Thùy Chủ Trầm Phù

Chương 43




Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, thân thể giống như nằm trên đệm nước, không ngừng nhẹ nhàng chậm chạp lay động. Mơ hồ xung quanh có tiếng nói chuyện vang lên, nhưng Lôi Hải Thành nghe không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy yết hầu vừa khô vừa ngứa ngáy, nhịn không được đưa tay nắm lấy cổ mình.

“Tỉnh rồi àh?” Lời hỏi han ưu nhã lạnh lùng tựa như bạc kia khiến Lôi Hải Thành hoàn toàn thanh tỉnh.

Chiếu rọi vào tầm mắt, là một thùng xe to lớn rộng rãi có thể dung nạp từ mười đến hai mươi người. Bốn vách cùng nóc trần đều phủ rèm gấm nguyệt bạch thêu hoa văn kim sắc, màn xe dày rủ xuống, nhìn không ra bên ngoài xe là ban ngày hay vẫn là đêm tối. Tua rua mai hồng đính trên vách theo xa luân hành lắc lư hai bên, theo biên độ phán đoán, tốc độ của xe ngựa hẳn là cực nhanh.

Dưới thân hắn, là sắc màu vàng đen giao nhau của tấm đệm da hổ dày, cùng với những vật bài trí khác trong xe giống nhau, ngập đầy khí tức quý tộc bất ngôn nhi dụ[95].

Trong góc thùng xe, là một chiếc đèn ***g da dê hình tứ phương.

Ngự Diễm Liệu an vị ở đối diện Lôi Hải Thành, chúc quang khiến thân ảnh nguyên bản cao to của hắn kéo dài ra càng thêm cao lớn, cơ hồ đem toàn thân Lôi Hải Thành nhấn chìm vào trong bóng đen.

Hắn khoác một tấm nguyệt sắc trường bào, tóc dài không buộc lại, tùy ý tản mát trên bả vai, rơi xuống tận trường thối[96], một tay chống cằm, còn tay kia, đang nhẹ nhàng xoay chuyển ngắm nghía thanh chủy thủ hắn đã tặng cho Lôi Hải Thành.

Bên chân chất đống những thứ linh tinh khác như: ống đồng tròn phóng ra dây thừng móc, mấy viên cầu lớn nhỏ như trứng chim câu, yêu bài của lan vương phủ...... Thậm chí ngay cả hai mũi đao Lôi Hải Thành tự chế giấu ở trong búi tóc để dùng trong lúc nguy cấp cũng bị lôi ra.

Lôi Hải Thành cười khổ, kẻ thay hắn soát người thật sự là đã làm hết phận sự, đem toàn bộ gia sản của hắn mang ra hết rồi.

Y phục cũ trên thân đã được đổi thành áo dài nguyệt sắc giống như Ngự Diễm Liệu, nơi trúng tên đã được quấn băng vải, vị dược cao mát lạnh còn thẩm thấu ra ngoài, trên cổ cũng được bôi qua dược. Lôi Hải Thành đỡ người dậy, tìm một tư thế không động vào vết thương dựa vào vách xe mà ngồi.

Vô luận Ngự Diễm Liệu phái người tập kích hắn là nhằm mục đích gì, đối phương nếu đã băng bó vết thương cho hắn, cũng biểu lộ rằng tạm thời không tính toán đến việc lấy tính mệnh của hắn.

“Loại ma dược mà ngươi trúng phải là loại có dược tính mạnh nhất mà ta nghiên cứu chế tạo được. Người thường chí ít cũng phải mê man trên một ngày một đêm. Ngươi quả không tồi, sáu canh giờ liền tỉnh lại.”

Ngự Diễm Liệu cuối cùng giương mắt, lãnh đạm cười, ẩn dấu sự sắc bén, liếc qua thần tình điềm tĩnh của Lôi Hải Thành, “Lôi Hải Thành, ngươi đã nhận lời không trở ngại ta, lại bắn chết binh sĩ ta phái đi truy sát Thiên Tĩnh hoàng đế, ngươi thật là đã quyết ý vì Lãnh Huyền bán mạng sao?”

Biết rõ Đông Thần Tiễn sau khi bị chúng nhân Liên Hoàn trại truy kích, vất vả chạy về được doanh trại, nhất định sẽ cùng Ngự Diễm Liệu báo cáo, Lôi Hải Thành vuốt cằm nói: “Bệ hạ, ta quả thật giết Phong Lăng binh sĩ ngươi. Thứ nhất, Lãnh Huyền là cừu nhân của ta, có chết cũng phải chết ở trong tay ta. Thứ hai, binh sĩ của bệ hạ đối với tiểu tiểu hài nhi thủ đoạn quá tàn nhẫn, Lôi mỗ nhìn không vừa mắt.”

Sắc mặt Ngự Diễm Liệu lạnh lẽo, còn chưa có mở miệng, một thanh âm tựa ngân linh bên ngoài thùng xe khinh thường hừ nói: “Lòng dạ đàn bà! Trên chiến trường không phải ngươi chết, chính là ta mất mạng. Đều là giết người, thủ đoạn tàn nhẫn hay không tàn nhẫn lại có phân biệt gì sao?”

Màn xe vén lên, chủ nhân thanh âm tiến vào, đối Ngự Diễm Liệu quỳ lạy.”Dao Quang xin diện kiến bệ hạ.”

Lúc ấy tình huống nguy cấp, Lôi Hải Thành mới chỉ nhìn đến dung mạo nữ tử cùng Đình tương tự đã rối loạn tâm tư, nên cũng không có nhìn một cách kĩ càng tỉ mỉ. Giờ phút này, mới nhìn rõ nữ tử kia ước chừng tầm hai mươi tuổi, mặc bộ váy màu vàng nhạt gấp nếp như đuôi phượng, eo nhỏ ôm vừa tay, bộ dáng thướt tha động lòng người.

Cánh tay trái nàng buộc tầng tầng băng vải, vòng cố định qua cổ, sau khi thực hiện xong lễ nghi liền hung hãn trừng mắt liếc Lôi Hải Thành một cái. Tâm tư của Lôi Hải Thành lại đều bị vẻ ngoài cánh tay trái của nàng hấp dẫn ──

Bàn tay trắng nõn trong suốt giống như ngọc, năm ngón tay nhỏ dài, không chút thương tổn. Nhưng hắn rõ ràng nhớ, trước khi hôn mê quả thật đã chặt đứt hai ngón tay nữ tử......

“Ngươi sợ?” Dao Quang nhìn biểu tình không thể tưởng tượng nổi của Lôi Hải Thành ngược lại nhếch môi cười khẽ, tay phải nắm lấy tay trái mạnh mẽ giật ra, toàn bộ tay trái theo xương cổ tay rớt ra, nhưng lại không thấy nửa điểm huyết hoa.

Cổ tay trái lồi ra một đoạn xương cụt trơ trụi, theo miệng vết thương nhìn xem, tay trái nàng hẳn là từ sớm đã bị chặt đứt rồi. Cái lúc trước bị nàng giật xuống, là một bàn tay giả hình dáng giống y như thật. Không những màu sắc vân da cực giống người thật, mà từng khớp ngón tay cũng có thể tự do hoạt động.

Thời đại này, cư nhiên đã có kỹ thuật chỉnh hình tinh diệu đến thế này rồi sao? Lôi hải thành sửng sốt một hồi lâu rồi mới thu hồi kinh ngạc.

“Mười năm trước, một vài tướng sĩ ở biên cảnh Phong Lăng giáp Thiên Tĩnh có chút hiềm khích, phụ mẫu Dao Quang đều là bình dân tại Phong Lăng biên cảnh ta, ở trong hỗn chiến bị Thiên Tĩnh binh sĩ giết chết. Tay trái của nàng, cũng là bị Thiên Tĩnh nhân chém đứt.” Ngự Diễm Liệu chậm rãi kéo Dao Quang lại, để cho nàng ngồi cạnh bên người, khẽ vuốt đỉnh đầu Dao Quang, đôi mắt hẹp dài hãn hữu có điểm ôn nhu.”Dao Quang khi đó, chỉ mới có mười ba tuổi.”

“Lũ cầm thú ấy nghĩ muốn làm nhục ta, ta chết cũng không theo, bọn họ liền chém đứt tay của ta. Nếu không có bệ hạ vừa lúc ấy đang ở phụ cận săn bắn, cứu giúp ta, chỉ sợ ta đã sớm bị Thiên Tĩnh cầm thú băm nát.”

Dao Quang nối lại cánh tay giả, ngữ khí bình thản tựa như đang tự thuật sự tình cùng bản thân không chút nào liên quan.

Tâm Lôi Hải Thành trầm xuống, hắn hoàn toàn nghe được ra sự oán hận đằng sau sự bình tĩnh của Dao Quang. Hắn không biết nơi dị thế này, lại càng không rõ Phong Lăng cùng thiên tĩnh trong lúc đó đến tột cùng đã có bao nhiêu khúc mắc, quả thực là không có lập trường để chỉ trích hành vi man rợ của Phong Lăng binh sĩ.

Ngự Diễm Liệu dường như đã nhìn thấu sự hối tiếc lóe lên trong tâm Lôi Hải Thành, thản nhiên nói: “Hai quân giao chiến, vốn sẽ không có chuyện nói việc đạo nghĩa nhân từ. Muốn chiến thắng, có lúc phải không từ thủ đoạn. Lôi Hải Thành, ngươi cũng là người thông minh, sẽ không phải là không minh bạch đạo lý này chứ?”

Lôi Hải Thành hít sâu, hắn đương nhiên lĩnh hội lời nói của Ngự Dễm Liệu. Nếu hắn quả thực ra chiến trường giết địch, cũng sẽ làm y như vậy mà không hề chớp mắt. Nhưng thân là người văn minh của hiện đại xã hội, phương pháp tác chiến tàn bạo của cổ nhân lại vượt quá giới hạn của hắn, chung quy vẫn khó có thể tiếp thụ.

Đừng nói giết hại trẻ nhỏ cùng bình dân tay không tấc sắt, cho dù là tù binh, ở thời đại tiền thế của hắn cũng đều được Điều ước Quốc Tế bảo hộ.

Bất quá hắn có thể tưởng tượng, nếu như cùng cổ đại đế vương tuyên dương chủ nghĩa nhân đạo gì đó, hơn phân nửa sẽ bị Ngự Diễm Liệu quăng từ trong xe ra ngoài.

Hắn cùng Ngự Diễm Liệu là lần thứ ba gặp mặt. Mỗi lần Ngự Diễm Liệu laị đem đến cho hắn cái cảm giác càng lúc càng cường ngạnh hơn. Hắn tin tưởng, nam nhân bề ngoài bình thản vô kì này, tuyệt sẽ không để cho bất luận kẻ nào tùy tiện chi phối.

Điều khiến cho Lôi Hải Thành kinh hãi nhất chính là, cho tới bây giờ, hắn vẫn không xác định được dụng ý bắt giữ hắn của Ngự Diễm Liệu.

Một Lãnh Huyền đã làm hắn tâm phiền ý loạn, thật sự không muốn lại đi động chạm một hoàng đế nữa.

Hắn cười cười, nói: “Bệ hạ, Lôi mỗ chẳng qua chỉ là một tiểu dân, không hiểu thị phi trên chiến trường, nếu có điểm nào đắc tội, xin thỉnh bệ hạ thứ lỗi, thả Lôi mỗ trở về.”

“Trở về đâu?” Khóe miệng Ngự Diễm Liệu bỗng nhiên cong lên ra chiều suy ngẫm, vén lên tấm bố liêm dày bên cạnh thùng xe.”Nơi này đã là Phong Lăng quốc thổ ta. Ngươi nghĩ rằng, ta còn có thể thả ngươi trở về Thiên Tĩnh sao?”

“Cái gì?” Lôi Hải Thành rùng mình, cũng xốc lên tấm mành bên người mình, mục quang nhìn đến trước sau toa xe, một đội tướng sĩ đang chỉnh tề xếp hàng hành tiến, xa mã quân nhu nối đuôi nhau chạy dài vài dặm, vô số bó đuốc rồng rắn tiếp nối, chiếu hồng cả bầu trời đêm.

Nơi bánh xe lăn qua, là phiến thổ nhưỡng xa lạ. Bố cục thôn trang dọc đường, kiểu dáng kiến trúc nhà cửa hoàn toàn bất đồng với Thiên Tĩnh.

“Ngươi lui binh?” Sau chấn động, Lôi Hải Thành nhanh chóng tỉnh táo lại.

Ngự Diễm Liệu uống nước trà Dao Quang rót, cười khẽ, “Thiên Tĩnh yêu cầu tạm thời đình chiến, bất quá là kéo dài thời gian chờ Thạch đường thủ đem viện binh đến, ta sao lại có thể để cho hắn toại nguyện? Để cho đến lúc đó hắn cùng với lều trại trống không quân ta lưu lại mà tác chiến đi, a!”

“Mặt đất bên trong lều trại đều có rắc đinh sắt tẩm độc, bảo đảm đám cầm thú Thiên Tĩnh kia không chết cũng thành tàn phế.” Dao Quang ở bên cạnh ngọt ngào cười, đôi mắt cong lại thành hai vầng nguyệt, khiến trong lòng Lôi Hải Thành nhói đau một trận.

Nghe nữ hài dung mạo tương tự như Đình nói ra những lời ác độc như vậy, dù sao cũng rất khó thích ứng.

Hắn không nhìn Dao Quang nữa, chăm chú nhìn Ngự Diễm Liệu, “Bệ hạ, ngươi bắt cóc ta, đến tột cùng là muốn cái gì vậy?”

“Sai rồi, không phải bắt cóc, mà là mời đến.” Ngự Diễm Liệu mỉm cười đứng dậy, cầm chén trà của mình, đi hướng Lôi Hải Thành.

“Cái gọi là lương cầm trạch mộc nhi tê[97], Lôi Hải Thành, Thiên Tĩnh có thiếu niên anh hùng như ngươi không biết trọng dụng, lại còn tùy tiện làm nhục, có thể thấy được khí số đã tận. Ngươi chi bằng lưu lại Phong Lăng phò ta hoàn thành bá nghiệp, đến ngày phá đổ kinh thành Thiên Tĩnh, ta có thể lưu lại một mạng cho Lãnh Huyền, tặng cho ngươi làm nô lệ. Ngươi thích trả thù hắn như thế nào, cứ tha hồ mà động thủ, chẳng phải rất sảng khoái sao?”

Hắn lãnh đạm nói, tựa như Thiên Tĩnh hoàng triều đã là vật trong bàn tay, nắm lại là bắt được, ngửa đầu uống cạn nước trà trong chén, ra hiệu cho Dao Quang lấy một chén ngọc khác rót đầy trà đưa tới trước mặt Lôi Hải Thành.

Uống xong chén trà này, coi như là đã đáp ứng tận lực vì Phong Lăng. Lôi Hải Thành mặc dù cổ họng đã khát khô, nhưng vẫn minh bạch được lợi hại bên trong, hít sâu một hơi, nói: “Lôi mỗ bất quá chỉ là người thường, không đảm đương nổi sự yêu mến của bệ hạ.”

“Ngươi không cần tự coi nhẹ mình.” Nét tươi cười trên mặt Ngự Diễm Liệu không giảm, mục quang lại dần dần lạnh thấu.

Dao Quang ở bên lạnh lùng hừ một tiếng, “Họ Lôi kia, bệ hạ yêu mến ngươi là phúc khí của nhà ngươi, ngươi đừng có quá không biết điều.”

” Quá lời rồi. Lôi mỗ không làm nên chuyện gì, nhưng chính là không thích làm quân cờ trong tay người khác.”

“Họ Lôi kia, ngươi quá làm càn!” Dao Quang quát, một chén trà nóng hắt lên mặt Lôi Hải Thành.

Lôi Hải Thành cư nhiên không có né tránh, bọt nước liền thuận theo tóc chảy xuống. Dao Quang sợ ngây người.

Chậm rãi dùng tay áo lau sạch mặt, Lôi Hải Thành mới lãnh đạm liếc nàng một cái.

Dao Quang không tự chủ được rùng mình một cái, đột nhiên đối Lôi Hải Thành sinh ra sự kính nể sợ hãi vô cùng ──

Ban sáng, khi nàng bị Lôi Hải Thành dùng chủy thủ kề tại yết hầu, Lôi Hải Thành cũng lộ ra băng hàn mục quang giống như giờ phút này, khiến cho huyết dịch toàn thân nàng lúc ấy như bị đông kết. Nếu như không phải ma dược kịp thời phát tác, nàng tin rằng bản thân đã sớm đầu thân mỗi chỗ......

“Nữ nhân, nhẫn nại của ta hữu hạn, đừng có khiêu khích ta nữa.” Lôi Hải Thành cuối cùng dời đi tầm mắt. Toàn thân Dao Quang lúc này mới như trút được gánh nặng.

Nếu không phải vì Dao Quang có cặp mắt tương tự như Đình, Lôi Hải Thành tuyệt đối khiến nàng đổ máu tại trận. Bất quá...... Nhìn đến Ngự Diễm Liệu bên cạnh, hắn tạm thời không nghĩ đến việc vai mang thương thế mà tùy tiện ra tay.

“Lôi Hải Thành, ngươi là cố ý muốn cùng ta đối nghịch?”

Nét cười Ngự Diễm Liệu ẩn ẩn tầng tầng hàn khí, nhẹ xoay chủy thủ, khẽ vang lên tiếng gió bên trong xe.”Kẻ không thể cho ta sở dụng, sẽ coi như là vô dụng. Lôi Hải Thành, ngươi có muốn biết hay không, ta xử trí đồ vô dụng ra sao?”

Dao Quang đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt mang vẻ kinh hãi.

Chủy thủ từ tay Ngự Diễm Liệu phóng ra, mạnh mẽ kề sát mạch máu trên cổ Lôi Hải Thành “Đốc” một phát cắm vào vách gỗ hắn dựa lưng.

Lôi Hải Thành không chút động đậy, bình thản ung dung, ngay cả mắt cũng không chớp, tựa hồ thứ vừa bay sượt qua cổ chỉ là phiến lạc diệp phiêu hoa, chứ không phải vũ khí sắc bén trí mạng.

Mục quang Ngự Diễm Liệu lạnh lẽo như điện, không rời khỏi nụ cười hờ hững của Lôi Hải Thành, cũng không khỏi bội phục dũng khí của hắn, liên tiếp nói mấy từ hảo, hất tung màn xe, rồi lướt ra ngoài.

Dao Quang biểu tình phức tạp, đối Lôi Hải Thành nhìn một hồi lâu, rồi mới xoay người rời đi.

Lôi Hải Thành chờ màn xe rũ xuống, cuối cùng bật ra một hơi dài. Hai bàn tay giấu ở trong tay áo tràn đầy mồ hôi lạnh, áo lót trong xiêm y cũng đã ẩm ướt.

Rút chủy thủ xuống, hắn nở nụ cười ── Ngự Diễm Liệu vẫn sẽ suy nghĩ cách bắt hắn, nên sẽ không dễ dàng giết hắn.

Phen đánh cược này, đã thắng. Lôi Hải Thành hy vọng hảo vận khí của bản thân có thể kéo dài đến cái ngày thuận lợi đào thoát.

Bất quá hiện tại thứ hắn cần nhất, chính là nước cùng đồ ăn.

Ở trong xe tìm kiếm một vòng, thu thập được không ít bánh bột thịt khô, Lôi Hải Thành cũng không khách khí, lấy cả ấm hương trà Ngự Diễm Liệu vừa uống khi nãy ăn uống no nê, xong nằm xuống lăn ra ngủ.

Bên ngoài thùng xe có đến vạn đại quân tiền hô hậu ủng, trước khi tiễn thương khỏi hẳn, cơ hội cho hắn chạy thoát vô cùng nhỏ, so với bí quá hoá liều, không bằng trước tiên cứ dưỡng đủ tinh thần rồi mới lại tiếp tục tính toán. Đăng bởi: admin