, đồng điệu với con tim đang nhảy nhót không yên trong lồng ngực.

Chỉ còn một khoảng cách ngắn nữa là hắn xuống tới chân núi Tử Lâm. Hắn càng đi càng hào hứng, bước chân dần di chuyển nhanh nhẹn như bay.

Nhưng nàng đến rồi đi cũng bất ngờ như nhau. Trong thoáng chốc, luồng tiên khí chợt tan biến. Ưu Đàm Hoa không thể cảm nhận nàng được nữa. Hắn hoang mang lo lắng, nàng chắc chắn đã ở ngay sát hắn, vậy mà chỉ trong tích tắc nàng đã lại biến mất.

Hắn xuống tới chân núi, nhìn xung quanh, không bỏ cuộc, hoảng hốt kiếm tìm. Hắn gọi: “Điệp Sâm Đan”, hắn càng gọi càng to, hắn gào thét tên nàng, nhưng không thấy nàng đâu.

Nơi đây chỉ có hắn, cô quạnh giữa chân núi Tử Lâm, như cách mà hắn đã trải qua trong hai trăm năm mà không có nàng ở bên. Hắn đứng chôn chân tại chỗ, thẫn thờ gọi: “Điệp Sâm Đan, ta là Ưu Đàm Hoa đây, nàng ở đâu?”

***

Ưu Đàm Hoa rời khỏi Tử Lâm, lấy tên Mặc Cảnh chu du thiên hạ. Mặc Cảnh tức là nhìn cảnh nhớ người; hắn ngao du tam quốc, ở nơi phàm thế của nhân gian chính là vì chưa bao giờ quên lời hẹn ước năm xưa, chưa bao giờ từ bỏ việc gặp lại nàng.

Hắn tin rằng nếu nàng có đi lạc, thì phàm giới sẽ là nơi hắn tìm được nàng. Hắn nhớ về mong ước xưa kia của nàng, nàng muốn được thưởng thức mỹ thực, thư thái tận hưởng niềm vui nhân thế. Hắn thu liễn năng lực của mình vào dấu phong ấn trên cổ tay, hoà mình vào cuộc sống của phàm nhân, tránh việc gây nên sự chú ý không đáng có.

Trong hơn hai trăm năm ngao du thiên hạ, hắn thấy nhiều điều trong cuộc sống, xấu đẹp lẫn lộn. Hắn vẫn như trước, vẻ ngoài lãnh đạm xa cách nhưng bên trong lại đa cảm cùng vị tha.

Tại Kỳ Quốc, Mặc Cảnh đã cứu một phàm nhân khi người này bị thương trên đường hồi thành. Khi đưa hắn về phủ, Mặc Cảnh mới biết lão nhân là phú thương buôn sắt giàu có nổi tiếng tại Kỳ Quốc, tên là Thành Nhân.

Thành Nhân lão gia tuy tuổi đã cao nhưng là thương nhân trượng nghĩa sơ tài(1), rất có uy danh trong Kỳ Quốc. Mặc Cảnh giúp đỡ lão nhân, dù không mong đợi báo ân, nhưng Thành Nhân lão gia nhất quyết đòi trả nghĩa.

(1)    Trương nghĩa sơ tài: coi trọng tín nghĩa

Thành Nhân, giữ Mặc Cảnh tại phủ đối đãi như khách quý, quyết không để hắn rời đi cho đến khi hắn đưa ra nguyện vọng của mình. Mặc Cảnh không ngờ việc này lại gây ra rắc rối cho hắn như vậy. Cuối cùng, hắn tìm đến gặp Thành Nhân, nói: “Có phải chỉ cần ta nói ra ước muốn, ngươi sẽ để ta đi?”

Thành Nhân lão gia nghe vậy hào sảng nói: “Đúng vậy. Ngươi là ân nhân của ta. Ta từ trước đến nay dựng nên đế chế thương nghiệp của gia tộc chính là nhờ vào ân oán phân minh, có oán báo oán, có ân báo ân, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy(1). Chỉ cần người nói ra mong ước, chuyện lớn nhỏ gì ta cũng không nề hà, chỉ cần là việc nằm trong lòng bàn tay.”

(1)    Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy: giữ lời không thất hứa

“Được, vậy hãy xây một cô nhi viện tại Kỳ Quốc, vừa hành thiện tích đức cho ngươi, lại vừa có thể tương trợ cho đời.” Mặc Cảnh từ tốn nói.

Thành Nhân nhìn Mặc Cảnh đầy ngạc nhiên. Lão nhân có thể cho hắn bất cứ thứ gì hắn muốn, châu báu vàng bạc, thậm chí địa vị quyền lực, nhưng không, nam nhân trẻ tuổi này không muốn thứ gì cho riêng mình. Hắn lại muốn Thành Nhân lão gia xây dựng nên một cô nhi viện để cứu giúp cho người khác.

Thành Nhân đối với Mặc Cảnh thêm phần ngưỡng mộ. Hắn gật đầu nói: “Công tử đúng là người hiếm có. Được, nếu đây là điều ngươi muốn, ta nhất định sẽ ra sức thành toàn. Ta sẽ cho xây dựng cô nhi viện tại kinh thành, lại đặt tên là Đàm Viện, để ca ngợi tấm lòng của ngươi. Ta sẽ cho người đi khắp tam quốc thu thập trẻ nhỏ, cô nhi, người già không nhà không cửa, đem về Đàm Viện nuôi dưỡng. Hơn thế nữa, ta sẽ đảm bảo Đàm Viện được duy trì đời đời kiếp kiếp. Đây là điều mà từ trước đến nay ta chưa từng làm qua, tất cả là nhờ vào ngươi.”

Đúng như lời Thành Nhân lão gia nói, trong hai tháng, Đàm Viện được hoàn thành ở Kỳ quốc, sau này trở thành một trong những nơi cứu trợ lớn nhất và uy tín nhất trong tam quốc.

Sau khi Thành Nhân lão gia hoàn thành mong muốn của Mặc Cảnh, lão gia mới để hắn rời đi. Mặc Cảnh tiếp tục lên đường, thuận tay cứu giúp những số phận khó khăn cùng những con người khốn khổ hắn gặp. Hường Lão Nương và mẫu thân của Mộc Hải là Đoan Trang cũng chính là được Mặc Cảnh tìm thấy khi cả hai là cô nhi lang thang cơ nhỡ, không nơi nương tựa. Hắn đã đưa bọn họ đến Đàm Viện, giúp họ có một khởi đầu mới.

Trên đường đến Thổ Quốc, Mặc Cảnh gặp một thiếu niên anh tuấn, hắn chỉ chừng mười sáu mười bảy tuổi. Người này có khí chất đặc biệt khác thường, phong thái cao cao tự tại. Lúc Mặc Cảnh nhìn thấy hắn thì hắn đang ngồi trên lưng một con chiến mã màu nâu nhạt, vắt chéo chân thong thả uống rượu từ bình hồ lô mang bên người.

Nam nhân vừa nhìn thấy Mặc Cảnh thì buông bình hồ lô xuống, ánh mắt tò mò nói: “Ưu Đàm hoa tiên, trải qua mấy ngàn năm mới hoá thân thành hình. Vì lí do gì mà ngươi phong ấn sức mạnh, có mặt nơi phàm giới?”

Mặc Cảnh ngỡ ngàng trước việc thiếu niên này vừa nhìn qua đã biết được thân phận của mình. Hắn không trả lời mà từ tốn hỏi nam tử trẻ tuổi: “Con ngươi là ai? Tuổi còn trẻ mà tinh lực cao thâm, thân thể người không có yêu khí, nhìn qua lại không khác gì phàm phu tục tử?”

Thiếu niên kỳ lạ mỉm cười tiêu sái, trong giọng nói mang theo ý kiêu ngạo oai hùng: “Đúng là Ưu Đàm Hoa tiên có con mắt tinh tường. Lão gia ta đây tên là Phó Kiện Đàm, từng giữ trọng trách lớn trên thiên giới, không chỉ có tinh lực tuyệt đỉnh, mà còn thông thiên triệt địa(1).”

(1)    Thông thiên triệt địa: bản lĩnh cao cường, khắp cả trời đất

Mặc Cảnh bình tĩnh nhìn nam nhân đối diện, khinh đạm nói: “Ta cũng đã nghe đến oai danh của vài vị tiên nhân trên thiên giới. Phải kể đến Thái Bạch Kim Tinh, sứ giả của thiên đình, làm nhiệm vụ soi rọi đường lối cho phàm nhân. Ta cũng nghe đến một vị đại tiên khác là Thái Thượng Lão Quân. Lão nhân này quả thật có chút đặc biệt.”

Phó Kiện Đàm nghe thấy Mặc Cảnh nhắc đến Thái Thượng Lão Quân, trong lòng tò mò trỗi dậy. Hắn ngừng uống rượu, nhìn Mặc Cảnh hỏi đầy mong đợi: “Ngươi nghe về đại tiên Thái Thượng Lão Quân ra sao? Có phải là người tài cao bắc đẩu, thần thông quảng đại?”

“Thái Thượng Lão Quân quả là thượng tiên đặc biệt, nhưng ta còn nghe được những điều khác nữa.” Mặc Cảnh dùng dà trả lời.

“Ngươi nghe thấy điều gì, mau nói cho ta biết.” Thiếu niên thống thiết hỏi, lúc này hắn đã vươn người lên phía trước, sắp ngã từ yên ngựa xuống.

“Thái Thượng Lão Quân là người cai quản lò luyện đan của thiên đình, tuy tài nghệ cao cường, nhưng lại là lão tiên nát rượu, làm ít quên nhiều. Hơn thế nữa, ta nghe nói lão đại tiên trước đó còn bị Nhị Lang Thần đuổi đánh khắp thiên giới vì lỡ chuốc say cho thiên khuyển, khiến nó mất đi mấy trăm năm tinh lực. Ta nhìn ngươi một thân anh dũng, chắc không phải là Lão Quân thượng tiên giáng thế.” Mặc Cảnh vừa nói vừa ung dung chắp tay sau lưng, phớt lờ ánh nhìn ngỡ ngàng cùng thất vọng của nam tử.

Phó Kiện Đàm nghe Mặc Cảnh nói, liền ngã từ trên ngựa xuống, đổ bình hồ lô làm rượu loang lổ trên mặt đất. Khuôn mặt hắn từ vẻ hào sảng làm dáng lúc trước, đã trở nên nhăn nhó cau có vì tức giận. Hắn lắp bắp nói: “Tiên hoa nhà ngươi hữu nhạn bất thức Thái Sơn(1). Thái Thượng Lão Quân là thượng tiên nổi danh thiên đình, tài hoa cái thế. Nhưng gì ngươi nghe được đều là đặt điều xàm quấy, người chớ có tin vào lời đồn đoán bậy bạ. Người và nữ tử đồ đệ của ta, đúng là mồm mép ngang ngược, thực là làm người khác tức chết.”

(1)    Hữu nhạn bất thức Thái Sơn: không nhận thấy người oai danh

Mặc Cảnh lơ đễnh định mặc kệ thiếu niên mà tiếp tục lên đường thì Phó Kiện Đàm liền lồm cồm bò dậy, phủi bụi đang bám trên quần áo, chặn hắn lại nói: “Ngươi đi đâu? Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta lúc trước?”

“Ta lên đường tìm lại bằng hữu. Không tiện tiếp chuyện, xin cáo.” Mặc Cảnh lạnh lùng đáp, không để phí thời gian.

“Hãy dừng bước. Ta và ngươi gặp nhau tại nơi này, ắt sẽ có duyên trùng phùng. Trước khi ngươi đi, nể tình quen biết, ta tặng ngươi một thứ.” Phó Kiện Đàm vừa dứt lời, liền rút từ bên hông ra một cây bạch ngọc sáo, đưa về phía Mặc Cảnh.

Mặc Cảnh không vội giơ tay ra nhận. Hắn nhìn bạch ngọc sáo trong suốt thuần khiết, thân sáo đang bắt lấy ánh nắng lung linh, toả ra một màu thanh mát dịu dàng.

Hắn nhìn Phó Kiện Đàm rồi từ tốn hỏi: “Ta với ngươi nhất diện chi giao(1), tại sao ngươi đưa cho ta bạch ngọc sáo này?”

(1)    Nhất diện chi giao: lần đầu gặp gỡ

Phó Kiện Đàm mỉm cười ung dung nói: “Duyên phận là thứ khó nói nhất. Sau này ngươi sẽ có dịp dùng đến. Chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn đi tìm một thanh sáo hay sao?” Hắn nói rồi ném thanh bạch ngọc sáo về phía Mặc Cảnh.

Mặc Cảnh đưa tay bắt lấy, càng cảm thấy kỳ lạ hơn về nam tử này: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Đại tiên ắt hẳn có năng lực khác người, chẳng phải ta nói với ngươi rồi sao. Ta đây pháp lực tinh thông, là đại tiên giữ chức vụ quan trọng của thiên giới.” Phó Kiện Đàm cười sảng khoái, thoắt cái liền lên ngựa biến mất.

Mặc Cảnh đứng im tại chỗ, tay cầm bạch ngọc sáo, trong đầu hắn văng vẳng lời Điệp Sâm Đan nói năm xưa: “Ta quả thật rất tò mò, tiếng sáo thổi là tiếng thế nào mà lại có thể kiểm soát tâm trí người khác?”

Mặc Cảnh là hoá thân của Ưu Đàm Hoa, hắn từ trước đến nay vốn không có hứng thú với chuyện của phàm thế. Đấu đá tranh giành, người được ta mất, chỉ như gió thoảng mây bay. Nhân sinh như triều lộ(2), hắn dù có khả năng, cũng hạn chế không muốn xáo trộn thay đổi số mệnh đã được an bài của phàm nhân. Đối với những việc bất bình hắn thấy trên đường, nếu không phải quá cấp thiết, hắn tuyệt sẽ không nhúng tay vào.

(2)    Nhân sinh như triều lộ: đời người như sướng sớm

Thế nhưng dù Mặc Cảnh có muốn lãnh đạm đến đâu, thì số kiếp lại đưa đẩy khiến hắn muốn nhắm mắt làm ngơ cũng không được.

Hắn đã từng ra tay giúp đỡ một đoàn thuyền đắm trên con sông Tô Tịch – con đường thuỷ thương lớn nhất ở Mãn Quốc, cứu sống được mấy chục mạng bao gồm người già và trẻ nhỏ. Những người được cứu coi hắn như thánh sống mà vái lạy.

Cũng có nhiều lần, hắn chứng kiến nhiều chuyện, không kìm nổi lại âm thầm giúp đỡ. Tại Làng Chuông ở Thổ Quốc có con sông hiểm trở, liên tiếp xuất hiện nước lũ dữ dội, quấn phăng nhiều người và tài sản, làm cả làng quanh năm chìm lặn trong không khí mất mát đau thương. Dân chúng muốn ra sức dựng cầu lập ván, nhưng qua mười năm vẫn không thể hoàn thành, tiền mất tật mang. Mặc Cảnh khi đi qua đây phát hiện khúc sông đã bị yểm bởi một trong những lời nguyền còn xót lại từ trận chiến của thiên giới và ma giới năm xưa. Lời nguyền ở đáy sông hoành hành tàn phá, khiến cho không ai qua đây được bình yên, dẫn đến oán khí ngập ngụa chồng chất.

Mặc Cảnh đã ra sức lặn xuống đáy sông, dùng pháp lực gỡ bỏ ám chướng, phổ độ những vong hồn vất vưởng bị cầm giữ tại đây. Ngay sau khi hắn phá vỡ được bùa chú, dân làng mới có thể nhanh chóng hoàn thành cây cầu bắc ngang sông, người người hoan hỷ.

Nguyễn Bỉnh Khiêm, người còn được hậu thế xưng tụng là Thuyết Giang phu tử là một trong những nam tử sinh ra và lớn lên tại Làng Chuông. Nhờ cây cầu xây xong mà tiên sinh kịp lên kinh dự thí, không những đứng đầu bảng vàng, lập nên công danh mà ông còn trở thành một trong những nhà học giả lỗi lạc nhất tam quốc thời bấy giờ.