Từ Kinh thành hướng về Mạc Bắc, ngàn dặm xa xôi, đường xá gian khổ. Giữa sa mạc lại càng khó đoán biết tiết trời, chẳng biết được hiểm nguy trước mắt. Lãnh Huyền chuyến này cũng không dám bất cẩn, mang theo rất nhiều nhiều thị vệ tinh nhuệ. Vài ngự y cũng phụng mệnh đi theo, hầu hạ thuốc thang dọc đường.
Một hàng hơn trăm người xe nối đuôi nhau, sau khi ra khỏi kinh thành liền thẳng tiến về phía Tây.
Để kịp thời gian, Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền quyết định chọn tuyến đường nhanh nhất, cắt ngang qua lãnh thổ phía bắc Tây Kì rồi vòng qua Hứa Xương, đi sâu vào nội địa sa mạc.
Càng lên phương bắc, khí hậu càng thêm giá rét. Chúng nhân đi sớm đi khuya, đến ngày tiến sát đến lãnh thổ Hứa Xương, thì đã được hơn một tháng kể từ ngày rời kinh.
Dù là ban ngày, bầu trời vẫn tối tăm, khói mù dày đặc. Tiếng chim hồng nhạn lanh lảnh bay qua quan ải, tứ phía mênh mông bát ngát, cỏ hoang co cụm sát đất, dõi mắt khôn cùng vẫn là cảnh xơ xác tiêu điều.
Đội ngũ xe ngựa nghỉ chân dưới dãy núi. Trên lưng ngựa tiền phương, một trung niên nam tử gầy gò với hàng ria mỏng buông chiếc kính đồng xuống thấp, hướng Lôi Hải Thành ngồi trên tuấn mã bên cạnh nói: “Lôi gia, đối diện khe núi ước chừng có vạn binh Hứa Xương đóng quân, người xem......”
“Trước cứ xuống ngựa nghỉ ngơi, chớ dùng đến khói lửa. Đợi đến ban đêm lại xuất phát, vòng qua cửa núi.” Lôi Hải Thành nhảy khỏi vật cưỡi, đem dây cương ném cho trung niên nam tử, đi thẳng về phía xe ngựa ở trung gian đội ngũ.
Trung niên nam tử Liễu Nhận kia cũng là một trong ám ảnh, trời sanh tính cẩn thận, lần này xuất hành đã thu xếp gọn gàng đầy đủ, nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu trong đám thị vệ tôi tớ. Nghe Lôi Hải Thành phân phó xong xuôi, liền tự đi bố trí cho chúng nhân nghỉ ngơi.
Lôi Hải Thành vừa mới tiến vào thùng xe, một luồng hương thuốc đông y nồng đậm lập tức quanh quẩn trên đầu mũi. Nam nhân dựa vào tấm đệm lót da gấu dày nhắm mắt dưỡng thần bừng tỉnh giấc, mở mắt thấp giọng nói: “Đến Hứa Xương rồi ư?”
“Trời tối rồi sẽ tiếp tục lên đường, ngươi cứ việc hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Lôi Hải Thành lấy túi nước, dùng khăn sạch chấm nước, khẽ lau làn môi có chút khô nứt của Lãnh Huyền.
Từ khi xuất phát đến nay, Lãnh Huyền vẫn cứ luôn chập chờn giữa mê man cùng thanh tỉnh. Dung nhan ngày một hao mòn, tinh thần ngược lại thủy chung vẫn không tệ. Càng gần sa mạc, thời gian Lãnh Huyền ngủ cũng càng ngắn lại, đại đa số thời gian đều ngồi yên, ngóng nhìn Lôi Hải Thành, giống như nơi đó có thứ gì mà hắn vĩnh viễn nhìn mãi cũng không đủ.
Thi thoảng Lôi Hải Thành từ trong mộng thức tỉnh, đều luôn cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo của nam nhân như gần như xa vuốt ve, vẽ lên từng tấc đường nét khuôn mặt hắn......
Hốc mắt cay xè một trận, hắn cúi đầu, nghe được Lãnh Huyền thở gấp vài tiếng, nói: “Ngày hôm qua vừa qua đông chí, không biết Chu nhi cùng Tần Khương vương liên kết tiến triển như thế nào rồi?”
“Cho dù có tin tức, cũng không thể truyền đến ngươi ta nhanh đến thế được.” Lôi Hải Thành bất đắc dĩ lắc đầu dưới đáy lòng, sợ Lãnh Huyền càng nghĩ càng thêm lo lắng, hắn cười nói: “Nhi từ bảo bối kia của ngươi trong tâm nhiều thủ đoạn cũng lại thừa tàn nhẫn, tuyệt đối sẽ không để cho Tần Khương cho vào bẫy đâu, ngươi cũng đừng âu lo nữa.”
Lãnh Huyền cười một cái không nói thêm nữa, hơi hơi vén một góc mành gấm bám đầy bụi đất tro vàng bên thùng xe, phóng tầm mắt trông về thiên địa phương xa bát ngát.
Hắn cùng với Lôi Hải Thành sau khi từ sông băng hồi cung, liền đem việc Hứa Xương quốc chủ bị ám sát trên sông băng nói cho Minh Chu biết, hai phụ tử đều nhận định đây là cơ hội phù trợ một con rối lên nắm quyền Hứa Xương.
Hứa Xương quốc chủ mất tích, lòng dân trong nước hoảng sợ. Bốn vương tử đúng như ba người Lãnh Huyền tiên đoán vì tranh ngôi quốc chủ mà trở mặt thành thù. Minh Chu âm thầm nâng đỡ cho hai người trong bốn huynh đệ trung cùng hai người tranh đoạt, một hồi hỗn chiến đã như tên đã trên dây.
Làm kiệt quệ quốc lực Hứa Xương, đoạt Hứa Xương xong, sẽ tiện đà từng bước xâm chiếm các nước Kim Hà, trước khi các tiểu quốc có cơ hội liên thủ liền phân chia tiêu diệt từng bộ phận, triệt để cô lập Tần Khương, rồi mới huy động toàn lực lượng diệt tận gốc. Ngày thiên hạ nhất thống đã nằm trong tầm tay.
Công lao sự nghiệp thiên thu này, hắn nhất định không thể chính mắt mình nhìn thấy......
Trong ngơ ngẩn, mục quang không tự chủ hướng về Lôi Hải Thành ──
Cùng nắm tay đi ngắm khắp giang sơn như tranh vẽ, đã trở thành hy vọng xa vời hắn đời này không thể nào thực hiện được. Hắn không thể làm được, thì hãy để cho Lôi Hải Thành thay hắn vĩnh viễn đi ngắm thế gian......
Lôi Hải Thành lẳng lặng ngồi bên cạnh người Lãnh Huyền, không hề quấy nhiễu nam nhân. Mãi đến khi hoàng hôn dần dần tràn đến từng góc trong thùng xe, hắn mới nhẹ tay, đem Lãnh Huyền ngủ dựa bên cửa sổ nằm xuống đệm ấm, đắp lên một chiếc chăn nhung tơ thật dày, rồi xuống xe ngựa.
Mọi người cũng đã ăn lương khô no nê, sẵn sàng chờ xuất phát. Tất cả chân vật cưỡi đều được đóng thêm móng sắt, bốn vó bọc trong vải mềm, tránh khi di chuyển làm kinh động đến tướng sĩ Hứa Xương trấn thủ biên cương.
Ban đêm mò mẫn đi đường đương nhiên không thể nhanh. Đoàn người vòng qua chân núi đến tận lúc trăng treo lưng chừng trời, bất quá cũng chỉ được chục dặm đường. Thình lình phía sau truyền đến mấy tiếng nổ, kế theo đó là hỏa quang hừng hực thẳng hướng bầu trời đêm.
Tiếng vạn nhân hò hét cùng chiến mã hí ầm cho dù cách cả dãy núi non trùng điệp, cũng vẫn hết sức kịch liệt như trước.
Lôi Hải Thành nghe được mấy tiếng pháo nổ, trong lòng đã sáng tỏ. Quay đầu lại, thấy biên giới Hứa Xương gió lửa ngút trời, chiếu đỏ cả nửa bầu trời.
Trận nội loạn này là do Thiên Tĩnh toàn lực thúc đẩy, chẳng bao lâu nữa sẽ liền lan ra khắp lãnh thổ Hứa Xương.
Hắn chỉ lãnh đạm nhìn, rồi thu hồi tầm mắt.
Thành bại đều không hề quan hệ đến hắn. Điều duy nhất đáng để phấn chấn chính là, chúng nhân không cần phải kiêng dè bại lộ hành tung rồi bị Hứa Xương tướng sĩ đuổi theo nữa, cứ việc thả lỏng bản thân phóng đi.
Vút roi vang một tiếng, Lôi Hải Thành dùng sức kẹp bụng ngựa, xông thẳng về tiền phương.
Trường Khâu là thị trấn cuối cùng trước khi tiến vào trong sa mạc lớn phía nam. Chu vi bất quá vài dặm, không ít mái ngói đất dựng lên san sát, để làm nơi thương khách lui tới ăn nghỉ. Vì đã đến mùa đông, lữ khách cơ hồ tuyệt tích.
Nhóm người Lôi Hải Thành ở Trường Khâu bổ sung đầy đủ nước trong thực vật, lại bỏ ra một số tiền lớn mua mấy chục con lạc đà cường tráng, bước vào sa mạc.
Giáp ranh sa mạc gồm nhiều bãi bùn cát sỏi, số lượng nham thạch bị bão cát sa mạc ăn mòn ngày một tăng, hình dáng khác nhau sừng sững đứng tại nơi chân trời. Cát vàng luôn luôn di chuyển theo gió, lộ ra hài cốt người vật trắng phau phau.
Dù rằng đang giữa mùa đông, ban ngày trong sa mạc vẫn nóng bức kinh người, mặt trời không kiêng nể phun ra độc hỏa, đi được vài ngày, còn chưa tiến vào được khu vực sa mạc, đã có nhiều nô bộc thể chất yếu đuối không thể chống chọi nổi nữa. Lãnh Huyền liền dứt khoát cho những người bệnh lưu lại, dẫn theo thị vệ tinh tráng bỏ lại xe ngựa chuyển sang cưỡi lạc đà, đi thẳng đến trung khu sa mạc.
Khi mới vào sa mạc còn có thể tìm ra được dấu vết bánh xe, đến khi tiến vào bên trong, tứ phía đều là sóng cát cuồn cuộn, biển cát mênh mông, chỉ còn thấy được mặt trời cùng trăng sao! Còn có chim ưng bay liệng trên bầu trời, làm bạn với chúng nhân di chuyển ngày đêm.
Sau mấy ngày đường đơn độc liên tiếp, gần hoàng hôn hôm nay, trên mặt đất mênh mông cuối cùng cũng hiện ra một dãy núi cát to lớn sừng sững kéo dài không dứt.
Tà dương óng ả chiếu lên sườn cát cheo leo chót vót như hình rẻ quạt, đem vạn dặm cát vàng nhuộm một mảng lớn hồng cam biến ảo đậm nhạt, hào quang đan xen, kéo dài thẳng đến chân trời.
“Vượt qua dãy núi cát này, chính là biển cát đẹp nhất của Mạc Bắc.”
Lãnh Huyền cưỡi trên lưng lạc đà, quay đầu nhìn Lôi Hải Thành phía sau mỉm cười nói: “Đêm nay ta sẽ đưa ngươi đi leo lên tòa núi cát thấp nhất kia. Ban đêm chỉ cần có người đi lại trên đó, núi cát sẽ phát ra rất nhiều đốm lửa ngũ sắc.”
Đó bất quá chỉ là hạt cát dưới ngoại lực tác dụng, ma sát vào nhau sản sinh ra hỏa quang mà thôi. Lôi Hải Thành cũng không nói thẳng ra, chỉ dùng lực đạo nhẹ nhàng nhất ôm sát lấy thân hình ngày một gầy yếu trước ngực, dùng sức hít vào mùi hương trộn lẫn với mồ hôi của Lãnh Huyền.
Giả như có thể, hắn chỉ mong bản thân cùng Lãnh Huyền vĩnh viễn đều giống thời khắc này, lưu lại tại trước núi cát này.
“Đó là cái gì vậy?” Mấy thị vệ bỗng chốc chỉ lên núi cát thì thầm với nhau.
Lôi Hải Thành ngưng mắt nhìn lại, trên một tòa núi cát gần chúng nhân nhất có mấy bóng người đang quay cuồng từ đỉnh lăn xuống, đao kiếm chiếu mặt trời chớp lóa hàn quang sáng như tuyết.
Một người trên thân rõ ràng đã mang mấy vết thương, chỗ cát lăn qua đều bị máu tươi nhiễm hồng, khi khó khăn lắm mới rớt xuống chân núi, một tiễn từ đỉnh núi bắn xéo xuống, trúng giữa lưng người nọ.
Người nọ phát ra tiếng rống lớn, thuận theo chiều gió lao về phía chúng nhân. Thanh âm dù rằng vì đau đớn mà lạc đi nhiều, Lôi Hải Thành ngược lại ngớ ra.
Thanh âm này, hắn nhất định đã nghe qua. Đăng bởi: admin