Thương Vương Phi Ký

Chương 33: Chương 33





Nô tỳ đó bị Lạc Dao mắng đến mất hồn đứng khựng lại, gương mặt nếu máo, đôi mắt rưng rưng sắp khóc.
- Nô tỳ cãi người lúc nào chứ?!
Bị mắng mà không hiểu lý do, nô tỳ đó ấm ức chạy ra ngoài.
- Có lẽ ta quá lời rồi, haizzzz
Lạc Dao vừa thấy nhẹ nhõm nhưng cũng vừa thấy bản thân có lỗi vô cùng.
- Ta thấy nàng đúng là quá lời rồi!
- Á, ngài dậy từ lúc nào?!
Lạc Dao nghe giọng Ẩn Thương giật bắn người quay mặt lại, cũng không quên lấy tay che thân thể.

Ẩn Thương cười lạnh một cái, đưa người tời ôm lấy nàng, để nàng nằm gọn trên tay, đắp chăn cho nàng.
- Nàng sợ cái gì chứ? chúng ta cũng đâu phải là vụng trộm mà nàng lại sợ bị phát hiện.
Ẩn Thương vừa nói vừa dùng ngón tay nghịch trên mũi của Lạc Dao, nàng hất tay hắn ra lạnh lùng nói

- Không lẽ ngài muốn người khác thấy ngài trong bộ dạng người không tất vải như vậy sao?
Ẩn Thương cười gian xảo
- Thì ra nàng sợ người khác thấy cơ thể của ta!
Lạc Dao liếc mắt ngao ngán nhìn hắn, đẩy hắn ra nàng quấn chăn ngồi dậy
- Đừng có tự luyến nữa vương gia! Ngài cũng nhanh chóng hồi phủ đi.
- Nàng hồi phủ cùng ta.
- Ta...!đương nhiên rồi.
Một lát sau khi cả hai mặc xong y phục, thì bên ngoài có tiếng gì đó rất nhốn nháo.
Lạc Dao mở cửa ra xem thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tất cả lính canh và người hầu trong phủ đều đang xông tới phòng của nàng, cầm đầu lại là tiểu nô tỳ kia.
- Đừng sợ tiểu thư, chúng tôi đến cứu người đây!!!
" Bọn họ đang tính làm gì vậy chứ? "
Thật ra khi nô tỳ đó ấm ức chạy ra khỏi phòng thì liền nghĩ, hôm nay tiểu thư trông rất kì lạ không lẽ có kẻ nào đó đang uy hiếp tiểu thư sao, thế là nàng ta nghĩ ra một viễn cảnh có một kẻ bịt mặt đang chĩa dao uy hiếp Lạc Dao nên nàng mới gấp gáp nạt nộ để nàng ta nhanh chóng bỏ chạy vì sợ nàng ta bị liên lụy nếu vẫn còn ở lại, thế là nàng ta gọi tất cả mọi người trong phủ lại, nói hết những gì nàng ta nghĩ cho bọn họ nghe, bọn họ nghe xong liền vội vã chạy đến giải cứu cho tiểu thư.

Kết thúc hồi tưởng, cả một đám người vây quanh lấy chĩa mũi kiếm vào Ẩn Thương.

Lạc Dao chưa kịp thanh minh, nô tỳ kia đã mồm nhanh hơn não.
- Ngươi là kẻ nào mà dám uy hiếp tiểu thư nhà ta.
Ẩn Thương vẫn im lặng, nhưng thần sắc lạnh giá, đảo mắt sang những kẻ đang dám chĩa mũi kiếm vào hắn, đôi mắt đáng sợ đó làm ai náy cũng sợ đến nỗi giữ kiếm cũng không vững.
Ẩn Thương ôn tồn ngồi xuống ghế, rót chén trà bình thản nói
- Vương phi của ta có muốn nói điều gì không?
- Câm mồm! vương phi là để cho...!ngươi...!gọi...!sao...!hả......
" Lại nhảy vào miệng ta ngồi, bất kính với hoàng thất là tội đáng ăn vạn trượng đấy"
Nô tỳ đó ban đầu lớn giọng, tới bây giờ giọng lại run như cầy sấy.
- Vương phi à không tiểu...tiểu thư...!hắn...!hắn đang...!đang nói gì vậy....!nô tỳ...!nô tỳ....
- Người ngươi vừa mới kêu câm mồm đi là Thương thân vương, đệ đệ ruột thịt của hoàng thượng đấy.
Lạc Dao nói xong câu này những người đang gây náo loạn đặc biệt là cô nô tỳ kia bất ngờ cứng đơ, trong đầu bọn họ đều hiện lên cùng một suy nghĩ " Thế là xong một kiếp người rồi!"
Bọn họ ai nấy đều buôn vũ khí, quỳ thụp cả xuống, van xin Lạc Dao nói giúp vài lời.
Thấy bọn họ sợ Ẩn Thương như vậy trong lòng cũng thấy buồn cười, còn tên nam nhân kia có vẻ như không muốn trách phạt họ nhưng lại làm ra vẻ đáng sợ đó dọa họ kinh hồn bạt vía..