Lạnh lùng ánh trăng đem cả sân chiếu rọi.
Bạch y như tuyết tuấn mỹ thanh niên dẹp bỏ tư thái phong lưu cao ngạo, mắt phượng xinh đẹp lãnh liệt tràn đầy hoảng sợ cùng trầm uất, trong đó nồng đậm bi thương làm người ta không đành lòng nhìn.
Trên mặt thần sắc so với tố y còn thảm đạm hơn mấy phần.
Cho đến nhiều năm sau, Xuân nhi vẫn không quên được vẻ mặt Phượng Vô Tuyết khi đó.
Khoé miệng diễm lệ run run đau xót, nháy mắt giống như hài tử bị mất đi lễ vật tối quý giá, bi thương còn mang theo vài phần tuyệt vọng.
Phượng Vô Tuyết hốc mắt phát đau, vừa rồi mỗi lời Xuân nhi nói lại như một nhát búa nặng nề đập thẳng vào tim hắn.
Vì cái gì như vậy?
Ta chỉ muốn cho ngươi hảo hảo không vướng bận mà ở bên cạnh người ngươi thích thôi….
Sương phòng chạm trổ hoa văn khép chặt, Phượng Vô Tuyết không chút nghĩ ngợi hai tay phát lực “Phanh_____” một tiếng đẩy đi vào.
Bên trong ánh sáng u ám, chỉ có trên bàn ngọn đèn leo loét phát ra ánh sáng mờ nhạt, bị gió lạnh khi hắn tiến vào, nhập nhoạng vài cái.
Phượng Vô Tuyết làm gì còn tâm tư quản này đó chuyện, hắn si ngốc đi tới tháp biên.
Ánh sáng nhỏ nhoi chiếu soi chăn đệm trên giường, ẩn ẩn như hình dáng một người, hắn không dám tin nhắm mắt lại, hai hàng thanh lệ cuồn cuộn rơi xuống.
Hai chân mềm nhũn, lảo đảo vài bước rồi quỳ rạp xuống giường.
Hai tay muốn vuốt ve thân ảnh trên giường, không ngờ hắn bỗng nhiên cả người chấn động, không dám tin mở to hai mắt.
Trên giường chỉ có một cái áo ngủ bằng gấm, làm sao có thể là nhân ảnh?
Phượng Vô Tuyết trì độn trong đầu nhất thời cứng đờ, dần dần mới thanh tỉnh lại.
Xuân nhi khi nãy nói chuyện tuy rằng thần sắc bi thương nhưng trăm ngàn chỗ hở.
Hắn không bao lâu liền chạy đến, nàng ngay cả tiền giấy đã chuẩn bị tốt, còn đốt không ít.
Không đúng………..Này hết thảy như lừa đảo.
Chỉ sợ đó là……….Sư huynh cố ý “lấy gậy ông đập lưng ông”!
………..Là muốn cho hắn cũng nếm thử một chút tư vị mất đi người yêu thương hay sao?
Cúi đầu nở nụ cười, chậm rãi thân thủ lau đi nước mắt tràn ra.
Sư huynh………Từ nhỏ đến lớn thời gian dài như vậy, ta vẫn như ngươi nói a………
Bất quá cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.
Chỉ cầu người hoàn hảo, cảm thấy hết giận là được.
Trong phòng im lặng cực kỳ, giống như chỉ có tiếng thở nhẹ nhõm của Phượng Vô Tuyết khi trút được gánh nặng.
Bỗng nhiên bên cạnh truyền đến tiếng ho nhẹ, như là kìm nén không được mới khụ đi ra, thanh âm mềm nhẹ suy yếu vào tai Phượng Vô Tuyết lại như tiếng sấm rền.
“………..Sư huynh?”
Án thư bên cạnh, có một thân ảnh lam nhạt ngồi.
Thanh sam xinh đẹp nho nhã, thanh tao như trước.
Hắn tâm thần một trận kích động, tự mình xông lên lắp bắp nói: “Sư sư huynh……….Ta đến đây………ngươi………”
Không ngờ Liễu Tử Thừa không thèm nhìn hắn, xoay người quay lưng về phía hắn.
Phượng Vô Tuyết thấy y đầu tóc còn chưa buộc hết, hơn nửa tóc xoã dài sau lưng càng phát ra dáng vẻ đơn độc, tựa hồ không chịu nổi sức nặng của mái tóc.
Cảm thấy nhất thời hối hận, ngẫm lại lần này là mình sai lợi hại, đem Liễu Tử Thừa một phen thật tình thương tâm, còn náo loạn giả cả linh đường lừa gạt y, trong lòng áy náy càng sâu, “Sư huynh, đừng nóng giận, là ta không tốt, không nên tự cho là thông minh hiểu lầm lời nói của ngươi...... Thật sự không nghĩ ngươi lại đáp ứng ta ……….Khi đó ta nghĩ do mình trúng độc sắp chết, nên ngươi mới thương hại mà chọn ta………Không đoán được là ngươi nói thật,” Phượng Vô Tuyết gợi lên một mạt cười điên đảo lòng người, mắt phượng câu hồn nhìn thẳng Liễu Tử Thừa ẩn chứa thâm tình không nói thành lời, “Sư huynh………..Ngươi không biết lòng ta có bao nhiêu khoái hoạt.”
Liễu Tử Thừa khuôn mặt tái nhợt, không chút biểu tình nhìn Phượng Vô Tuyết, đối thâm tình của hắn như không để vào mắt, một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Ngươi gạt ta đã chết, là muốn ta yên tâm đi theo Tiểu Vương gia?”
“Đương……Đương nhiên a,” Phượng Vô Tuyết bị Liễu Tử Thừa một câu vạch trần, chột dạ hơi đỏ lên khuôn mặt.
Liễu Tử Thừa đôi mắt đen thẳm không hề ôn hoà, ánh mắt lạnh lùng có chút đâm chiêu nhìn Phượng Vô Tuyết, ảm đạm cười: “Ngươi nếu nghĩ như vậy thì trở về đi………..Coi như ta đã đi rồi, hoặc thật sự đã chết.”
Khoé miệng hơi cong, nói không nên lời mỉa mai cùng mỏi mệt.
Phượng Vô Tuyết ngẩn người, chưa từng dự đoán Liễu Tử Thừa cũng có lúc lạnh lùng như vậy. Xem ra nếu không hảo hảo nhận sai, sư huynh nhất định phát hoả.
Phượng Vô Tuyết hít sâu một hơi, “Sư huynh, ngươi đoán được đúng không, cái linh đường kia kỳ thật không thể lừa gạt ngươi, ta biết trăm ngàn chỗ hở kia không qua mắt được ngươi, ta kỳ thật…….là muốn thử xem lòng ngươi, ta sợ hãi ngày đó trên sông lời ngươi nói là để an ủi ta……….Ta sợ ngươi quên không được Tiểu Vương gia kia………..Ta còn sợ ngươi……..sẽ quên ta.”
Hắn lời nói càng về sau càng nhẹ, tộc trưởng Phượng gia không sợ trời không sợ đất cũng có ngày phải sợ hãi một cái gì.
Liễu Tử Thừa tiếp lời hắn, “Cho nên ngươi biết rõ ta tìm ngươi mà cũng không phái người thông một bức thư.”
Phượng Vô Tuyết hơi biện bạch,” Sư huynh, khi đó ngươi ở cùng Tiểu Vương gia, ta nghĩ ngươi coi như ta đã chết cũng tốt, có thể an tâm bên cạnh hắn.”
“Kia vì sao khi ta đến đây tìm, ngươi còn lộng giả một cái linh đường? Thật muốn ta chết tâm, xiếc diễn thật hay a.”
“…………..”
“Như thế nào không nói?”
Phượng Vô Tuyết hơi hơi đô khởi miệng, mắt phượng ngập nước ai oán nhìn Liễu Tử Thừa, “Sư huynh rõ ràng là đã biết, ta là luyến tiếc ngươi, muốn nhìn một chút người trong lòng ngươi rốt cuộc là ai? Người ta đều đã nhận sai, sư huynh ngươi liền đại nhân đại lượng, phóng ta một con ngựa đi.”