“Chỉ có ngươi, mới có thể nghĩ ra biện pháp kết hôn thông gia này.” Minh Chu không tiếng động nở nụ cười một chút, quay đầu, đăm đăm nhìn Lôi Hải Thành.
Dương quang chiếu sáng lên mồ hôi trên mặt hắn, ánh phản quang thập phần chói mắt, Lôi Hải Thành thấy không rõ Minh Chu đến tột cùng là mang biểu tình gì.
Hắn lặng yên.
Minh Chu đợi một lát, không nghe thấy Lôi Hải Thành hồi đáp, hắn chống tay lên mặt đất đứng dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên người, chậm rãi đi ra khỏi sân.
“Hải Thành, theo ta đi ra ngoài một chút, có được không?”
Lôi Hải Thành nghĩ muốn cự tuyệt, Minh Chu lại kịp lúc nhẹ giọng bỏ thêm một câu.
“Một lần cuối cùng.”
Bích hồ sóng nước lấp lánh, hoa sen phấn trắng nở bung, cùng lá xanh lay động tôn nhau lên, tầng tầng trải dần về hướng sâu giữa trung tâm hồ.
Minh Chu cùng Lôi Hải Thành một trước một sau, cách nhau mấy bước, đi men theo ven hồ.
“Hải Thành, ngươi còn nhớ hay không? Lúc trước ngươi chính là ở nơi này cứu ta lên.” Minh Chu bỗng nhiên dừng chân, đưa lưng phía Lôi Hải Thành, nhẹ giọng hỏi.
Lôi Hải Thành hơi nhíu mày, thật sự không muốn tiếp tục chủ đề moi móc chuyện xưa nghĩa cũ ra, thản nhiên nói: “Chuyện quá khứ, nói nhiều cũng không có ý nghĩa gì.”
Minh Chu quả nhiên ngậm miệng, lặng im đối diện với bích hồ một trận, mới nói: “Ta lúc ấy, chỉ hận bản thân vô năng, ngay cả ân nhân cứu mạng của mình cũng bảo hộ không được. Bắt đầu từ đó, ta mới chân chính minh bạch, quyền thế quan trọng đến mức nào. Hải Thành, ngươi có biết, sau khi đăng cơ, ta đã cao hứng rất nhiều hay không? Ta cuối cùng đã có thể thoát khỏi phụ hoàng, có thể làm những chuyện ta muốn, bảo hộ ta người ta muốn bảo hộ......”
“Ngươi ──” Thứ Lôi Hải Thành thấy được, thủy chung vẫn là bóng lưng Minh Chu, nhưng chỉ nghe thanh âm cũng có thể tưởng tượng tượng ra biểu tình trên mặt Minh Chu, muốn khuyên bảo vài câu, mới nói được một chữ, Minh Chu ở phía trước đã giơ tay phải lên, ngăn hắn mở lời.
Đầu vai Minh Chu nhấp nhô, sau khi hít sâu mấy cái tựa hồ bình tĩnh trở lại, khẽ cười cười.
“Ta tưởng rằng làm hoàng đế, là có thể có được hết thảy những thứ ta muốn, nhưng hiện tại ta biết, trên đời này, có những thứ, không thuộc về ta. Vĩnh viễn cũng không thuộc về ta.”
Lôi Hải Thành khẽ thở dài, hiếm mà có được tiểu quỷ này chịu thừa nhận sự thật. Không tồi, trưởng thành rồi!
Minh Chu cũng nghe thấy tiếng thở của hắn, xoay người chậm rãi nói: “Ta nghe phụ hoàng nói, năm năm nữa, muốn đi theo ngươi.”
“Không sai.” Lôi Hải Thành mỉm cười nói: “Ngươi khi đó đã có thể độc tài triều chính, cũng nên để phụ hoàng ngươi buông tay, hảo hảo mà hưởng thụ nhân sinh.”
Thần sắc Minh Chu phức tạp liếc nhìn Lôi Hải Thành một cái, song lại nhanh chóng xoay người, gật đầu nói: “Đúng, phụ hoàng xác thực nên có chút thời gian nhàn hạ, hắn mấy năm nay, sống thật quá mệt mỏi.” Dừng một chút, nói: “Hải Thành, ngươi nếu thật tâm yêu phụ hoàng ta, thì đừng lại ly khai hắn nữa...... trước khi hắn tạ thế, xin đừng ly khai hắn.”
Tiểu quỷ này, sao lại đột nhiên nói những lời không may như vậy? Lôi Hải Thành cau mày, Minh Chu đã cất bước rời đi, một đường không hề quay đầu lại.
Lôi Hải Thành buồn bã đứng yên trong gió một lát, lắc lắc đầu, quay về Khai Nguyên cung.
Hắn mới vừa sải bước vào sân, thị nữ liền bẩm báo nói Thái thượng hoàng không lâu trước đã hồi cung. Lôi Hải Thành nga một tiếng, bước nhanh đẩy cửa tiến vào.
Lãnh Huyền ngồi thẳng bên thư án, sắc mặt ngưng trọng, gặp Lôi Hải Thành đi vào, nói: “Ta đang dự định kêu thị vệ đi tìm ngươi. Hải Thành, Phong Lăng có biến.”
“Tìm được bọn Phù Thanh Phượng ư?” Tinh thần Lôi Hải Thành chấn động, đi đến bên thư án. Trên bàn là tấm bản đồ non sông thiên hạ mà trước kia đã từng nhìn thấy.
“Không phải!” Hàng mày tối đen của Lãnh Huyền nhíu lại thành vài nếp nhăn, lắc đầu nói: “Hai người Ngự Diễm Liệu cùng Phù Thanh Phượng kia, vẫn không có tin tức. Trước tiên không đề cập tới hai người bọn họ, ta mới vừa nhận được quân tình vô cùng xác thực, lãnh thổ Phong Lăng hiện giờ, đã bị mấy nước chư hầu phân chia.”
Lôi Hải Thành giật mình không ít, trong lòng biết chuyện lớn đến mức này, tuyệt đối không có lý do để sai báo, không thể nào tin nổi.
“Hai người đó sao có thể khoanh tay đứng nhìn Phong Lăng bị chư hầu phân chia cơ chứ?” Phù Thanh Phượng thì không tính, dù sao không phải người Phong Lăng. Nhưng Ngự Diễm Liệu thân là Phong Lăng hoàng, sao có thể thờ ơ nhìn Phong Lăng mất nước?
“Ta lúc trước cũng cùng Thọ hoàng thúc phỏng đoán qua, hai người kia có lẽ minh bạch rằng bằng thực lực Phong Lăng trước mắt, là không thể ngăn cản nổi thế công của chư hầu, nên dứt khoát tạm lánh khỏi tai ương, ẩn náu lập mưu để sau này hành động.”
Lãnh Huyền nói, nhưng bản thân cũng không có chút khẳng định. hai người quỷ kế đa đoan, quả thật khiến người ta không thể nào suy xét được. Huống hồ hiện giờ, chuyện này còn hóc búa hơn cả so với việc tìm ra tăm tích của hai người đó.
Hắn lấy bút, khoanh tròn Phong Lăng ở trên bản đồ.
“Xung quanh Phong Lăng có năm nước chư hầu lớn nhỏ, liên thủ dùng binh đánh hơn nửa năm. Hiện nay chỉ có vài tòa thành trì phía tây Phong Lăng tiếp giáp với biên giới Thiên Tĩnh là còn nằm trong tay Thiên Tĩnh, số còn lại, đều đã thất thủ.”
Hai đại quốc Thiên Tĩnh cùng Tây Kì lúc trước liên minh, từng liên tiếp đoạt được mười sáu tòa thành trì biên giới phía tây Phong Lăng. Sau đó Lãnh Huyền lo sợ trong nước sinh biến, ra lệnh cho Minh Chu rút hết đại quân Thiên Tĩnh tinh nhuệ về, chỉ chừa một số ít tướng sĩ đóng giữ ở những thành trì này. Liên minh Tây Kì thì tại chiến dịch tấn công Lâm Uyên cơ hồ đã bị tiêu diệt toàn quân.
Phong Lăng gặp phải thiệt hại nghiêm trọng như vậy, càng vô lực chống lại sự xâm lược của chư hầu. Ngay trong lúc Thiên Tĩnh cùng Tây Kì đánh nhau kịch liệt, vài võ tướng tài giỏi còn sót lại của Phong Lăng cũng lần lượt tử trận, quốc gia thất thủ.
Liên quân chư hầu chiếm lĩnh được hơn phân nửa giang sơn Phong Lăng, song vẫn không thỏa mãn, lại khởi xướng thế công mãnh liệt với mười sáu thành Thiên Tĩnh chiếm giữ kia. Số quân Thiên Tĩnh chiếm đóng vừa ít, lại không phải là binh lực tinh tráng, căn bản không địch lại khí thế ào ạt của liên quân. Chờ đến khi triều đình Thiên Tĩnh nhận được quân tình, trong mười sáu thành chỉ còn có ba thành đang khốn khổ chống đỡ.
“Đối phương tuy là tiểu quốc, nhưng liên thủ lại, thì không thể xem thường được.” Lãnh Huyền lãnh đạm gác bút.
Lôi Hải Thành quan sát cuộn tranh, thấy lãnh thổ Phong Lăng bị vòng tròn phân làm năm khối lớn nhỏ bất đồng, trong đó khối lớn nhất kia cư nhiên chiếm hơn một nửa diện tích Phong Lăng, hắn không khỏi khoanh tay, nói: “Đây là nước chư hầu nào? Lòng tham thật lớn a.”
Công thành đoạt đất cố nhiên gian khổ, sự ổn định hòa bình dài lâu sau khi chiếm lĩnh lại càng thử thách bản lĩnh của kẻ xâm lăng. Nước chư hầu kia dám thôn tính một khối lớn như thế, đủ thấy dã tâm tràn đầy.
Lãnh Huyền cũng chăm chú nhìn, con ngươi đen lạnh lẽo.
“Tần Khương.”
Trong năm chư hầu của Phong Lăng, Tần Khương nằm ở đông bắc, giàu có một phương. Vốn là là nước lớn mạnh nhất trong năm chư hầu, cũng là kẻ đề nghị chuyện liên minh này. Sau khi đánh hạ Phong Lăng, đã cắt lấy hơn phân nửa lãnh thổ, chiếm lấy vị trí đứng đầu của Phong Lăng về tay mình.
“Tần Khương hiện giờ, đã nghiễm nhiên thành người đứng đầu của liên minh, bốn nước kia đều theo lời Tần Khương chỉ đâu đánh đó. Phong Lăng dù cho đã mất, nhưng lại xuất hiện kẻ địch mới, Thiên Tĩnh không thể không đề phòng.”
Lãnh Huyền đứng dậy đi vài bước, nói với Lôi Hải Thành: “Việc cấp bách hiện nay của Thiên Tĩnh, là cần ổn định thế cục Tây Kì trước tiên. Bên hữu nghị, ta cùng Chu nhi đại khái cũng đã nắm được đầu đuôi. Danh sách một trăm quan viên đồn trú các nơi trong Tây Kì cũng đã định ra, phần lớn là nhân tài Chu nhi sau khi đăng cơ mới tuyển ra từ trong dân gian, rất trung thành với Chu nhi, đều có đủ tài năng đảm nhiệm. Mấy ngày nay vốn định để cho Lan vương dẫn bọn họ đến Tây Kì, chính thức tiếp quản, kết quả hôm nay ta cùng với Lan vương nhắc tới việc này, hắn nói thế nào cũng không chịu rời xa kinh thành.”
Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền trên đường hồi kinh, sớm nhận định Lan vương Lãnh Thọ là người duy nhất được chọn để trấn thủ Tây Kì, bất quá phiền toái nhất chính là Lãnh Thọ cùng thái hậu tình thâm khẩn thiết, hơn phân nửa không muốn theo lệnh rời kinh. Thấy Lãnh Huyền vấp phải khúc mắc, Lôi Hải Thành cười nói: “Người hắn không yên tâm nhất là thái hậu, sao có thể chịu đi Tây Kì chứ! Cứ theo lời ta, thẳng thắn để hắn mang thái hậu cùng đến Tây Kì, từ nay về sau hai người song túc song phi[9], đảm bảo hắn sẽ mau chóng đi hơn bất cứ ai, ha ha......”
Lãnh Huyền tuy rằng đã quen thói Lôi Hải Thành luôn luôn nói ra chút ý niệm cổ quái, nhưng nghe thấy ý tưởng lớn mật như vậy, vẫn là nhíu mày nói: “Làm chuyện quá mức càn quấy như thế, triều đình Thiên Tĩnh còn có thể diện gì nữa?”
A, ngày đó ở trước thiên quân vạn mã ôm lấy hắn hôn mãnh liệt như vậy, sao lại không quản thể diện triều đình chứ? Lôi Hải Thành cười thầm, cũng không dám biểu lộ ra, sợ Lãnh Huyền không nén được giận, nhún nhún vai nói: “Chỉ là sợ bị người đời nghị luận sao? Vậy quá đơn giản, để cho nữ nhân kia giả chết, đổi một thân phận khác đi Tây Kì. Vốn dĩ những người trong cung Thiên Tĩnh có thể nhìn thấy nàng cũng không có mấy, đến lúc tới được Tây Kì, còn ai nhận ra được nàng nữa? Ngươi ban cho Lan vương cùng thái hậu ân huệ lớn như vậy, còn e Lan Vương không quyết tâm một lòng trấn thủ Tây Kì hay sao?”
Lãnh Huyền nghe được một câu cuối cùng, trong lòng hơi khẽ động. Hắn quả thật không hoài nghi lòng trung thành của Lan vương, chính là Tây Kì là chốn bần hàn, chưa hẳn có thể khiến Lan vương an tâm định cư lâu dài. Tặng cho một thái hậu, Lan vương tự nhiên mừng rỡ lưu lại lâu tại Tây Kì, rời xa con mắt soi mói của kinh thành, có thể cùng người trong lòng tiêu diêu tự tại.
Nữ nhân kia cậy có thân phận tôn quý, dựa vào thế lực nhà mẹ để kết bè kết cánh, lại thêm mưu đồ hành thích Minh Chu, nếu không phải ngại Lan vương, hắn đã sớm diệt trừ. Nhân cơ hội này, điều động Lan vương cùng thái hậu đi, lại có thể diệt trừ tận gốc thế lực nhà mẹ đẻ của thái hậu.
Hắn trong lúc xoay chuyển tâm niệm đã cân nhắc qua lợi hại, vuốt cằm nói: “Cứ theo chủ ý của ngươi đi.” Đăng bởi: admin