“Hoàng hậu nương nương, Song viện xảy ra chuyện rồi.”
Uyển Linh đang ngồi nhàn nhã uống trà với Hiền phi Tô Tuệ Lâm trong sân thì thái giám Phúc An chạy vào thông báo.
Nàng nhăn mặt lại hỏi:
“Song viện? Mạn mỹ nhân sao? có chuyện gì ngươi nói rõ đi.”
“Dạ bẩm, Mạn mỹ nhân bị động thai khí.”
“Ồ, vậy sao? Vậy bên đó đã cho mời thái y?”
“Dạ, đã cho mời.
Nhưng quan trọng là người trong viện báo lại, tâm tình Mạn mỹ nhân đang không ổn định, cho rằng có người hại hoàng duệ.”
Uyển linh nghe đến đó thì hai hàng lông mày cũng nhăn lại.
Nếu thực sự như lời ả ta nói, thì đây là một chuyện lớn.
“Hoàng hậu nương nương, hay là chúng ta qua bên đó xem thử?”
Nghe Hiền phi đề nghị như thế, Uyển Linh cũng không nói gì, gật đầu đồng ý.
“Lâu lâu hai tỷ muội chúng ta mới có dịp ngồi lại tâm sự với nhau, không nghĩ lại xảy ra chuyện.”
Thấy hoàng hậu thở dài đầy tiếc nuối, Tô Tuệ lâm mỉm cười đáp:
“Năm tháng còn dài, sợ gì không có thời gian.”
Uyển Linh cười cười không đáp, đứng lên trước.
Sau đó, mang theo Hoàng mama cùng Nguyệt Cát đi theo.
Hai người đi đến Song viện.
Ở đây, mọi người đang loạn cào cào.
Uyển Linh thấy vậy thì vội quay qua nói khẽ với Nguyệt Cát đang đứng phía sau.
Nguyệt Cát hiểu ý, vâng lệnh rời đi.
Tiếng khóc bên trong phòng vang lên, Mạn Song Tâm nghẹn ngào nói:
“Bệ hạ, ta muốn gặp bệ hạ.”
Thái y bên cạnh nghe vậy thì cũng toát hết mồ hôi hột.
Chủ tử này cũng làm quá lên!.
“Hoàng hậu nương nương giá đáo.”
Tiếng thái giám vang lên.
Mọi người trong Song viện ai nấy đều chạy ra hành lễ, ngay cả thái y vừa mới bắt mạch xong cho Mạn Song Tâm cũng quỳ xuống hành lễ tiếp đón.
Uyển Linh bước vào phòng, nhìn thấy Mạn Song Tâm đang khóc nỉ non trên giường, phía dưới đất có nha hoàn và thái y đang quỳ ở đó.
Nàng nghiêm giọng nói:
“Các ngươi đứng lên đi.”
“Tạ hoàng hậu nương nương.”
Đợi mọi người đã đứng dậy cả, Uyển Linh mới hỏi thái y:
“Mạn Mỹ nhân thế nào?”
Thái y nghe hỏi đến mình thì cung kính đáp: “Dạ bẩm, chủ tử chỉ bị động thai nhẹ, lát nữa thần sẽ kê đơn thuốc bồi dưỡng sẽ không sao?”
Hiền phi Tô Tuệ Lâm đang đứng bên cạnh Uyển Linh nghe vậy thì cũng cảm thấy buồn cười.
Chỉ mới có một chút chuyện mà nàng ta đã khóc bù lu bù loa lên thế, không biết nếu thật thì còn thế nào.
Lúc bước vào đến cổng, nghe tiếng khóc thất thanh của nàng ta vang lên, nàng còn tưởng cái thai trong bụng có chuyện thật rồi, còn cảm thấy đáng tiếc thay cho nàng ta.
Không ngờ chỉ là bị động thai khí nhẹ.
Uyển Linh thở phào một hơi: “Không bị gì là may rồi.
Vẫn may là ngài đến kịp, sau này có gì thì còn nhờ ngài chăm sóc hoàng duệ trong bụng của mỹ nhân.”
“Hoàng hậu đừng khách khí, đây là trách nhiệm của thần.”
Gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Uyển Linh cho thái y lui ra ngoài sắc thuốc, còn mình thì ngồi bên cạnh giường hỏi thăm tình hình của Mạn Song Tâm.
Nha hoàn Tú nhi thấy Hiền phi không có chỗ ngồi, liền chạy lại cạnh bàn lấy ghế lại mời nàng ngồi.
“May mắn là cái thai không có chuyện gì.
Lúc nãy, người của ngươi tới báo là có người hại hoàng duệ, chuyện này là sao?”
Mạn Song Tâm thấy Uyển Linh đến thì cũng khinh thường không đáp.
Nhưng nghĩ đến chuyện gì, nàng ta cố gắng nhẫn nhịn sự ghét bỏ mà ấm ức nói:
“Còn không phải là có người đang muốn hại hoàng duệ hay sao? Từ khi biết thần thiếp có thai, hầu như ai nấy đều cảm thấy ghen ghét, tìm cách hãm hại.
Mấy nay, thần thiếp rất cẩn thận, từ chuyện ăn mặc cho đến ngủ nghỉ đều có nha hoàn Tú nhi bên cạnh cẩn thận lo liệu mọi việc.
Đến hôm nay tự dưng bụng đau như cắt, nhưng thái y khám lại nói không có chuyện gì.”
Mạn Song Tâm càng nói thì càng khóc nức nở:
“Trước đây, thần thiếp nghe được.
Có một loại bùa chú bằng hình nhân, khiến người ta chết không lý do.
Không khéo ai đó muốn giết thần thiếp cùng hoàng duệ nên yểm bùa rồi cũng nên.”
“Ngươi đừng nói bậy.
Ai cũng biết là Nguyệt Thần quốc chúng ta rất kiêng kị loại bùa chú này, ngay cả hoàng thượng cũng đã ra lệnh cấm.
Ai mà dám dùng nó để hại người thì cũng phải bị liên luỵ đến tam tộc.”
“Không phải cái vị bên Ngọc An cung kia sao? Thần thiếp nghe nói tối qua nàng ta cho người tới làm phép.
Không chừng là đang cầu cho cái thai của thần thiếp không an ổn đi.”
Uyển Linh nghe những lời nói chanh chua như vậy thì cảm thấy vô cùng khó chịu, hai hàng lông mày nhăn lại, sau đó không nhanh không chậm đáp:
“Mạn Song Tâm, bản cung nói cho ngươi hay.
Khi chưa có bằng chứng thì đừng tuỳ tiện nói bừa, dù sao thì đức phi xét mọi mặt đều hơn ngươi.
Phân vị cao hơn, nhập cung sớm hơn.
Ngươi có quyền gì mà ăn nói hỗn hào.
Nể mặt ngươi đang không khỏe, lần này bản cung sẽ không truy cứu.
Nhưng nếu lần sau mà còn dám như vậy, thì cũng không biết ngươi đang mang thai hay không, cứ cung quy mà làm.”
Mạn Song Tâm nghe Uyển Linh nói như vậy thì trong mắt đầy hận ý.
“Uyển Linh, ngươi vì gì mà không tin ta nói? Ta đã nói là có người hãm hại ta, ngươi sợ gì mà không cho người đi điều tra? Hay nói, ngươi với nàng ta là cùng một giuộc đi?”
Nàng ta vừa mới nói dứt lời thì có một bóng dáng màu vàng từ cửa bước vào, trong mắt hắn chứa đầy lửa giận.
Hắn đứng ở cửa đã được một lúc, từng từ từng chữ mà những người bên trong nói hắn đều nghe rõ.
“Hỗn xược.”
Thấy hoàng thượng đi đến, ai nấy đều tiến đến muốn hành lễ nhưng thấy hắn hất tay ra hiệu miễn lễ nên thôi.
Thấy hắn chứa đầy nộ khí, ai cũng nơm nớp lo sợ cúi đầu đứng qua một bên.
“Bệ…bệ hạ.”
Mạn Song Tâm lúc này mới biết sợ, nàng ta nằm trên giường không biết phải làm thế nào cho phải.
Vừa muốn nằm trên giường giả dạng đáng thương, vừa sợ làm như thế sẽ không hợp lễ.
Trịnh Gia Ý Hiên đến một ánh mắt cấp cho nàng ta cũng không muốn, trực tiếp nói:
“Hoàng hậu là chủ của lục cung, ai cho ngươi cái quyền tuỳ ý xúc phạm.
Từ khi nào một hạ nhân trước mặt chủ tử của mình mà lại dám ăn nói hỗn hào? Trẫm nói cho ngươi hay, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một mỹ nhân thất phẩm nhỏ bé.
Chuyện trong cung này còn chưa tới lượt ngươi hô mưa gọi gió.
Cứ nghĩ sau khi có thai, ngươi sẽ an phận mà sống.
Không ngờ lại trở nên hống hách đến như vậy.”
“Bệ hạ, người cho thần thiếp được giải thích.”
Trịnh Gia Ý Hiên hừ lạnh: “Nãy giờ trẫm nghe chưa đủ ư?”
Hắn tức giận nói với Triệu thái giám: “Truyền ý chỉ xuống, tước danh hiệu mỹ nhân, hạ xuống làm đáp ứng.
Còn hoàng duệ…”
Hắn nói đến đây thì dừng lại một chút, sau khi nhìn thấy Hiền phi đang cúi đầu ở một góc, hắn liền tiếp tục:
“Hoàng duệ sau khi ra đời, dù là nam hay nữ đều ghi dưới danh nghĩa của Hiền phi, đưa qua cho nàng nuôi dưỡng”
Nghe đến đó, sắc mặt của Mạn Song Tâm trở nên tối sầm lại, nàng ta hoảng hốt đến mức mặc kệ tất cả mà hất chăn bước xuống giường, tới mức té sầm xuống đất cũng không để ý đến đau đớn, bò đến chân của hoàng thượng cầu xin:
“Bệ hạ, cầu xin người thu hồi ý chỉ.
Hài tử là tất cả của thiếp, mong người đừng cho người cướp hắn đi.”
Thấy ống quần của mình bị người khác tóm, Trịnh Gia Ý Hiên cảm thấy vô cùng khó chịu, liền hất mạnh ra, sau đó nói:
“Ngươi dựa vào tư cách gì để nuôi hài tử của trẫm? Việc trẫm đã quyết, không có chuyện thu hồi, ngươi vẫn là nên chết tâm đi.”
“Người đâu, đưa Mạn đáp ứng lên giường nghỉ ngơi.”
Những hạ nhân trong phòng nghe vậy thì vội chạy lại đỡ Mạn Song Tâm.
Nàng ta thấy hoàng thượng giận dữ như vậy cũng không dám làm gì, ngay cả khóc cũng chỉ dám âm thầm mà khóc.
Bên này, Hiền phi đang đứng một góc, nghe hoàng thượng nói như vậy cũng chẳng lấy gì làm vui vẻ.
Chỉ cảm thấy có chút buồn cười, không không tự nhiên đi theo hoàng hậu đến đây, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đưa lên làm mẫu phi con nhà người ta.
Nàng âm thầm cười khổ, thôi vậy, xem như cũng là cái duyên, cái số.
Nếu ông trời đã kêu nàng nhận, thì nàng cũng đành phải làm hết sức mình.1
Uyển Linh đứng yên ở đó, nhìn Mạn Song Tâm chật vật như vậy thì cũng có một chút thương hại.
Nhưng rất nhanh sau đó, nghĩ đến việc nàng ta cũng góp phần không nhỏ vào cái chết của đại tỷ mình, nàng cảm thấy đáng đời.
Xem như là nghiệp mà nàng ta phải trả đi.
“Trẫm có việc đi trước, nàng chịu khó ở lại giải quyết mọi việc.”
Hoàng thượng tiến lại gần Uyển Linh, sau đó nhẹ nhàng nói.
Giọng điệu khác hẳn với lúc nãy.
“Dạ, bệ hạ.
Người cứ yên tâm xử lý chính vụ, mọi việc ở đây đã có thiếp thân.”
“Để nàng phải chịu vất vả rồi.”
Ngừng một chút, hắn nói tiếp: “Nếu nàng ta đã luôn miệng nói đức phi hãm hại hoàng duệ, thì nàng cũng nên cho người đi điều tra một chút.
Tránh lại để mọi việc không minh bạch.
Mọi chuyện trẫm cho nàng toàn quyền quyết định.”
Thấy hoàng thượng tin tưởng mình như thế, Uyển Linh cảm thấy có chút ấm áp.
Đợi hắn đi xa, Uyển Linh cũng không nhanh không chậm dặn dò mọi người chăm sóc tốt cho Mạn Song Tâm.
Sau đó dẫn người rời đi.
Tới trước cửa, nàng quay lại nói với ra sau: “Chuyện này bản cung nhất định sẽ cho người đi điều tra rõ.
Nên ngươi cứ an phận mà chăm sóc hoàng duệ cho tốt.”
Hiền Phi thấy hoàng hậu rời đi, cũng không ở lại làm gì nữa, nói vài câu khách khí rồi rời đi..