Thuỳ Dữ Đồng Tiếu

Chương 29




Triệu Thư An ánh mắt sáng ngời cẩn thận lật xem bản trướng sách, sắc mặt cũng ngày càng trầm tư.

Liễu Tử Thừa thấy hắn bộ dáng suy tư liền ôn nhu khuyên nhủ: “Thanh Lam mang tới trướng sách là chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, Vương gia cũng đừng khó chịu, Hoàng thượng thánh minh sẽ sớm đem chuyện này phán xét rõ ràng.”

Triệu Thư An xuất thần nhìn cảnh trí ngoài cửa sổ, trên mặt thanh tao trắng nõn có một tia ẩn giận, “Hắn là một Ngũ phẩm Phủ quân thế mà lại lớn gan đến thế, buồn cười là trong triều còn có người nói hắn cai trị có cách, đức tài toàn vẹn khả nên trọng dụng…..” Lắc đầu theo trầm tư dần hồi phục tinh thần, hai mắt tràn ra quang mang lãnh liệt, “Bản trướng sách này mang được ra ngoài, coi trên công đường bổn vương xem hắn còn gì để nói.”

Liễu Tử Thừa gật đầu nói: “Trương Văn Thanh mới thắng vu đức, vị chi tiểu nhân (*), hôm nay xem ra xác thực không phải là một quân tử vẹn toàn.”

(*: nguyên văn “张文清才胜於德,谓之小人” ta chịu, không hiểu nổi, nàng nào hảo tâm giúp ta với)

Triệu Thư An trầm ngâm chốc lát, mới thong thả nói: “Chứng cứ phạm tội đã rõ ràng trong trướng sách này, không sợ hắn sẽ chối tội.”

Liễu Tử Thừa cùng Phượng Vô Tuyết liếc nhau gật đầu. Liễu Tử Thừa nghe ra ý tứ trong lời hắn liền hỏi; “Vương gia ý là muốn lập tức rời khỏi nơi này?”

“Ân,” Triệu Thư An mân mê môi gật đầu, “Chúng ta tối nay bước đi, lặng lẽ tiêu sái.”

“Chính là……..”

Triệu Thư An thân thủ đè lại bả vai Liễu Tử Thừa, cười nhạt ngắt lời y: “Bổn vương đã có ý, Tử Thừa không cần quá lo âu. Chúng ta hừng đông thừa dịp hạ nhân đều đã ngủ lặng lẽ thoát ra, lát nữa cho Trúc nhi đi dò xét xem bờ sông có bao nhiêu thuyền, sau đó bổn vương sẽ thả bồ câu đưa tin, chỉ cần tới bờ bên kia sẽ có bọn thị vệ ra ứng đón.”

Liễu Tử Thừa đầu vai bị bàn tay ấm áp đè lại, như có một cỗ điện lưu kỳ dị xẹt thẳng tới đáy lòng, làm cho y nhất thời nửa người đều tê dại. Này vốn là Triệu Thư An hành động vô tình, chính là y thập phần khẩn trương, thần sắc giật mình trong đầu trống rỗng, không có lưu ý Triệu Thư An nói cái gì.

Phượng Vô Tuyết mị nhãn lười biếng đảo qua, thấy Liễu Tử Thừa tư thế cứng ngắc, đôi mắt đột nhiên co rúm lại, hắn thu hồi nhất quán liền tươi cười nói: “Sư huynh, Vương gia một khi đã nói vậy, chúng ta liền đợi giờ Sửu hành động đi.”

Liễu Tử Thừa lúc này mới giật mình hoàn hồn, nhìn đến Triệu Thư An bên người ánh mắt sáng loè đạm cười nhìn y, không khỏi rất là xấu hổ, cuống quýt đứng dậy nói: “Vâng, cẩn tuân Vương gia chỉ lệnh.”

Lập tức đứng dậy cùng Phượng Vô Tuyết ra khỏi phòng.

Có lẽ vì sắp rời đi hay vì duyên cớ khác mà Phượng Vô Tuyết tổng cảm thấy được tâm thần không yên, tim đập thình thịch có chút thoáng đau.

Màn đêm đã buông xuống, hai người ngồi dưới đèn an nhàn đánh cờ.

Phượng Vô Tuyết luôn cảm thấy mình có chút không hiểu kích động, trong ngực như thuỷ triều tăng vọt, cảm giác hết sức quái lạ. Hắn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Liễu Tử Thừa chăm chú dưới đèn, miệng lẩm bẩm nói: “Sư huynh, ngươi có thể……….” Nói đến một nửa, tinh thần nhanh phục hồi, bỏ lửng câu hỏi khó hiểu kia.

Liễu Tử Thừa đạm nhiên ngẩng đầu, đáy mắt nhu hoà nhìn hắn: “Ngô?”

Phượng Vô Tuyết vốn muốn hỏi: ngươi có thích ta, nhưng Liễu Tử Thừa từ nhỏ vốn da mặt mỏng, lần trước bị hắn khinh bạc liền giận dữ ngất đi, Phượng Vô Tuyết cho dù trong lòng kích động khó nhịn, cũng tuyệt không dám lỗ mãng.

Chính là hiện tại hắn cảm thấy được có gì đó không giống nôn nao bình thường, nghẹn ở trong ngực cực kỳ khó chịu.

Liễu Tử Thừa nhìn hắn một cái, lại chuyên chú vào ván cờ, “Thanh Lam muốn nói cái gì?”

Người tao nhã thanh tú trước mặt chỉ có thể nhìn không thể đụng làm Phượng Vô Tuyết tâm dương khó nhịn, rầu rĩ nói: “Sư huynh, ngươi……..phải hảo hảo cảm tạ ta mới được.”

Liễu Tử Thừa bị hắn khẩu khí uỷ khuất làm cho mỉm cười, “Hảo, ngươi nghĩ muốn cái gì?”

Là ngươi! Phượng Vô Tuyết càng ngày càng cảm  thấy chính mình uỷ khuất, chẳng lẽ mình có cái gì kém tiểu Vương gia hay sao, sư huynh lại cứ một lòng một dạ nơi đó, nghĩ đến đây liền chu miệng, ảm đạm không nói.

Liễu Tử Thừa nửa ngày cũng không thấy hồi âm, kỳ quái ngẩng đầu nhìn lại, thấy Phượng Vô Tuyết hé ra khuôn mặt đau khổ, trong mắt thậm chí có chút u oán nhìn y.

Y trong lòng run lên sửng sốt, bỗng nhiên hồi tưởng lại một màn cưỡng hôn hôm trước, trong lòng không khỏi khẽ nhúc nhích, không bằng thừa dịp hôm nay nói cho rõ ràng, còn hơn Phượng Vô Tuyết một lòng tiếp tục bên cạnh y, chờ đợi một kết quả vô vọng.

Nói thẳng ra để ngày mai rời đi Phượng Vô Tuyết có thể hiểu được quyết định của chính mình, một người thương tâm sẽ đỡ hơn hai người thương tâm.

Liễu Tử Thừa tâm niệm trong lòng, khe khẽ thở dài, cầm lấy ấm trà châm một chén trà nóng cho Phượng Vô Tuyết, chậm rãi nói: “Thanh Lam, ngươi văn tài mưu lược đều hơn ta, Vương gia luôn khát khao nhân tài như vậy, huống hồ vì nước tận tâm cũng là lời sư phó năm đó dạy bảo, ta như thế nào lại không vui……..Chính là, ta đời này đã hạ quyết tâm làm một người cô đơn, ngươi còn trẻ lại là tộc trưởng của Phượng gia, chung thân đại sự là chuyện trăm triệu lần không thể quyết định lung tung.”

Liễu Tử Thừa không dám nhìn Phượng Vô Tuyết sắc mặt ngày càng trắng bệch, cúi đầu cố gắng đi đến tàn cục, lại nói: “Ta không phải một nửa của ngươi, chúng ta duyên phận chỉ có thể là sư huynh đệ.”

Y nói xong, đứng dậy cực kỳ cung kính đối Phượng Vô Tuyết thi lễ, khẩn thiết nói: “Thanh Lam hơn hẳn mọi người, nhất định có thể tìm được hoa mỹ quyến……”

Phượng Vô Tuyết ánh mắt như điện gắt gao theo dõi y, trên mặt huyết sắc toàn bộ rút đi, hắn sầu thảm khanh khách cười: “Sư huynh quả thật cẩn thận hơn người, ngay cả chung thân đại sự của ta cũng đã an bài từ lâu…….”

Nói vừa xong, yết hầu đột nhiên nảy lên một cỗ tinh ngọt, Phượng Vô Tuyết mím chặt môi quật cường nuốt xuống, thật lâu sau chậm rãi nói: “Là Thanh Lam không tốt, lại làm sư huynh lo lắng đến vậy…….” Ngực một trận phiền muộn, lại một ngụm nghịch huyết nảy lên, hắn cố sống chết cắn khớp hàm, không chịu toát ra nữa điểm nhuyễn thái.

Người trước mắt rõ ràng đã muốn cự tuyệt, chính mình nếu lại làm trò thổ huyết, y nhất định ôn nhu an ủi, không đề cập đến nữa, chính là………chính là Phượng Vô Tuyết hắn không phải loại người dựa dẫm nhờ người ta an ủi thương hại.

Đợi cho hơi thở có chút bình ổn, miễn cưỡng cười nói: “…………Sư huynh không cần lo lắng, ta………ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa………”

Dứt lời, nhìn xuống co rút đau đớn trong lòng, giãy dụa đứng dậy, đồng dạng đại lễ đối Liễu Tử Thừa.