Chiếc xe lăn bánh rời khỏi hoàng cung.
Uyển Linh ngoái đầu nhìn lại một lần nữa.
Lần này nàng đi cũng chỉ dẫn theo mỗi Nguyệt Phù cùng Nguyệt Cát.
Còn Hoàng ma ma ở lại chăm sóc cho đại hoàng tử cùng coi ngó Phượng Nghi cung.
"Con đang lo nghĩ cho Hiên nhi sao?".
"Đúng vậy, mẫu hậu.
Lần này đi lâu, không biết lúc về Hiên nhi có còn nhớ con không? Chưa kể, hoàng cung nhiều cạm bẫy như vậy, con sợ Hiên nhi ở đó sẽ không an toàn."
Thái hậu vỗ mu bàn tay nàng an ủi: "Còn Ý Hiên ở đó, hắn sẽ chăm sóc tốt cho Hiên nhi.
Đứa trẻ đó cũng là hài tử của hắn."
Mặc dù biết thái hậu nói phải, Hiên nhi mặc dù là con của hoàng thượng.
Nhưng nàng sợ lỡ đâu hoàng thượng quá bận chính sự, không để ý đến hắn thì sao?.
Nén nỗi lo lắng vào trong, nàng hi vọng nhiệm vụ lần này nhanh chóng hoàn thành để nàng có thể nhanh chóng trở về.
Bên cạnh, Kiều Kiến Văn chống tay lên cằm suy tư.
"Liệu lần này sẽ tìm thấy huynh trưởng của ta sao?".
Thấy hắn lo lắng như thế, Uyển Linh động viên: "Ta cũng không chắc chắn lắm, nghe quỷ quân báo lại, thì hình như thấy hắn đang quanh quẩn ở đâu trên núi Quan Âm."
"Núi Quan Âm ư? Trước đây ta từng ở đó một thời gian.
Nếu nó mà có ở đó thì nó đã đến gặp ta rồi, việc gì phải tránh mặt ta cơ chứ?".
Thái hậu nghe Uyển Linh nói chuyện với không trung, cũng đoán được là nàng đang nói chuyện với Kiều Kiến Văn.
Trước khi đi, bà cũng đã được nghe nàng nói đến mục đích rời cung lần này cũng là vì muốn tìm kiếm tung tích của Kiều Trọng Minh.
Hắn cũng là cháu trai của bà, vì thế nên bà cũng rất xúc động khi có người đưa tay ra giúp đỡ như thế.
Nghe thái hậu nói vậy, Uyển Linh suy nghĩ một chút rồi đáp: "Có thể là hắn không biết làm sao để đối mặt với người?".
"Không thể đối mặt với ta ư? Vì sao chứ?".
Uyển Linh ôm vai thái hậu làm nũng, nàng cũng không thể nói thẳng ra rằng là vì hắn không muốn làm bà khó xử.
Hoàng thượng mặc dù chỉ là nhi tử được ghi trên danh nghĩa của bà, nhưng từ nhỏ đến lớn đều do bà một tay săn sóc.
Nếu nói về tình cảm thì hai người không khác gì ruột thịt.
Ấy vậy mà người nhi tử ấy lại hạ lệnh giết chết cả nhà Kiều gia.
Hắn không hận thì làm sao được?.
"Vì rất nhiều lý do.
Quan trọng hơn hết là hắn không muốn người phải đau lòng vì hắn.
Mẫu hậu, lần này đi con nhất định sẽ tìm được hắn cho người."
Thái hậu xúc động không thôi, từ khi Kiều gia bị xử tử.
Cả Nguyệt Thần quốc này không một ai quan tâm đến, cũng không ai muốn trợ giúp bà tìm lại những hài tử của Kiều gia.
Họ xem Kiều gia như một mối quan hệ phiền phức, tìm cách né tránh.
Duy chỉ có Uyển Linh là vẫn luôn sẵn lòng ra tay tương trợ.
"Linh nhi, cảm ơn con".
Đoàn xe lăn bánh khoảng hơn một ngày thì đến chân núi Quan Âm.
Vì trời đã khá nhá nhem tối nên mọi người đành dừng chân nghỉ lại trong trấn Yên Tử.
Họ chọn một khách điếm cạnh bờ hồ dưới chân núi, phòng ở đây nếu mở cửa sổ ra sẽ nhìn thấy cảnh vật ở bên ngoài hồ.
Hơi nước thổi vào khiến cho họ cảm thấy vô cùng thoải mái.
Sau khi dùng bữa xong, Uyển Linh cùng thái hậu gọi ra một ấm trà, hai người ngồi tại phòng vừa nhâm nhi trà vừa trò chuyện.
Tới tối, khi ai nấy đều đã mệt rã thì thái hậu mới trở về phòng để nghỉ ngơi.
Uyển Linh vừa mới đặt chân lên giường thì thiếp đi lúc nào không hay.
Khi nàng mở mắt ra thêm một lần nữa thì đã thấy mình đối diện với bốn bức tường xa lạ.
Rõ ràng đây không phải là căn phòng mà nàng đã thuê.
Còn chưa kịp định hình chuyện gì đã xảy ra thì đã nghe Kiều Kiến Văn ở bên cạnh cằn nhằn:
“Còn nhìn cái gì nữa? Ngươi bị bắt cóc rồi?”
“Bắt cóc ư? Ta ư?” Uyển Linh chỉ tay vào mình, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Nàng vậy mà bị người ta bắt cóc.
Dở khóc, dở cười.
Nàng không biết diễn tả cảm xúc lúc này của mình như thế nào cho phải.
Đường đường là thánh nữ của Minh Lang quốc, hoàng hậu của Nguyệt Thần quốc.
Vậy mà bị người ta bắt cóc lúc nào không hay.
“Mấy tên quỷ quân này làm việc cũng thất trách quá đi.
Lại dám để người khác bắt ta đi.
Lỡ có chuyện gì xảy ra với ta thì sao?”
Theo thường lệ, mỗi khi nàng gặp nguy hiểm thì đều sẽ có người trong tối nhắc nhở.
Thường thì sẽ là các hồn ma, hoặc quỷ quân.
Nhưng lần này không hiểu sao lại chẳng thấy ai nói gì.
Quỷ quân trong tối nghe Uyển Linh cằn nhằn như vậy thì cũng lấy làm sợ hãi.
Thật sự không phải bọn họ không muốn bảo vệ chủ tử, mà căn bản là muốn cũng không được.
“Không phải là do bọn họ không nhắc nhở ngươi, bảo vệ ngươi.
Mà căn bản là không thể.”
“Vì sao lại không thể cơ chứ? Bọn hắn ở trong bóng tối sẽ dễ dàng biết trước được mọi việc.
Chẳng lẽ có người xấu đến gần ta mà bọn hắn cũng không biết?”.
Kiều Kiến Văn thở dài: “Căn phòng ngươi ở bị rải máu chó, với lại có bùa chú xung quanh.
Chúng ta không thể tiến vào.”
Uyển Linh vỗ tay lên trán, sau đó nhớ lại.
Quả thật là từ lúc nàng bước vào phòng cũng không thấy bọn người Kiều Kiến Văn đâu.
Cứ tưởng là như mọi hôm bọn hắn đi tới một góc nào đó nghỉ ngơi rồi.
Không nghỉ là căn phòng của mình có vấn đề.
Lần này, nàng lại chủ quan quá mức rồi.
Nàng xụ mặt xuống, ánh mắt đầy chán nản: “Thế tại sao Nguyệt Phù, Nguyệt Cát ở ngoài lại không hề hay biết ta bị bắt cóc đi cơ chứ?”.
“Đường xá quá xa xôi, ai nấy đều vô cùng mệt mỏi.
Hai người họ bị người trong khách điếm cho thêm thuốc mê vào nước.
Chắc giờ còn đang ngủ như chết.
Không phải ngươi cũng vì vậy mà ngủ thiếp đi tới giờ mới tỉnh hay sao?.
Ta ở bên cạnh ngươi nãy giờ gào đến khản cả cổ mà ngươi cũng chẳng nghe thấy.”
Như nghĩ đến điều gì, Uyển Linh đưa tay lên ngăn không cho Kiều Kiến Văn nói tiếp: “Khoan đã, ngươi nói là bọn chúng đã đổ máu chó và yểm bùa xung quanh phòng ta ư?”.
Kiều Kiến Văn nhẹ gật đầu, Uyển Linh nói tiếp: “Nhưng sao bọn họ lại biết ta có thể nhìn thấy ma cơ chứ?”.
Kiến Văn lắc đầu: “Ta cũng không biết, cái này ngươi phải hỏi bọn họ mới đúng.
Cũng không hiểu vì sao ở phòng ngươi thì có bùa, nhưng ở trong đây tuyệt nhiên lại không có cái nào.
Thật lạ! Nếu bọn họ sợ ngươi sẽ dẫn ma quỷ tới quấy phá, thì ít ra cũng nên phòng bị cả ở đây chứ?.”
Uyển Linh cũng không thể hiểu nổi.
Nàng không rõ vì lý do gì mà bọn họ lại làm như vậy..