Thượng Vị

Chương 38: Đã nghĩ ra




- Kính thưa trưởng phòng Lý, tôi tên là Lý Nam, rất vui khi có được cơ hội phát biểu vài lời, bây giờ tôi xin mạn phép nói ra một vài ý nghĩ của mình.
Lý Nam thấy Lý Dật Phong gật đầu, thế là hắn nói vài lời dựa theo những gì mình đã chuẩn bị sẵn ngày hôm qua. Dù hắn có từng gặp mặt Lý Dật Phong ở nơi đây hay chưa, cũng không quan tâm đến ấn tượng của mình trong đầu Lý Dật Phong, hắn chỉ cần nắm chặt cơ hội lần này để biểu hiện mình là được.

Tuy Lý Nam biết chỉ đứng lên phát biểu cảm nghĩ thì cũng không nhất định sẽ làm cho trưởng phòng Lý coi trọng chính mình, nhưng hắn biết ấn tượng của từng người với người phải tích lũy chậm rãi mới thành, mặc dù nói mỗi lần gặp mặt thì không thể nào gây ra ấn tượng sâu sắc ngay được, thế nhưng ấn tượng của mình trong mắt người khác được bồi đắp thêm dựa vào những cơ hội thế này. Chỉ cần có cơ hội thì phải nắm bắt, không cần biết cơ hội này sẽ mang đến cho mình bao nhiêu lợi ích, thế nhưng chỉ cần làm tốt bước tạo ấn tượng đầu tiên là được.

Lý Nam đã sớm có chuẩn bị, hơn nữa hắn lại cảm thấy rất chấn động vì kết quả phân phối công tác hôm nay, thế nên hắn càng hiểu được bản thân mình phải cố gắng ra sao, thế nên khi phát biểu ý nghĩ thì phát huy vô cùng tốt, ý nghĩ đặc biệt rõ ràng, thậm chí còn có chiều sâu hơn nội dung bản thảo đã được chuẩn bị sẵn ngày hôm qua.

Giọng nói của Lý Nam rất lớn và trầm bổng, giàu lực cuốn hút, làm cho người ta không khỏi chú tâm lắng nghe.

Lý Dật Phong nở nụ cười, thi thoảng khẽ gật đầu giống như tỏ ra thừa nhận lời nói của Lý Nam.

Điều này càng làm cho Lý Nam tự tin hơn, ý nghĩa lời nói càng rõ ràng mạch lạc hơn.

- À, nhớ ra rồi, tiểu tử này chính là cậu thanh niên trong tai nạn xe hôm nọ, không thể ngờ cậu ấy cũng nằm trong nhóm sinh viên vừa tốt nghiệp được phân phối công tác lần này.
Lý Dật Phong chợt nhớ ra Lý Nam là ai, dù sao thì ấn tượng của Lý Nam ngày hôm đó với hắn là khá sâu sắc.

Khi đó Lý Dật Phong vừa mới đến nhận chức thường ủy thị ủy trưởng phòng tổ chức thành phố Vũ Dương chưa được một tuần, ngày đó hắn vừa đúng lúc đi công tác từ thành phố Thiên Đô về Vũ Dương, không ngờ giữa đường gặp phải vụ tai nạn giao thông, khi đó Lý Nam ra sức cứu người và răn dạy những người lợi dụng tình cảnh éo le của người khác để cướp bóc làm cho hắn sinh ra hảo cảm rất lớn. Lý Dật Phong cảm thấy thanh niên bây giờ nên có tinh thần trọng nghĩa và sự nhiệt tình như vậy, hơn nữa xã hội bây giờ thật sự cần những con người như thế.

Khi đó Lý Dật Phong còn vỗ vai tán thưởng Lý Nam.

Nhưng sau khi cứu giúp người khác xong thì Lý Nam vội vàng bỏ đi, Lý Dật Phong cũng không cần phải cho người đi thăm dò chi tiết về người này.

Nào ngờ mới không lâu sau đó Lý Dật Phong có thể gặp lại cậu thanh niên này.

- Cậu ấy tên là Lý Nam, tiểu tử này không tệ, có thành tích thi tốt nhất.
Lý Dật Phong hồi tưởng lại tư liệu về Lý Nam, hắn là trưởng phòng tổ chức mặc dù không cần phải tự mình quan tâm đến công tác thi tuyển nhân viên nhà nước, thế nhưng vẫn khá quen thuộc tư liệu của những người được đề cử. Lý Nam là người có thành tích thi tốt nhất, thế nên ấn tượng với Lý Dật Phong càng sâu sắc hơn.

Lúc này Lý Dật Phong kết hợp với ấn tượng Lý Nam xả thân cứu người trước đó, thế là càng thêm tán thưởng.

Một chàng trai trẻ tuổi ưu tú và có tinh thần trọng nghĩa như vậy thật dễ làm cho người ta sinh ra hảo cảm.

Hơn nữa Lý Dật Phong nhìn vào biểu hiện của Lý Nam vào ngày hôm đó, hắn cho rằng Lý Nam phải là người có năng lực. Vì hắn là một cán bộ lão thành ở công tác tổ chức, tất nhiên phải có chút tự tin ở phương diện nhìn người.

Nhưng ngay sau đó Lý Dật Phong cũng nghĩ đến vấn đề phân phối công tác của Lý Nam, lần này vốn dĩ có bảy đơn vị ban ngành tham gia tuyển chọn nhân viên, ngoài vài người đặc biệt liên hệ sắp xếp, những người còn lại đều phải được phân phối trê nguyên tắc thành tích thi cử.

Lý Dật Phong là người quyết định nguyên tắc phân phối lần này, còn phương án cụ thể thì do phó phòng thường vụ xử lý, sau đó thông qua hội nghị phòng tổ chức để xác định. Mặc dù nhân số sinh viên thi đậu lần này là không ít, nhưng bọn họ cũng chỉ là những công nhân viên bình thường của thành phố Vũ Dương, cũng không cần chính bản thân Lý Dật Phong phải tự mình quyết định phân phối công tác cho bọn họ.

Kết quả là Lý Nam bị phân phối đến phòng văn thư, lý do là vì biên chế của phòng văn thư vừa vặn có thiếu hụt, bổ sung một đồng chí trẻ tuổi cũng có lợi cho sự triển khai công tác của phòng văn thư. Đồng thời đối với cán bộ trẻ tuổi thì đến đơn vị như phòng văn thư sẽ dễ dàng được rèn luyện, cực kỳ có lợi cho hướng phát triển sau này, chỉ cần biểu hiện tốt sẽ được tổ chức đề bạt trọng dụng. Lý Nam là một sinh viên có thành tích thi tốt nhất, rõ ràng là người ưu tú nhất, một đồng chí trẻ tuổi và ưu tú như vậy càng cần phải được bồi dưỡng trọng điểm. Phòng tổ chức thị ủy sẽ thành lập hồ sơ bồi dưỡng đối với số cán bộ này, tiến hành ghi chép theo dõi sát sao những gì bọn họ biểu hiện ở đơn vị mới, thế nên những người biểu hiện tốt sẽ được chú ý trọng điểm.

Đây cũng chỉ là lý do miễn cưỡng mà thôi, Lý Dật Phong mới đến công tác ở thành phố Vũ Dương, cũng chỉ đang cố gắng lần ra đầu mối công tác ở phòng tổ chức mà thôi, cũng không ra mặt so đo với sự kiện này. Hơn nữa tất cả các phó phòng đều đã đồng ý với kết quả phân phối như vậy, Lý Dật Phong cũng chỉ có thể gật đầu thông qua.

Bây giờ Lý Dật Phong nhìn vào Lý Nam và tỏ ra khá tán thưởng, lại cảm thấy sắp xếp công tác cho Lý Nam như vậy là không thích hợp. Dù sao thì cán bộ trẻ tổi vĩ đại càng cần phải có một bệ phóng và sân khấu tốt hơn, cũng không nhất định thả con người vào trong hoàn cảnh phức tạp mới rèn luyện được.

- Đúng rồi, Lý Nam này có xuất thân gia cảnh bình thường, không được ai chào hỏi cho một lời, thế nên mới có một vài người giở trò, sắp xếp vào phòng văn thư.
Lý Dật Phong nhanh chóng hiểu rõ tình huống, hắn tất nhiên hiểu rõ nhiều thủ đoạn trong quan trường, nhưng đôi khi hiểu cũng không nhất định sẽ nói ra.

Lúc này Lý Nam đã phát biểu xong, hắn tỏ ra rất bình tĩnh, cặp mắt lóe lên sự cố chấp, có thể thấy đây là một thanh niên có lý tưởng và khát vọng.

Hơn nữa nhìn vào những lời phát biểu cảm nghĩ vừa rồi thì thấy Lý Nam có tài ăn nói rất tốt, tư tưởng cũng có chiều sâu.

"Tiểu tử này khá tốt."
Lý Dật Phong lại tăng thêm vài phần hảo cảm với Lý Nam:
"Nếu như kết quả phân phối đã là như vậy thì cứ để xem thế nào, biết đâu sinh tồn trong nghịch cảnh lại có thể kích phát tiềm lực của cậu ấy? Chỉ cần là vàng thì đưa đến đâu cũng sáng!"

Tuy Lý Dật Phong là thường ủy thị ủy trưởng phòng tổ chức muốn thay đổi tình cảnh của Lý Nam cũng chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng hắn không vội làm như vậy. Hắn muốn xem Lý Nam sẽ có biểu hiện thế nào khi đối diện với nghịch cảnh. Hơn nữa phòng văn thư là đơn vị phức tạp, một là không tiền, hai không quyền, nói không tính, tính không nói, là nơi bị quần chúng mắng chửi, lãnh đạo trút giận, bị khinh bỉ từ hai phía. Nếu như Lý Nam có năng lực thì nhất định có thể trổ hết tài năng, khi đó nếu Lý Dật Phong ra tay thì càng danh chính ngôn thuận hơn.

- Tôi tên là Lý Thắng Quân, tốt nghiệp đại học Thanh Hoa...
Lý Thắng Quân được phân phối đến công tác ở văn phòng thị ủy bắt đầu lên tiếng.

Lý Thắng Quân là người tuấn tú lịch sự, lại tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, hơn nữa sau lưng còn có bối cảnh rất tốt. Lần này hắn được phân phối đến văn phòng thị ủy, thế nên tương lai sau này nhất định phải bừng sáng.

Lý Nam vừa nghe những lời phát biểu cảm nghĩ của Lý Thắng Quân vừa đưa mắt đánh giá Lý Dật Phong. Lúc này trong lòng hắn khẽ động, hắn nhớ đến vụ tai nạn xe trước đó, người đàn ông yêu cầu lái xe của mình chở vợ chồng thai phụ kia đi bệnh viện không phải là Lý Dật Phong hay sao?

- Hèn gì mình luôn cảm thấy trưởng phòng Lý quen mặt như vậy.
Lý Nam không khỏi cảm thấy kinh ngạc, cũng cảm thấy rất vui mừng.