“Phụ hoàng......” Minh Chu chưa hết kinh hồn, run rẩy muốn đến đỡ Lãnh Huyền, lại bị Lôi Hải Thành đẩy ra.
Lôi Hải Thành lạnh mặt, dìu Lãnh Huyền ngồi vào trong ghế dựa, đem ống tay y phục xé thành mấy sợi, định thay Lãnh Huyền băng bó vết thương.
Mồ hôi lạnh thuận theo gò má chảy xuống, Lãnh Huyền miễn cưỡng lộ ra nụ cười khổ. “Lôi Hải Thành, Chu nhi còn nhỏ, có làm sai điều gì, thì cũng là do ta không quản giáo hắn tốt, ngươi đừng có đả thương hắn. Nếu muốn tính nợ, tìm ta là được rồi.”
Đối mặt với Lãnh Huyền thế này, Lôi Hải Thành lại vô cùng không cam tâm, đành phải tạm thời đem Minh Chu quẳng sang một bên. Cởi xiêm y bên vai trái của Lãnh Huyền xuống, nhìn thấy trên đó có một vết cắn lớn khiến da tróc thịt bong, liền thốt nhiên biến sắc.
“Đây là do kẻ nào cắn?”
Lãnh Huyền biết lừa gạt không được, lại cười khổ, “Là ngươi cắn hôm qua.”
Sắc mặt Lôi Hải Thành cực kỳ khó coi, “Sao chính ta lại không biết vậy?”
Không biết?...... Lãnh Huyền cay đắng không nói gì.
Dù cho ngay cả bản thân đã làm những gì cũng đều không biết, nơi sâu nhất trong ý thức của Lôi Hải Thành lại vẫn đối hắn hận thấu xương như cũ, hận không thể ăn thịt uống máu, cắn nát hắn ra từng mảnh nhỏ......
Minh Chu ở bên thấp giọng nói: “Ngươi ngày hôm qua bị mộng chập phát tác kịch liệt, không nhận ra được ai, mới cắn thương phụ hoàng. Sau đó ta cho ngươi uống giải dược xuân miên của mộng chập, thì ngươi mới khá hơn một chút.”
Xuân miên? Lôi Hải Thành nhớ rõ lúc trước trên đường Công tử Tuyết dẫn hắn đến Tây Kỳ, có cho hắn uống một bình thuốc nước nhỏ tên là xuân miên. Nhưng thứ dược ấy chỉ có thể trấn tĩnh an thần, giúp cho người ngủ, chứ không thể chân chính giải độc, càng không có khả năng khiến hắn sau khi tỉnh lại, thần trí liền rõ ràng......
Một chút bóng dáng mơ hồ ở trong đầu chìm nổi, mục quang hắn chớp động, đột nhiên khom lưng tiếp cận vết thương bị ngân ký đâm thủng của Lãnh Huyền, hút một miệng lớn huyết. Hơi khép mi lại, tựa hồ thưởng thức huyết vị, chốc lát liền cười nhẹ.
“Hải Thành?!” Minh Chu nhìn đến sởn tóc gáy, hít vào một ngụm khí lạnh.
“Nguyên lai là như vậy.” Lôi Hải Thành mở mắt, đáp lại ánh mắt gợn lên nghi hoặc của Lãnh Huyền, “Ta cuối cùng đã biết, giải dược của mộng chập thật đơn giản, chính là máu người.”
Mấy chữ bị huyết tích dính vào che phủ trên bản chép tay kia của Nguyên Thái Tông hẳn phải là “máu người”, không biết có phải Nguyên Thái Tông nhìn đến hàng chữ máu mà tức cảnh sinh tình, bởi vậy nên thổ huyết mà chết, làm bẩn cả thư tay hay không? Cái gọi là “Đau mất Tiên khanh”, hẳn là Tiên khanh lấy máu của chính mình đến cứu tỉnh Nguyên Thái Tông, rồi chính bản thân lại hồn đoạn hoàng tuyền.
Nhưng đến tột cùng, diệt trừ tận gốc mộng chập độc tính có phải chăng là cần uống no máu người, khiến cho Tiên khanh kia cạn máu mà vong mạng hay không? Hay là bởi vì thể chất bản thân Tiên khanh yếu ớt, sau khi mất máu lại nhiễm thêm chứng bệnh khác mà chết đi? Hoặc là, do một duyên cớ nào khác?......
Đủ kiểu suy đoán, xoay quanh trong lòng Lôi Hải Thành. Chân tướng rốt cuộc như thế nào, Nguyên Thái Tông cùng Tiên khanh sớm đã hóa thành cát bụi, bản thư tay kia cũng không ghi lại tường tận, chẳng một ai còn có thể cho Lôi Hải Thành đáp án.
Minh Chu đứng ngây ra như tượng gỗ, nhìn Lôi Hải Thành một bên thay Lãnh Huyền băng bó vết thương, một bên cùng Lãnh Huyền đàm luận cái gì mà Nguyên Thái Tông cùng Tiên khanh. Bầu không khí giữa hai người khiến hắn bỗng nhiên ý thức được, giữa hai người đó, căn bản là không dung nạp sự tồn tại của bất kỳ người nào khác......
Ván cờ mà hắn dày công sắp đặt, tự cho đã là không chút sơ sẩy, kết quả lại khiến cho khoảng cách giữa mình cùng Lôi Hải Thành càng lúc càng xa hơn.
Nhắm lại thật chặt đôi mắt sưng đỏ, nước mắt còn lưu lại bên trong thuận theo khóe mắt chảy xuống bên miệng, chua chát vô cùng.
Hắn nâng tay áo lau khô hàng lệ, cầm di thần thảo trong tay quăng lên án thư, không tiếng một động ly khai thiên điện.
Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền đều chú ý tới hành động của Minh Chu, nhưng không ai nỡ lên tiếng gọi thiếu niên đầy mặt đau thương đứng lại. Mãi cho đến lúc không còn nghe thấy tiếng cước bộ, hai người mới buồn bã nhìn nhau, Lãnh Huyền lại thở một hơi thật dài, vẻ mặt cô đơn.
Bị hài tử mà bản thân sủng ái vô cùng lừa gạt, tư vị này tuyệt đối không hề dễ chịu. Lôi Hải Thành hiểu rõ tâm tình Lãnh Huyền hiện giờ nhất định thập phần sa sút, cũng vô pháp nhắc lại mấy lời vì Công tử Tuyết trả thù gì gì đó để khiến cho Lãnh Huyền lại tăng thêm lo âu phiền não. Trầm mặc giây lát, cầm lên hộp thủy tinh nhỏ trên án thư hỏi: “Đây là cái thứ gì?”
Thấy Minh Chu mới nãy ôm cái hộp nhỏ này thật chặt, cây cỏ nhỏ bên trong này ẳn phải có sự huyền diệu.
“Là di thần thảo. Ta cũng là sau khi đăng cơ không lâu, trong lúc vô tình mà nhận được.” Lãnh Huyền mập mờ nói, ngôn từ úp mở, thần thái hơi có chút không tự nhiên.
Lôi Hải Thành lại không để ý, toàn bộ tâm tư đều bị thứ gọi là di thần thảo này hấp dẫn, không tin lắm thứ cỏ dại bề ngoài xấu xí như vậy lại có khả năng cải tử hoàn sinh, bất quá đã nghe được sự kỳ vọng lớn gửi gắm vào di thần thảo trong lời nói giữa Ngự Diễm Liệu cùng Phù Thanh Phượng, có lẽ là không giả.
“Ngươi đã có di thần thảo, vì sao không sớm dùng nó để giúp ta giải độc?” lại còn phí công khổ sức đẩy hắn đến Tây Kì, khiến Công tử Tuyết mất mạng......
Lãnh Huyền nhìn thấu sự khó hiểu cùng trách cứ trong đáy mắt Lôi Hải Thành, ảm đạm cười, “Chuyện di thần thảo có thể cứu sống nhân mệnh là không sai, nhưng ăn nó xong, cũng sẽ mất đi tất cả kí ức thuở trước.”
“Vậy ngươi hiện tại lấy nó ra làm gì nữa? Là có ý gì hả?” Lôi Hải Thành trợn mắt nhìn Lãnh Huyền, “Ngươi muốn bảo Minh Chu cho ta ăn cái đồ quỷ này, để cho ta quên mất hết thảy hay sao?”
Lãnh Huyền cúi đầu không hồi đáp, tóc mai đen nhánh che khuất dung mạo, theo hô hấp của hắn khẽ khàng dao động.
Lôi Hải Thành không thấy rõ biểu tình của Lãnh Huyền, thật lâu sau sau mới nghe thấy Lãnh Huyền mở miệng, thanh âm thấp trầm mà bình ổn.
“Chỉ cần còn sống, sẽ còn có hy vọng. Huống hồ, có một số việc, ngươi nếu như quên quên đi, có lẽ...... Sẽ không còn thống khổ như vậy nữa.”
Nam nhân tự cho mình là đúng này, lại thế nữa rồi!
Lôi Hải Thành có điểm kích động nghĩ muốn lại hung hăng cắn Lãnh Huyền mấy cái nữa, cắn chặt hàm răng, giơ tay đem hộp thủy tinh ném vào cái đại động trên giường kia.
Một tiếng vỡ nát giòn tan từ trong địa đạo truyền ra.
Lãnh Huyền hoảng hốt đứng dậy, chạy vội tới bên giường định đi xuống. Lôi Hải Thành so với hắn lại nhanh hơn một bước đem ván giường đẩy về chỗ cũ, đóng lại cửa động. Lập tức đem Lãnh Huyền ấn ngã lên giường, kéo chăn đệm bao người lại thành một cái bánh tét.
Chứng kiến Lãnh Huyền vẫn đang giãy dụa trong chăn, hắn dứt khoát đem toàn thân đè xuống, cuối cùng cũng khiến Lãnh Huyền bình tĩnh lại.
Vén lên sợi tóc dính trên hàng mi của Lãnh Huyền mi, Lôi Hải Thành cười cười, “Ngươi hai ngày nay mất không ít máu rồi, hãy ngủ đi!”
Lãnh Huyền cơ hồ chịu không nổi nụ cười thản nhiên của Lôi Hải Thành, quay đầu nhìn dương quang yếu ớt lọt qua khe cửa chảy trên mặt đất, tim đập loạn nhịp một hồi lâu, rồi mới nói: “Để ta đi lấy lại di thần thảo lên đã. Máu người có thể trị tận gốc mộng chập, chỉ là suy đoán của ngươi mà thôi. Vạn nhất......”
“Cho dù ta đoán sai, ta cũng sẽ không ăn thứ di thần thảo quỷ quái kia đâu.”
Lôi Hải Thành vùi đầu vào hõm vai Lãnh Huyền, lắng nghe tiếng tim đập cùng hô hấp giao thao của hai người, trầm giọng chậm rãi nói: “Đêm hôm đó, ta đã nói cho ngươi, đường của ta, tự ta sẽ đi, không cần ngươi tới thay ta an bài.” Đăng bởi: admin