Thượng Vị

Chương 44: Ân nhân




- Cám ơn trưởng phòng Tiếu, sau này tôi sẽ chú ý nhiều hơn. Tôi mới tham gia công tác, có rất nhiều phương diện còn chưa hiểu được, thế nên mong sẽ phải học tập thỉnh giáo các vị lãnh đạo và đồng sự nhiều hơn nữa.
Lý Nam nói lời tận đáy lòng, dù hắn ở đơn vị nào, hắn là người mới cũng phải khiêm tốn cẩn thận, chỉ khi nào có thái độ tốt thì người ta mới tiếp nhận, bản thân mới có thể dung nhập vào trong hoàn cảnh mới được.

Lý Nam là một thanh niên dân đen không có bất kỳ quan hệ gì, hôm nay hắn dựa vào bản thân mình mới tiến vào trong quan trường thành phố Vũ Dương, thế nên hắn cần phải cực kỳ khiêm tốn cẩn thận, không thể để phát sinh sai lầm. Nếu không để xảy ra vấn đề, hắn sẽ không tìm ra được bất kỳ một ai giúp đỡ giải quyết cho mình.

Tiếu Đông Đông rất hài lòng với thái độ của Lý Nam. Tiểu tử này thân là sinh viên đại học Thiên Đô nhưng không quá kiêu ngạo, lại trầm ổn, người còn trẻ như vậy dù không có bối cảnh cũng đáng giá bồi dưỡng.

Tiếu Đông Đông là phó phòng văn thư, tất nhiên cũng cần bồi dưỡng thân tín của mình. Năm nay nàng ba mươi sáu tuổi, tương lai coi như không tệ, tất nhiên càng muốn chọn một vài người có tiềm lực để bồi dưỡng.

- Cậu có thái độ như vậy là rất tốt.
Tiếu Đông Đông lên tiếng khen ngợi:
- Xã hội có nhiều thứ để học hơn cả khi còn đang ngồi trên ghế nhà trường, lại càng phức tạp hơn những gì cậu được học trên sách vở. Cậu có học vấn, lại trẻ tuổi, đầu tiên phải học hỏi nhiều hơn, động não nhiều hơn. Phòng văn thư có ít cán bộ trẻ tuổi, đây là ưu thế của cậu, cũng là hoàn cảnh xấu của cậu, thế nên hy vọng cậu biểu hiện cho tốt.

Lý Nam cảm kích nói:
- Trưởng phòng Tiếu, tôi sẽ cố gắng, sau này kính mong trưởng phòng Tiếu quan tâm giúp đỡ nhiều hơn.

Lý Nam nói đến phương diện quan tâm giúp đỡ mà không khỏi nóng mặt, hắn nói ra những lời này mà vẫn cảm thấy rất tự ái, nhưng người trong quan trường khó tránh khỏi phương diện này.

Tiếu Đông Đông mỉm cười nói:
- Phương diện này không có vấn đề, quan trọng là chính bản thân cậu phải cố gắng.

Ấn tượng đầu tiên của Tiếu Đông Đông với Lý Nam là rất tốt, thế cho nên mới gọi Lý Nam vào trong phòng làm việc của mình nói ra những lời như vậy.

Tiếu Đông Đông có thể thấy rõ Lý Nam là một thanh niên có lý tưởng và cầu tiến, nhưng còn thiếu kinh nghiệm, là một người có giá trị đáng để bồi dưỡng.

Tất nhiên Tiếu Đông Đông còn phải quan sát những biểu hiện của Lý Nam nhiều hơn, vì một người sẽ không ngừng biến hóa, những gì quan sát được trong thời gian ngắn khó thể đánh giá một con người.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Tiếu Đông Đông thì Lý Nam đi vào khu văn phòng, hôm nay xem như hắn chính thức bắt đầu tham gia công tác.

- Ái chà, sinh viên tài cao đã quay lại, thế nào rồi? Đã có thêm nhận thức gì mới chưa?
Mã Phương cười ha hả hỏi.

Những người trong văn phòng cũng ngẩng mặt lên nhìn Lý Nam, mọi người đều có chung một tâm lý với người mới đến đó là hiếu kỳ. Người này rốt cuộc có bối cảnh và quan hệ gì, sao lại bị phân phối đến phòng văn thư? Thứ hai chính là mọi người đều là cán bộ lão thành của phòng văn thư, tất nhiên sẽ sinh ra cảm giác ưu việt, cảm giác ưu việt này thường được biểu hiện thông qua phương diện trêu chọc hay chỉ huy người khác.

Lý Nam biết rõ nói nhiều cũng không phải tốt, hơn nữa hôm nay hắn cũng không có được nhận thức gì nhiều, thế nên nói:
- Tôi chỉ vừa mới được tiếp xúc mà thôi, còn chưa có được nhận thức gì cả, sau này mong các anh chị chỉ đạo chỉ dạy nhiều hơn.

- Ái chà, tiểu tử này rất khéo ăn nói đấy.
Mã Phương cười ha hả nói. Nàng là một người phụ nữ trung niên, cũng không có truy cầu gì trong đơn vị, bình thường chỉ thích nói chuyện liên quan đến gia đình và việc nhà mà thôi, sau khi nghe lời nói nịnh nọt của Lý Nam thì vui vẻ hơn, cảm giác khó chịu với Lý Nam cũng tan thành mây khói.

Trước đó Tiếu Đông Đông yêu cầu Mã Phương đi hỏi xem phòng thương mại còn ký túc xá trống hay không, điều này làm cho Mã Phương cảm thấy mất hứng, cảm thấy sự việc này không phải của mình. Mặc dù nàng tương đối quen thuộc người của phòng thương mại, thế nhưng cũng không có nghĩa vụ phải đi hỏi giúp cho Lý Nam. Vì vậy mặc dù nàng đã điện thoại hỏi thăm tình huống, thế nhưng vẫn cảm thấy rất bực mình, đến bây giờ mới giải tỏa được một chút.

- Lý Nam, tôi đã hỏi giúp cho cậu rồi, phòng thương mại vẫn còn một phòng ký túc xá trống, ở lầu hai. Nhưng phòng này hơi nhỏ, chỉ có một vài vật dụng mà thôi, nếu cậu cảm thấy được thì có thể dọn đến ở.
Mã Phương nói:
- Cậu trực tiếp đến gặp bảo vệ mà lấy chìa khóa, lát nữa tôi sẽ viết giấy giới thiệu cho cậu là được.

- Cám ơn chị Mã.
Lý Nam dùng giọng cảm kích nói, dù thế nào thì người ta cũng xem như đang cố gắng giúp đỡ mình, nếu như không phải có lãnh đạo sắp xếp, chỉ sợ người phụ nữ này hoàn toàn có thể tỏ ra không quan tâm.

- Cám ơn cái gì, cậu là sinh viên tài cao, là bảo bối của đơn vị đấy.
Mã Phương khoát tay nói:
- Sau này nếu cậu có thăng quan phát tài, mong cậu đừng quên chị Mã này là được.

Lưu Kiến Quân ngồi đối diện với Mã Phương chợt cười hì hì nói:
- Người ta sao có thể quên chị được, trong thôn có một cô gái tên là Tiểu Phương...

- Anh Lưu lại ngứa mồm sao?
Mã Phương trừng mắt bất mãn nhìn Lưu Kiến Quân rồi nói.

- Hì hì...
Lưu Kiến Quân cười hì hì nhưng không tiếp tục nói lời trêu chọc, có đôi khi nói một vài câu trêu chọc người phụ nữ trung niên là đồng sự này là rất vui thú, dù sao thì cán bộ trong văn phòng cũng khác biệt với nơi khác, có rất ít việc để làm, vì vậy ngồi nơi đây luôn phải tìm chuyện để nói với nhau cho đỡ buồn.

Lý Nam đứng yên nghe mọi người nói chuyện vui vẻ với nhau, tuy hắn cũng muốn sớm dung nhập vào trong hoàn cảnh công tác, thế nhưng cũng không thể được nhanh như vậy.

Mã Phương nhìnn Lý Nam, thấy Lý Nam có chút xấu hổ thì cười nói:
- Tiểu Lý, hôm nay không có việc gì, cậu cứ đi đi, vì còn phải dọn dẹp phòng để ở nữa, ngày mai đi làm đúng giờ là được.

Mã Phương nói xong thì viết một tờ giấy giới thiệu, sau đó đóng dấu rồi đưa cho Lý Nam.

- Cám ơn chị Mã, tôi xin phép đi trước.
Lý Nam cáo từ đi ra khỏi văn phòng, hắn xuống dưới lầu và hỏi mới biết ký túc xá của phòng công thương cách nơi này ba trăm mét, khoảng cách như vậy là rất tiện lợi.

Ngay sau đó Lý Nam tìm được ký túc xá của phòng công thương, đây là một khu nhà khá cũ kỹ, bên trong có vài căn nhà lầu, có một phòng bảo vệ nhỏ ở ngoài cổng, một người bảo vệ mới mái tóc hoa râm ngồi bên trong.

Lý Nam đưa giấy giới thiệu của Mã Phương cho ông bảo vệ, ông bảo vệ xem xét giấy giới thiệu rất kỹ lưỡng, sau đó lấy một chiếc chìa khóa từ chuỗi chìa khóa treo trên tường đưa cho Lý Nam rồi nói:
- Tiểu tử, đây là khóa phòng, là phòng số một lầu hai của tòa nhà thứ ba, đi ra khỏi bậc cầu thang là thấy phòng ngay.

- Cám ơn bác.
Lý Nam nói, sau đó chợt nhớ đến lời nói của Mã Phương, có lẽ căn phòng này đã lâu không có người ở, xem ra cần phải quét dọn một chút, đồng thời còn phải mua thêm vài vật dụng khác.

Lý Nam quay đầu nhìn, ở phía trước cách đó không xa có một cửa hang tạp hóa. Hắn đi sang mua hai cái khăn mặt, một chiếc bàn chải đánh răng, một hộp kem đánh răng, nước súc miệng...

Ông chủ quán là một người bố trẻ tuổi, hắn đang ôm một cậu bé xinh xắn trong tay, khi Lý Nam đi ra tính tiền thì cười nói:
- Hai mươi đồng năm phân, đưa hai mươi lăm đồng là được...Ủa, là cậu sao? Đúng là cậu rồi, ngày đó nhờ cậu giúp đỡ, cậu đúng là ân nhân của tôi, thật sự tốt quá...

Người đàn ông chủ quán tỏ ra cực kỳ vui mừng và hưng phấn, hắn dùng một tay ôm con, một tay bắt lấy cánh tay của Lý Nam, bộ dạng rất kích động.