Kiều Trọng Minh nghe tới tin dữ thì có chút đau lòng.
Hắn mặc dù cũng đã đoán trước được đệ đệ của mình đã lành ít dữ nhiều.
Nhưng cũng không thể nào tin được rằng hắn đã ra đi mãi mãi.
"Ta làm sao có thể tin lời cô nương nói là thật đây?".
Uyển Linh thấy hắn nghi ngờ mình như vậy thì cũng có chút hờn giận.
Nhưng rất nhanh sau đó nàng suy nghĩ lại, dù sao thì nàng và hắn cũng chưa hề quen biết, nên nếu nàng nói mà hắn tin thì mới là có vấn đề.
Kiều Kiến Văn ngồi một bên suy tư, sau đó nói khẽ cho Uyển Linh nghe.
Uyển Linh nghe xong thì cười cười: "Kiến Văn hỏi ngươi: rằng cái bớt hình hoa ở mông ngươi có còn hay không?".
Trọng Minh nghe đến đó thì cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặt hắn đỏ gắt lên, nhưng sau đó nắm được điểm chính, hắn lại rất kích động.
Vết bớt này chỉ có hắn cùng đệ đệ Kiến Văn biết, nhưng nay lại được cô nương trước mặt này nói ra.
Như vậy có thể nói lên được một điều rằng, nàng ấy thực sự nói đúng.
“Hắn có còn nói gì khác nữa không?”.
Kiến Văn lại tiếp tục nhờ Uyển Linh truyền lời: “Hộp bảo bối hai huynh đệ chúng ta cùng trồng dưới gốc cây đào, nay đệ nhường lại nó cho huynh.”
Kiều Trọng Minh nước mắt rơi đầy mặt, hắn xúc động không thôi.
“Được rồi, không cần nói nữa.
Ta tin cô nương!”.
Uyển Linh cùng Kiều Kiến Văn ngồi ở đó nhìn một người nam tử như hắn rơi nước mắt.
Bọn họ cũng không kìm được lòng mà khóc theo.
Sau một hồi xúc động qua đi, Uyển Linh làm cầu nối cho hai huynh đệ bọn họ nói chuyện.
Sau khi biết rõ sự tình, Kiều Trọng Minh vô cùng hối hận vì hành động lần này của mình.
Hoàng hậu đã mất tích hơn một đêm, chắc hẳn binh lính đi cùng ai nấy đều đã biết.
Hắn áy náy: "Cô nương, ta xin lỗi vì đã hiểu lầm ngươi."
Uyển Linh cười nhẹ: "Ta không trách ngươi.
Ngẫm lại thì cũng không phải là chuyện gì quá to tát.
Với lại, không phải ta vẫn còn nguyên vẹn không bị xây xát chút nào hay sao?".
"Ta không phải lo lắng cô nương bị thương, mà chỉ sợ miệng lưỡi người đời quá đáng sợ.
Dù sao hoàng hậu của một nước đã mất tích một đêm.
Chỉ e, họ sẽ nghi ngờ sự trong sạch của cô nương."
Uyển Linh mặt có chút khó coi, nàng cũng quên béng mất việc hiện tại mình là hoàng hậu của Nguyệt Thần quốc.
Quy định ở đây rất nghiêm ngặt, nữ nhân thì phải biết giữ gìn trinh tiết, đặc biệt là không được ở bên ngoài quá lâu.
Xưa nay, các vụ tự vẫn hay xử phạt vì bị nghi ngờ trinh tiết cũng không phải là ít.
"Xong rồi, lần này xong thật rồi.
Sao ta lại có thể quên béng mất chuyện này."
Nhìn nét mặt mếu máo của Uyển Linh, Trọng Minh lại càng cảm thấy có lỗi hơn bao giờ hết.
Hắn không nghĩ bản thân mình lại làm hại chính ân nhân của gia đình mình.
"cô nương, hay ở lại đây luôn đi, tránh mất công trở về lại bị họ lấy cớ mà trách phạt."
"Không được, thù của đại tỷ còn chưa báo được.
Ta nhất định phải trở về."
Như nghĩ đến điều gì, Uyển Linh nói: "Ngươi đừng xưng hô như thế với ta, cứ như Kiến Văn gọi ta Uyển Nhi là được."
Trọng Minh có chút cười khổ, có lẽ vì hắn từ nhỏ đã được rèn luyện nhiều.
Cộng thêm việc làm quan trong triều nhiều năm, nên mới hay để ý đến lễ nghi như vậy.
"Vậy từ nay ta sẽ không khách khí nữa, Uyển Linh".
Nhìn nét ngượng ngùng trên gương mặt hắn, Uyển Linh cảm thấy buồn cười không thôi.
Nàng thở dài một hơi, cứ mặc kệ vậy, mọi chuyện đến đâu thì hay đến đó.
Thái hậu cùng hai nha hoàn thấy nàng mất tích thì lo lắng không thôi.
Bọn họ cho người liên tục tìm kiếm mà vẫn không thấy.
Nguyệt Phù dường như sực nhớ ra chuyện gì, liền lo lắng nói: “Kiến Văn, hắn sao lại không ở đây? Ngay cả quỷ quân cũng không thấy bóng dáng.”
Nguyệt Cát nghe vậy thì cũng cảm thấy có chút sợ hãi: “Sẽ có hai trường hợp, một là bọn họ đã đi theo chủ tử.
Hai là bọn họ đã bị một thế lực cao tay nào đó diệt sạch rồi cũng nên.”
Thái hậu nghe đến đó thì tim bỗng nhói lên, đến thở cũng không thể nào thở nổi.
Nguyệt Phù thấy vậy thì lườm Nguyệt Cát một cái thật dài, sau đó tiến đến an ủi thái hậu: “Bọn hắn không có chuyện gì, người đừng lo.
Chắc hẳn là bọn hắn đi theo chủ tử, vì không nguy hiểm gì nên bọn hắn mới không trở về báo tin.”
Thái hậu nghe vậy thì trong lòng cũng dịu đi không ít, mặc dù biết rằng Kiến Văn bây giờ chỉ còn là một hồn ma, nhưng bà vẫn không nỡ để hắn rời đi.
“Linh nhi không biết hiện tại đang ở đâu, ta thực sự vô cùng lo lắng.”
“Thái hậu, người đừng lo, chủ tử là một người khôn ngoan, nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Ba người bọn họ cứ thể mà tự an ủi lấy nhau, tìm kiếm từ chỗ này đến chỗ khác.
Ngay cả những vùng lân cận, họ cũng đều cho người đi tìm kiếm.
Nhưng dù tìm kỉ đến đâu đi chăng nữa, thì họ căn bản vẫn không thể nào tìm thấy.
Nguyệt Phù cùng Nguyệt Cát mệt đến không thở nổi, nếu chủ tử xảy ra chuyện gì, thì bọn họ làm sao mà sống nổi đây?..