Thụy Du Thiên Miên

Chương 118: Ngoại Truyện Bửu Toại (2): Duyên Nợ




Bửu Toại từ nhỏ đã hay nằm mộng. Đến khi lớn lên, hắn dần dần nhớ được những giấc mơ của mình. Những giấc mộng là những mảnh ghép mơ hồ, nhưng phần lớn là những câu chuyện tươi sáng đẹp đẽ.

Trong mơ, hắn luôn nhìn thấy một nữ nhân trong y phục trắng, nàng khả ái thân thiện, luôn miệng cười nói vui vẻ. Nàng có đôi mắt màu nâu nhạt ánh lên sự thông minh nhanh nhẹn, nụ cười xinh xắn, trên cổ tay còn có một hình xăm màu hồng nhạt giống như một cánh hoa nhỏ. Giấc mơ lập đi lập lại, tuy cảnh khác nhau nhưng người là một.

Lúc thì hắn thấy nàng ngồi trong sân viện, tay gẩy mấy lá thuốc đưa lên ngửi, mỉm cười thích thú; có lúc Bửu Toại lại thấy nàng hí hoáy viết lách, tóc rủ xuống bờ vai nhỏ trong nắng mai vô cùng sống động, có lúc nàng lại ngồi yên lặng chăm chú lau từng cây kim châm dùng để chữa bệnh.

Tuy Bửu Toại không lo lắng hay sợ hãi về những giấc mơ kỳ lạ của mình, nhưng hắn giữ kín chuyện về những giấc mộng, không kể cho ai biết. Hắn coi những gì mình thấy được trong mộng như những ký ức tươi đẹp, thậm chí mong đợi đi vào trong mơ để có thể nhìn ngắm nàng lâu hơn. Bửu Toại thầm hy vọng một ngày nào ký ức thành sự thật, hắn sẽ có thể thực sự gặp được người trong mộng.

Bửu Toại là đại thiếu gia của Bửu Diệp lão gia chưởng quản Dược Trang thành. Dưới hắn còn một đệ đệ nhỏ tuổi tên Bửu Khang được hắn hết mực thương yêu. Bửu Toại ngày càng tỏ ra tài nghệ song toàn. Hắn không những thượng tứ chi tài(1), bách bộ xuyên dương(2), lại có thiên phú về kiếm thuật

(1)    Thương tứ chi tài: người tài giỏi (về cưỡi ngựa)

(2)    Bách bộ xuyên dương: kỹ thuật bắn cung giỏi

Bửu Toại cũng vô cùng hứng thú với việc sử dụng thuật thú tin. Khi hắn mười lăm tuổi, Bửu đại lão gia đã tặng hắn một con chim ưng. Con chim dũng mãnh sắc sảo, được Bửu Toại trân quý chăm sóc đặt tên là Ưng Nhĩ. Ưng Nhĩ được hắn huấn luyện trở thành mãnh thú đưa tin tài giỏi nổi bật, vang danh Dược Trang Thành trấn.

Khi Bửu Toại tròn mười bảy tuổi, trong đêm sinh thành hắn mơ một giấc mộng kỳ lạ. Hắn thấy một nam nhân dáng vẻ quen thuộc, oai phong tuấn tú, tư chất hơn người. Hắn ở trong giấc mơ của chính mình, xem qua xem lại những hồi tưởng liên tiếp nhau, như đang đứng bên ngoài để theo dõi một câu chuyện không phải là của mình mà lại có liên quan chặt chẽ đến mình.

Hắn thấy nam nhân đi vào Tử Lâm núi, tìm được một loại dược liệu vô cùng quý giá. Hắn có được cây báu trong tay, phấn khởi mừng vui. Hắn trân trọng cất giữ bảo vật trong hộp gấm, ngày đêm cẩn trọng chăm sóc. Nhưng việc lạ xảy ra; cây tiên có linh khí hoá chân thân, bất chợt biến thành một nữ nhân. Nàng nhẫn tâm bỏ đi làm hắn hụt hẫng đau khổ, vì thế mà hắn tâm nguyện cả đời chờ đợi.

Lúc Bửu Toại tỉnh khỏi giấc mộng, hắn vẫn thấy mất mát đau thương, như chính bản thân mình đã từng trải qua những việc tương tự. Hắn nghĩ đến nam tử có vẻ ngoài y hệt với hắn, dù chuyện chỉ xảy ra trong giấc mộng, hắn lại có cảm giác giữa hai người có mối quan hệ vô cùng mật thiết.

Càng kỳ lạ hơn là Bửu Toại vẫn nhớ rõ nét mặt của nữ nhân là hoá thân của cây quý; nàng ta thật giống với nữ tử thường xuất hiện trong những giấc mơ của hắn. Hắn tự nhủ, có khi nào do hắn đã quá mong đợi được gặp lại nữ tử trong mộng nên trông đâu cũng thấy nàng?

Tai ương bất ngờ ập đến, trong lúc tập luyện, Bửu Toại không may bị ngã ngựa. Cú ngã ảnh hưởng đến cột sống, làm hắn từ một nam nhân trẻ tuổi đã quen tung hoành ngang dọc giờ ủ dũ bất lực nằm liệt một chỗ. Dù Bửu Diệp lão gia và Thẩm Tuyết phu nhân có cố gắng chạy chữa đến đâu cũng không có kết quả. Hắn dần mất niềm tin mình có thể trở lại như trước, trở thành anh hùng khí đoản(1).

(1)    Anh hùng khí đoản: gặp tai nạn trở nên mất hết ý chí

Cả Dược Trang thành trấn đều bàn tán về vận đen của Bửu Gia, thậm chí hạ nhân trong phủ cũng được Cao quản gia dặn dò cẩn thận lời ăn tiếng nói, tránh để Bửu Diệp đại lão gia, Thẩm Tuyết phu nhân, hay Bửu Khang thiếu gia nghe được, gây thêm phiền lòng.

Từ ngày Bửu Toại nằm liệt giường, hắn vẫn miên man nằm mơ. Nhưng trong những giấc mơ của hắn, khuôn mặt nữ tử quen thuộc cũng trở nên mờ ảo, không còn rõ ràng như trước. Hắn càng cố nhớ, thì lực bất tòng tâm, luôn cảm thấy như có một mảng sương mù che phủ tâm trí.

Bửu Toại sợ mình sẽ quên đi ảo mộng đẹp đẽ đã cùng mình trải qua những năm tháng trưởng thành. Nếu quên mất nàng, dù hắn có may mắn gặp nàng ngoài mộng, liệu hắn có nhận ra? Liệu hắn có bước qua nàng như hai người xa lạ?

Bửu Toại nghe gia nhân trong phủ bàn tán về việc phụ thân của hắn đã tìm được người có thể chữa trị cho hắn khỏi bệnh. Cao quản gia nói: “Cô nương đó tên là Thuỵ Miên, là người mà Bửu Diệp đại lão gia đã cứu dưới chân núi Tử Lâm. Không ngờ nàng ta là nữ dược sư tài ba, tối hôm qua chỉ chốc lát đã chữa lành bàn chân bị trật khớp của Thuý Như, đúng là niên thiếu lão thành(1).”

(1)    Niên thiếu lão thành: người trẻ tài cao

Dù hắn vốn không mang nhiều hy vọng, nhưng hắn hiểu việc chữa lành bệnh không chỉ cho riêng bản thân mình. Kể từ khi hắn gặp nạn, phụ mẫu hắn là người đau lòng hơn cả. Bửu Toại không muốn buông bỏ, dù có là một cơ hội mong manh, hắn cũng phải thử, vì phụ mẫu và tiểu đệ của mình.

Ngày Thẩm Tuyết phu nhân dẫn Thuỵ Miên tới phòng hắn, Bửu Toại vốn đã không có nhiều tin tưởng vào việc nữ dược sư này có thể giúp hắn khỏi bệnh, nhất là khi hắn nhìn thấy nàng. Nữ tử một thân nhỏ nhắn, mi thanh mục tú(1). Thuỵ Miên ngoài vẻ thông minh lanh lợi, không có sự già dặn kinh nghiệm như những đại phu trước đó đến khám cho hắn. Dược Trang thành trấn nổi danh là nơi quy tụ nhiều kỳ nhân đại tài về y thuật, vậy mà những đại phu này còn không thể chữa lành bệnh cho hắn, thì Thuỵ Miên có thể giúp hắn đến đâu?

(1)    Mi thanh mục tú: thanh thoát xinh đẹp

Trái ngược với suy nghĩ của Bửu Toại, Thuỵ Miên sau khi bắt mạch chuẩn bệnh nói rằng trong hai tháng nàng ta sẽ chữa trị được cho hắn bình phục.

Nàng cũng không quên dặn dò: “Đại thiếu gia, ta sẽ cố hết sức. Ta cũng muốn ngài biết rằng, ta đã từng chữa trị cho nhiều người giống như ngài, việc này không khó. Nhưng nếu muốn đạt được kết quả nhanh chóng, cần sự hợp tác từ người bệnh. Lạc quan, vui vẻ, chịu khó ăn uống, tĩnh dưỡng tịnh thân cũng là một phương pháp khiến bệnh nhanh thuyên giảm."

Thuỵ Miên hết mình ra sức, tận tâm tận lực, lại ngày ngày chăm sóc, khiến cơ thể hắn dần có chuyển biến tốt. Khác với những vị y sĩ khác, nàng dùng phương pháp thuỷ trâm chữa trị cho hắn, lại tìm cách làm tâm lí hắn giải toả, khi thì kể chuyện chọc cười, khi thì đọc sách tiếu lâm, khiến hắn tâm trạng cũng vui vẻ hứng khởi theo, trong lòng ấm áp. Đúng như Thuỵ Miên chuẩn bệnh, chỉ sau một tháng, Bửu Toại đã thấy khá hơn rất nhiều.

Trong mắt Bửu Toại, Thuỵ Miên là nữ tử đặc biệt. Nàng thân thiện dễ gần, hay giúp đỡ mọi người, đặc biệt nàng có khẩu vị rất tốt, lại ưa sáng tác văn thơ. Lâu ngày bên nhau, Bửu Toại phát hiện mình đã để ý đến nàng lúc nào không hay. Hắn biết sở thích của nàng, hiểu tính cách của nàng, lại biết nàng là người học rộng tài cao, nhưng không tự đắc, luôn cố trau dồi tìm hiểu về các loại dược liệu. Hắn thường nghe thấy nàng vui vẻ cảm thán: “Ta thật may mắn biết thêm được nhiều thứ. Nơi đây có thật nhiều dược liệu kỳ lạ.”

Thẩm Tuyết phu nhân đến thăm Bửu Toại. Hắn nghe bà ân cần quan tâm hỏi Thuỵ Miên: “Thuỵ Miên cô nương tài ba lỗi lạc, tính cách lại hào sảng phòng khoáng. Dù bị lạc mất nhân thân không nhớ gì về chuyện quá khứ, nhưng cô nương vẫn lạc quan vui vẻ. Đúng là một nữ tử đặc biệt. Không biết cô nương bị mất trí nhớ như vậy, liệu có ý niệm nào về ý trung nhân của mình?”

Thuỵ Miên lắc đầu mỉm cười nói: “Ta chưa có thâm ý với người nào cả. Giờ ta chỉ muốn tập trung chữa trị cho Bửu Toại thiếu gia. Nhưng việc khác, ta chưa nghĩ tới.”

Bửu Toại hiểu được ý tứ của mẫu thân mình. Bà cũng từng nói qua với hắn về dự định chung thân: “Hài nhi, con giờ đã đến tuổi cập kê, lại được Thuỵ Miên cô nương tận tình cứu chữa đã gần khỏi bệnh. Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, lẽ thường là thế. Nếu như con có để ý đến cô nương nào, chỉ cần nói với mẫu thân một câu. Nếu là lưỡng tình tương duyệt(1) sao không nhanh chóng tác hợp?”

(1)    Lưỡng tình tương duyệt: tình cảm đến từ hai phía

Hắn nghĩ về những gì mẫu thân nói, không thể phủ nhận, khi hắn ở bên Thuỵ Miên, cảm giác thật gần gũi. Càng ngày hắn càng thân thuộc với nàng, như thể nàng và hắn trước đó đã từng gặp gỡ. Bửu Toại là nam tử thẳng thắn, hiểu được lòng mình hướng đến ai, nhưng hắn lo rằng chỉ có mình hắn đa tình. Thuỵ Miên là nữ tử phóng khoáng không câu nệ; hắn muốn ở bên nàng, nhưng phải là do nàng tự nguyện để tâm đến hắn. Bửu Toại tôn trọng Thuỵ Miên, hy vọng có thể dần dần chinh phục được trái tim nàng.

Thuỵ Miên gặp được Phó Kiện Đàm, được lão sư nhận làm đồ đệ. Tình cờ, nàng cũng chạm trán với Cát Uy, hai người không đấu không quen biết. Hắn cùng với ca ca của hắn là Đắc Di đến Dược Trang thành thăm thú du ngoạn, tiện thể đến thăm bằng hữu là Bửu Toại.

Bửu Toại nghe nói giữa Cát Uy và Thuỵ Miên đã xảy ra chút hiểu lầm, liền mời Thuỵ Miên đến tham gia tiệc chào đón, giới thiệu nàng với Đắc Di. Hai huynh đệ Cát Uy và Đắc Di là nhị vị công tử của Hữu Thái Uý Kỳ Quốc, đều là thiếu niên anh tuấn.

Trong bữa tiệc chiêu đãi, Thuỵ Miên dõng dạc nói ra chí lớn của mình: “Nếu có thể ta mong muốn sẽ chu du khắp thiên hạ, vừa tìm tòi kiến thức y khoa, vừa thưởng thức mỹ vị nhân gian, không vướng bận, có thể đóng góp gì đó cho thế gian cũng là điều tốt.”

Bửu Toại nghe nàng nói vậy, biết nàng từ trước đến nay chỉ luôn coi hắn như bằng hữu. Nàng có ý muốn chu du bốn bể, học hỏi y thuật. Nếu Thuỵ Miên có ý định ở Dược Trang thành lâu dài, hắn nguyện sẽ ngày ngày bên nhau, chỉ cần được nhìn thấy nàng, hắn có thể chấp nhận việc nàng vô yêu hữu tình(1) với mình.

(1)    Vô yêu hữu tình: có tình cảm nhưng không phải là tình yêu

Mẫu thân hắn là Thẩm Tuyết phu nhân nhìn thấy hắn có tâm sự, quan tâm hỏi han: “Toại nhi, ta là mẫu thân của con, ta biết con đang có điều trăn trở. Con để ý đến Thuỵ Miên, ta nào có thể không thấy. Để ta thay mặt con, ngỏ ý với nàng ta. Có được một nữ nhi như vậy làm con dâu, là phúc đức của Bửu Gia.”

Hắn biết Thuỵ Miên không có tình ý với mình, không muốn nàng phải khó xử, hắn kìm lòng nói với Thẩm Tuyết phu nhân: “Mẫu thân, nhi tử mới khỏi bệnh, muốn có thời gian ở bên chăm sóc phụng dưỡng thân phụ mẫu. Đối với Thuỵ Miên, nhi tử chỉ có ý chân thành cảm kích ơn cứu chữa, coi nàng như nghĩa muội, không phải là tình cảm nam nữ.”

Bửu Toại nói ra câu trái với suy nghĩ, trong tim đau nhói.