Thụy Du Thiên Miên

Chương 120: Ngoại Truyện Đắc Di (1): Thiếu Thời




Thái Uý Kỳ quốc Hữu Thừa Thăng là tam đồ đệ của Thanh Hải Thiên Tôn. Hắn xuất thân cao quý, là trưởng tử của Tôn Sách tướng quân đã hai đời phục mệnh triều đình Kỳ Quốc. Hữu Thừa Thăng lúc thiếu thời đã tỏ ra là thiếu niên anh tài. Sau khi theo Thanh Hải Thiên Tôn tầm sư học đạo, tài năng võ thuật ngày càng phát huy, cộng với nhãn tiền thâm sâu, nên danh tiếng của hắn vươn xa ngàn dặm, vượt ra khỏi danh giới của Kỳ Quốc. Người ngưỡng mộ thì không ngớt lời khen ngợi, kẻ có dã tâm thì phải dè chừng oai danh mà không dám cả gan làm càn.

Hữu Thừa Thăng có hai nhi tử đều anh tuấn toàn tài. Đại công tử là Hữu Đắc Di và nhị công tử là Hữu Cát Uy.

Từ khi còn bé, hai huynh đệ Đắc Di và Cát Uy đã gần gũi với Hữu Bình Dương. Bà tuy là Thái Phi nhưng không ngại thân phận tôn quý, nhiều lần đến tận Hữu phủ để thăm bọn hắn, còn đích thân đưa hai bọn họ lên rừng tre dã ngoại ngắm cảnh. Hai huynh đệ hắn cũng thường xuyên được triệu vào cung để vui chơi với biểu đệ là Tam thân vương Đình Bảo. Đình Bảo bằng tuổi của Đắc Di, nhưng lại chậm chạp yếu ớt. Từ khi sinh ra hắn đã được ngự y chuẩn đoán mắc bệnh nan y, trí óc kém phát triển, không thể lớn lên như một đứa trẻ bình thường.

Chính vì tam thân vương bị bệnh từ nhỏ, Hữu Thái Phi ngày càng thân thiết hơn với hai hài tử thông minh tài giỏi của ca ca mình, đặc biệt là với Đắc Di. Hắn tuy là hài tử nhỏ tuổi nhưng lanh lợi hiểu chuyện, nghe lời dặn dò của phụ thân mình là Hữu Thái Uý mà luôn giữ thái độ tôn kính đối với Hữu Bình Dương, cũng nhường nhịn chăm sóc tam thân vương Đình Bảo.

Trong một lần Đắc Di và Cát Uy nhập cung, lúc ba đứa trẻ đang mải chơi trốn tìm thì Đắc Di cùng Đình Bảo đi lạc đến hậu hoa viên. Hắn kéo biểu đệ của mình trốn sau thân cây liễu rủ, dặn dò: “Ta và thân vương phải ngồi đây, giữ im yên lặng chờ Cát Uy tìm đến.”

Đình Bảo ngờ nghệch gật đầu nghe theo.

Đúng lúc này, hai nô tỳ đi qua hậu hoa viên, vừa đi vừa túm tụm bàn tán.

Nô tỳ thứ nhất nói: “Thân vương Đình Bảo hôm qua lại chọc tức thầy đồ Xuân Thu, làm hắn tức giận xin phép Hữu Thái Phi cho ra khỏi cung, không nhận dạy dỗ nữa. Xuân Thu đã là thầy đồ thứ ba bất lực với tam thân vương rồi.”

Nô tỳ thứ hai nói: “Trách sao được, chẳng phải thân vương Đình Bảo vốn đã chậm chạp hay sao? Ta còn nghe trước khi thầy đồ Xuân Thu rời đi, có nói với Lan ma ma rằng, không nên hy vọng Đình Bảo thân vương học hỏi được gì, mặc dù hắn đã năm tuổi nhưng trí óc chỉ như một đứa con nít hơn một tuổi mà thôi. Căn bản là hắn không có khả năng tiếp thu.”

Đắc Di nghe vậy quay sang nhìn Đình Bảo. Hắn gầy gò xanh xao, đang chăm chú ngồi xổm lấy que chọc trên mặt đất, nước mũi chảy ra mà cũng không biết tự chùi đi. Đắc Di thương cảm, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau cho biểu đệ của mình. Đình Bảo thấy vậy, mỉm cười vui vẻ nhìn hắn.

Nô tỳ thứ hai lúc này lại thở dài nói: “Hoàng thái thượng là bậc minh quân thiên tử, lại tài mạo song toàn. Thái Phi Hữu Bình Dương lại xinh đẹp thông tuệ, vậy mà sao Vương thân Đình Bảo lại thành ra thế này?”

Nô tỳ thứ nhất kéo tay nô tỳ thứ hai, đưa tay ra bịt miệng nàng ta, ra dấu cẩn trọng. Hai nữ tỳ dừng bước, lúc này đã đứng ngay gần với nơi Đắc Di và Đình Bảo đang ẩn nấp. Hai nàng nhìn trước ngó sau, mặt mày lắm lét, không thấy ai khác liền chụm đầu vào nói chuyện.

Nô tỳ thứ nhất nói: “Thật ra trong cung bấy lâu đã đồn đại về việc thân vương Đình Bảo không phải là con đẻ của Hữu Thái phi và Hoàng Thái thượng. Chuyện này ta nghe được từ chính Lưu thái giám.”

“Người nói vậy là ý gì?” Nô tỳ thứ hai cất giọng ngạc nhiên đầy tò mò hỏi.

“Chính vì mối quan tâm đặc biệt của Thái Phi với hai công tử nhà Hữu Thừa Thăng mà có lời đồn thổi rằng một trong hai nam tử của Hữu Thái Uý mới chính là con ruột của thái phi Hữu Bình Dương và Tiên đế.” Nô Tỳ thứ nhất giải thích, vẻ mặt hồ hởi như thể vừa bắt tận tay một chuyện tày trời.

“Hai nhi tử của Hữu Thái Uý ư? Ngươi nói ta mới để ý, Hữu Thái Phi vẫn thường xuyên cho triệu hai hài tử này vào cung. Nếu nói một trong hai bọn họ mới là người mang long mạch thực sự, vậy chẳng phải đại thiếu gia của Hữu phủ bằng tuổi với Đình Bảo thân vương hay sao? Hơn nữa Đắc Di công tử đúng là trông rất giống với Thái Phi. Vậy có phải người mà ngươi nói đến là Đắc Di công tử?” Nô tỳ thứ hai phát hiện ra ẩn số, sốt ruột đợi câu trả lời.

“Lời đồn chính là như vậy.” Nô tỳ thứ nhất hài lòng nói.

“Chuyện này sao có thể?” Nô tỳ thứ hai bồn chồn hỏi.

“Theo lời của Lưu thái giám, chính là đổi long hoán phượng. Ta nghe hắn nói, Đình Bảo thực chất là hài nhi bệnh tật do Dạ Lan phu nhân của Hữu Thừa Thăng sinh ra, được đem vào cung tráo đổi với công tử Đắc Di. Hài tử thực chất mang huyết mạch của Tiên Đế lại được mang ra ngoài, làm thân phận trưởng tử của Hữu Thái Uý.” Nô tỳ thứ nhất líu ríu kể, như thế hồi gay cấn nhất trong chuyện động trời này giờ đây mới được tiết lộ.

“Sao Lưu thái giám lại biết? Hay là lại nghe lung tung hoặc đoán mò từ đâu? Chẳng phải lần trước hắn tung tin Dung ma ma của Ninh Cung nhân có quan hệ mờ ám với Đinh cận vệ. Mọi chuyện hoá ra chỉ là do hắn bịa đặt, vì thù ghét Ninh Cung nhân lúc mới nhập cung không chịu cho hắn chút bổng lộc. Ai ngờ Ninh Cung Nhân lại là tỷ muội kết nghĩa với Dương Chiêu Hoàn, liền tìm đến mách với nghĩa tỷ của mình. Dương Chiêu hoàn liền phạt hắn hai mươi hèo làm hắn suýt chết đấy thôi.” Nô tỳ thứ hai nghi hoặc hỏi, miệng nhếch lên có phần khinh thường.

Nô tỳ thứ nhất lúc này suy tư, nhỏ giọng nhận xét: “Ngươi nói cũng có lí. Hắn quả thật nhỏ nhen lại hay đưa chuyện lung tung. Nhưng hắn lại là nô tài học việc bên cạnh Ngô Thái Giám, xưa kia theo hầu hạ thái phi Hữu Bình Dương đấy thôi. Hắn thề rằng việc này chính tai nghe được Ngô Thái Giám kể lại lúc lâm chung.”

Hai nô tỳ đang to nhỏ thì Cát Uy tìm đến ngự hoa viên, đi cùng hắn là Hữu thái phi. Vừa thấy Thái phi đến, hai nữ tỳ liền xạm mặt, cúi gầm đầu thỉnh an rồi lỉnh đi mất.

Hữu Bình Dương đưa Cát Uy đến nơi, tìm được Đắc Di và Đình Bảo. Đình Bảo vui vẻ mỉm cười hềnh hệch khi thấy mẫu thân của mình. Hữu Bình Dương để nô tỳ bên cạnh chăm sóc cho Đình Bảo, lại nhìn Đắc Di chăm chú, lấy khăn tay lau mặt cho hắn, ân cần hỏi han: “Các ngươi sao lại đi chơi đến tận ngự hoa viên thế này? Lần sau phải cẩn thận, đi lại trong cung, không thể tuỳ tiện.”

Đắc Di nghe được chuyện ban nãy, lại thấy Hữu Bình Dương lo lắng cho mình, khiến hắn nhớ lại việc Thái Phi luôn đối xử với mình thật tốt. Mỗi lần hắn nhập cung, không phải tự tay bà nấu cho hắn đồ ăn ngon, thì luôn tặng hắn quần áo mới, giành thời gian ở bên tận tình chăm sóc hắn.

Đắc Di là trưởng tử của Hữu Thái Uý, hắn từ nhỏ đã học được từ phụ thân tính cách bình tĩnh lại rắn rỏi trong suy nghĩ. Chuyện hắn nghe được tuy vô cùng trọng đại, nhưng hắn sẽ không vì một tin đồn không rõ ràng mà để tâm rối loạn, gây ảnh hưởng đến gia quyến. Hắn đối với Hữu Bình Dương vẫn bình thường như trước, cũng không kể với ai về việc nghe thấy trong cung.

Hữu Thái Uý tuy là tướng võ, nhưng không vì thế mà lơ là thư văn. Trương Lý Phủ là sứ thần của Mãn quốc, nổi danh với tài nghệ văn chương và tư tưởng trị vì cởi mở. Lão nho thay mặt Mãn triều đi cống sứ Kỳ quốc, bị giữ làm con tin trong Kỳ thành. Nhờ có cơ duyên quen biết với Trương Lý Phủ, lại biết trân trọng nhân tài, Hữu Thừa Thăng đã thuyết phục Trương lão gia đến phủ làm thầy đồ riêng cho hai nhi tử của mình. Mỗi lần Trương Lý Phủ đến Hữu Phủ dạy bài cho Đắc Di và Cát Uy, hắn luôn lấy biệt danh là Phủ Lý, giữ gìn thân phận để tránh bên ngoài hiềm nghi.

Đắc Di được nhà nho nổi danh tam quốc dạy bảo; điều này đã ảnh hưởng rất lớn đến tư tưởng chính trị của hắn sau này, cũng như đã tạo ra một mối cơ duyên vô hình trên con đường hoàn thành đại nghiệp của hắn.

Không lâu sau khi Trương Lý Phủ được Kỳ quốc trao trả tự do, lão nho lên đường quay trở về Mãn Quốc. Trương Lão gia thấy cảnh triều đình bệ rạc, đã không thể lặng im nhìn nước mất nhà tan rơi vào tay của phản phúc Mộc Kiến Dũng và Khiết Hoàng Hậu. Chính vì lòng trung can dán mà cả gia quyến của Trương Lý Phủ chỉ sau một đêm đều bị giết hết không tha. Người ngoài nhìn vào thì cảm thán đó là nội chiến loạn lạc; chỉ có một số ít người mới hiểu, việc này là do một tay Mộc Kiến Dũng và Khiết Hoàng hậu gây ra, mượn đao giết người, hòng bịt đầu mối.

Hạ Thư Sính là quản gia của Trương phủ tại Mãn Quốc, đã tự mình dẫn dòng máu duy nhất còn lại của Trương Lý Phủ là công tử Trương Gia Nghị trốn khỏi Mãn Thành đi tìm đường sống. Không may cho hai người, Hạ Thư Sính và Trương Gia Nghị lạc đến Dục Ngư hồ tại thung lũng lục Dục Lạc, rơi vào nguy hiểm suýt đã mất mạng.

Trương Gia Nghị bị bộ tộc Mật Ngư Nhĩ giam giữ tại Dục Ngư hơn mười sáu năm, cuối cùng nhờ Đắc Di và Hội Tam Bảo trên đường tìm kiếm Vọng Nguyệt Ước đã giải thoát cho hắn và người của Thiết Ảnh khỏi chế độ độc tài tàn ác của Cố Yên. Đắc Di và Trương Gia Nghị sau này sẽ cắt ngang số mệnh nhau như vậy, nhưng hai người đều không ai biết đến cơ duyên kết nối từ trước đó của mình.

Từ bé Đắc Di đã tỏ ra có thiên phú trong mọi mặt: văn toàn võ giỏi. Sẵn có tư chất thông minh, hai huynh đệ Đắc Di và Cát Uy lại được huấn luyện bởi chính Hữu Thái Uý – danh võ Kỳ quốc và Trương Lý Phủ - tài lược văn chương tam quốc, vậy nên bọn họ nhanh chóng gây được chú ý, ngày càng tiến bộ vượt bậc so với những công tử tiểu thư con quan cùng trang lứa. Hữu Thái Uý rất vừa ý vì biểu hiện của hai nhi tử của mình, đặc biệt hài lòng với sự thể hiện của Đắc Di.

Trái với Hữu Thừa Thăng, phu nhân của hắn là Dạ Lan tuy yêu chiều cả hai huynh đệ bọn họ, nhưng người tinh ý đều nhận ra bà luôn có chút thiên vị đối với Cát Uy.

Khi Đắc Di lên ba, hai huynh đệ hắn cùng chơi đùa, cả hai đều bị ngã trước sân viện.

Dạ Lan phu nhân khi nhìn thấy vội vàng bước qua Đắc Di, lại gần nâng đỡ Cát Uy dậy, xót xa hỏi: “Hài nhi, con có sao không?”

Lúc này ma ma bên cạnh liền lại gần chăm sóc cho Đắc Di.

Dạ Lan phu nhân sau khi kiểm tra kỹ càng Cát Uy, phát hiện hắn không sao, mới nhìn đến Đắc Di mà nói, thái độ có phần nguội lạnh: “Hai huynh đệ con phải cẩn thận, lần sau đừng để bị thương nữa nghe chưa?”

Đắc Di hiểu chuyện, hắn tự nhủ: “Ta thân là huynh trưởng, đương nhiên phải mạnh mẽ tự lập hơn Cát Uy đệ. Tiểu đệ nhỏ tuổi, được mẫu thân lo lắng nhiều hơn, đấy cũng là lẽ thường tình.”

Năm Đắc Di lên năm tuổi, trong một lần hai huynh đệ họ luyện tập võ nghệ với Hữu Thừa Thăng, lười biếng ham chơi nên bị phụ thân trách phạt. Hai bọn chúng tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng không vì thế mà phụ thân chúng nhân nhượng nhẹ tay.

Hữu Thừa Thăng nghiêm khắc nói: “Các ngươi là con cháu của Hữu Gia, không thể trở nên ham biếng lười nhác, vô dụng vô năng. Việc nâng cao thể lực là cần thiết, không thể lơ là. Nếu từ khi bé đã không biết rèn luyện thân thể, lớn lên sau này sao có thể làm trụ cột nước nhà?”

Đắc Di bị phạt quỳ tại từ đường, Cát Uy cũng không thoát tội, chịu phạt bên cạnh. Hai huynh đệ hắn vừa mệt vừa sợ, lại non nớt, không chịu nổi mệt nhọc, ngủ gật lúc nào không hay.

Đang say ngủ thì Đắc Di bỗng bị tiếng người nói chuyện dựng dậy.

Bên ngoài từ đường, giọng của Hữu Thừa Thăng ôn tồn vang lên: “Bọn chúng thế nào rồi?”

Dạ Lan phu nhân trả lời: “Hai hài tử bị phạt quỳ đã lâu, chúng đã mệt mà ngủ thiếp đi rồi. Ta biết lão gia muốn rèn luyện cho hai hài tử nên người, nhưng chúng vẫn còn tuổi ăn tuổi chơi, lão gia có cần phải phạt nặng vậy không? Hay để ta cho hạ nhân đưa chúng về phòng, có được không?”

“Phu nhân xót xa bọn chúng, ta biết. Nhưng ngọc bất trác bất thành khí(1), không thể coi nhẹ việc rèn rũa.” Hữu Thừa Thăng nói.

(1)    Ngọc bất trác bất thành khí: ngọc không rũa không thành của quý hiếm

“Nhưng chúng còn quá bé, đặc biệt là Cát Uy, phạt nó thế này, chẳng phải có hơi quá không?” Dạ Lan phu nhân nhẹ nhàng nói.

“Cát Uy là người nhà họ Hữu, vì vậy mà nó càng phải là nam tử đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất. Nhất định mai sau nó phải đi theo Đắc Di, phù tá biểu huynh nó lên ngôi, theo đúng như lời sấm truyền.” Hữu Thừa Thăng nghiêm nghị nói.

Giọng của Dạ Lan phu nhân run run: “Ta biết lão gia nhất phiến đan tâm(2), nhi tử của ta không thể nào sánh bằng. Khi xưa ta mất hài nhi, lão gia cũng chẳng đoái hoài, chỉ một mực lo cho muội muội Hữu Bình Dương của người, bắt ta phải nén đau thương giả mang thai. Khi biểu muội hạ sinh Đắc Di, ngài liền tìm một hài nhi bên ngoài vào thế chân làm tam thân vương, đưa Đắc Di về đây để ta nuôi dưỡng. Ta còn không được tỏ ra đau buồn trước định mệnh mẫu nhi chia cắt, cứ vậy mà coi Đắc Di như nhi tử mà chăm sóc. Lão gia đã từng bao giờ nghĩ về cảm tưởng của ta chưa? Giờ ta chỉ có mỗi một mụn con là Cát Uy, vậy mà chàng chẳng nương tay.”

(2)    Nhất phiến đan tâm: một lòng vì nước nhà

Đắc Di sợ hãi run rẩy ngồi trong bóng đêm. Lúc trước hắn đã vô tình nghe được tin đồn trong cung, giờ lại chính tai nghe thấy Hữu Thừa Thăng và Dạ Lan nói ra chân tướng của hắn, đây là cú sốc nhân thân lớn đến chừng nào so với một đứa trẻ mới lên năm. Hoá ra người mà hắn vẫn coi là phụ mẫu lại là bá phụ và bá mẫu của hắn, còn người hắn coi là a di hoá ra lại là người đã ban cho hắn cuộc sống này. Phụ thân của hắn là Hoàng thái thượng đã mất, còn mẫu thân của hắn lại là thái phi Hữu Bình Dương.

Tiếng ồn bên ngoài làm Cát Uy tỉnh ngủ, hắn ngồi dậy quẹt khoé miệng đang dính đầy nước dãi, dụi mắt gọi: “Phụ mẫu?”

Tiếng nói bên ngoài ngừng bặt, ngay sau đó, Hữu Thừa Thăng và Dạ Lan mở cửa từ đường bước vào. Hai người họ nhìn Cát Uy đang ngái ngủ ngáp ngắn ngáp dài, còn Đắc Di thì gương mặt thất thần, vẻ mặt trắng bệch sợ hãi.

Hữu Thừa Thăng biết đã có chuyện bất thường, liền ra lệnh cho Dạ Lan đưa Cát Uy về nghỉ trước, một mình ở lại nói chuyện với Đắc Di.